Chương 7: Gấp gáp

Cô đột nhiên ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông rất chăm chú lái xe, mắt nhìn thẳng, cảm xúc trong đáy mắt lại nồng liệt đến đuôi mắt cũng không giấu được.

Đúng vậy, mùi hương của cô.

Việc mềm mại nhất trước kia Mặc Thiên Cập đã làm chính là trên đường tan học về nhà ôm cô một cái.

Làm bài mệt mỏi muốn ôm, không ngủ ngon muốn ôm, ghen tị muốn ôm, đến lúc ôm còn muốn cọ cọ da cổ giống như mắc bệnh khát làn da.

Sau đó Mặc Thiên Cập mới nói: "Trên người của em rất thơm."

Mùi hương thật kỳ lạ, cô không xịt nước hoa cũng rất ít khi dùng sữa tắm hoặc xà phòng có mùi hương nùng liệt, những người khác đều không ngửi được chỉ có Mặc Thiên Cập biết mùi hương này mê người bao nhiêu.

"Chỉ là mùi hương sao..." Cô lẩm bẩm.

Dưới tình huống không nhìn thấy, nhiều năm trôi qua, diện mạo âm thanh trong trí nhớ đều dễ dàng bị mơ hồ, chỉ dựa vào sờ bằng tay, chưa chắc anh có thể đoán được người kia chính là cô.

Huống chi là mùi hương càng dễ dàng bị mơ hồ.

Trước kia cô ở Mát-xcơ-va, ngửi được mùi hương tùng mộc lạnh lẽo trong đám người giống như cũng quay đầu lại nhìn xung quanh theo thói quen.

"Còn có cách trang trí."

Giây đầu tiên khi đi vào phòng khách còn chưa cúp điện, Trần Vũ Phồn rất văn nghệ, phong cách trang trí hiệu sách cũng rất chú ý tình thú cẩn thận, sẽ không tua nhỏ trang trí phòng khách thành phong cách nhiệt đới thoải mái, còn đặt bồn tắm ở phòng khách.

"Hơn nữa," anh bổ sung: "Em hy vọng anh biết em đã trở lại."

Khi chờ đèn đỏ, Mặc Thiên Cập quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng ngời, cô có chút không ngăn cản được.

Dãy số của Trần Vũ Phồn là cô lưu, một tháng trước cô đã trở lại, thậm chí còn thăm dò quy luật sinh hoạt của anh.

Anh vừa mới từ viện kiểm sát đến đây, không ăn cơm, cô mặc váy ngủ không thích hợp chạy khắp nơi, Mặc Thiên Cập dứt khoát mang người về nhà.

Đêm càng sâu càng lạnh, Tống Thụy ở trên xe ấm áp không muốn ra ngoài để trúng gió. Khi về đến nhà mở cửa đóng cửa, cô còn luyến tiếc rời khỏi cái ôm của anh.

Mặc Thiên Cập cũng không nỡ buông tay: "Hơi béo chút rồi."

Sau khi cô đi Mát-xcơ-va học biểu diễn, Tống Thụy nửa nói giỡn: "Em đi giảm béo."

"Như vậy vừa tốt."

Lúc đi, cân nặng của cô mới bảy tám chục cân (tương đương với 35-40kg), gầy đến gia bọc xương, mỗi lần ôm cô đều sẽ làm mình đau.

Tủ lạnh còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, Tống Thụy nhìn động tác thành thạo rửa rau, thái rau của anh.

Trước kia trù nghệ của Mặc Thiên Cập cũng không tốt, đến trứng gà cũng không biết chiên, sau khi vào đại học một tháng mới khổ luyện ra được.

Đoạn thời gian kia cái gì cô cũng ăn không vô, Mặc Thiên Cập ở Đại học A, người khác đều đang hưởng thụ cuộc sống Đại học, chỉ có anh vì khẩu vị của cô, biến đổi cách nấu ăn đa dạng, mang hộp cơm đến Đại học Z tìm cô.

Có khi là món ăn Nhật, có khi là cơm nhà kiểu Trung, đến hương liệu của các quốc gia sau đó cũng có đề cập. Chay mặn phối hợp, cân đối dinh dưỡng, còn có trái cây anh đã cắt xong cùng nước ép trái cây.

Anh thông minh, học cái gì cũng nhanh nhưng rất nhiều lần khi đưa cơm cho cô, Tống Thụy vẫn thấy vết bỏng mưng mủ trên mu bàn tay anh.

Anh không để cô chờ quá lâu, rất nhanh đã làm cơm xong.

Mùi hương quen thuộc kíƈɦ ŧɦíƈɦ đầu mũi, Tống Thụy nghĩ đến hình ảnh cô nhéo chiếc đũa, nói với Mặc Thiên Cập "em ăn đây" trước kia, mà lúc này, cô chỉ cảm thấy đũa trúc trước mắt nặng ngàn cân.

"Không hợp khẩu vị?"

Tống Thụy muốn nói không phải rất đói bụng, nhưng nhìn thấy sự quan tâm trong ánh mắt lơ đãng của anh, nuốt lời nói vào trong, ăn một chén cơm.

Sau khi ăn xong Mặc Thiên Cập thu dọn chén đũa, những việc này anh chưa bao giờ để cô động tay vào, Tống Thụy cảm thấy có chút khát, tự mình đi lấy đồ uống trong tủ lạnh.

Mặc Thiên Cập vừa mới lau khô tay, liếc mắt một cái đã thấy Tống Thụy mở bình rượu, còn không kịp nói đã nhận được điện thoại của viện kiểm soát.

Việc vặt trong công việc một chốc một lát cũng nói không xong, khi anh đi ra từ ban công đã nhìn thấy cô uống được hơn non nửa bình.

Đồng nghiệp nhà mình ủ rượu nho, số độ nói cao không cao, mùi hương rượu nho và mùi thơm cơ thể cô trộn vào với nhau, ngửi lên có chút hơi say.

Anh đi qua nhặt áo khoác trên mặt đất che chân cô lại.

"Uống xong rồi sao? Trong chốc lát anh đưa em trở về."

"Gấp gáp như vậy, anh có bạn gái?" Cô cố ý hỏi.

Nếu anh có bạn gái, không có khả năng công khai mang cô về nhà.

Trong nhà chỉ có dép lê kiểu nam, cô đi dép của anh không vừa chân, sau đó dứt khoát đi chân trần đạp lên thảm. Trong nhà mở điều hoà, Mặc Thiên Cập cũng không quản cô.

Mặc Thiên Cập hỏi: "Em hy vọng anh có?"

Tống Thụy mím môi, không trả lời.

Trước khi ra cửa mười phút, cô suy nghĩ rất nhiều.

Thời gian chín năm, Tống Thụy lo lắng không phải là mình quay về anh còn nhớ mình hay không, mà là cô còn có thể nhận ra anh hay không.

Những ngày tháng ở dị quốc tha hương quá dày vò.

Lúc ấy bác sĩ tâm lý cũng không kiến nghị cô học biểu diễn, nhưng lúc cô nhớ Mặc Thiên Cập nhất, cô thấy poster của "Yevgeny Onegin" (là một cuốn tiểu thuyết bằng thơ của đại thi hào A.S.Pushkin, được viết từ 1823 đến 1831. Đây là tác phẩm được đánh giá cao nhất trong sự nghiệp sáng tác của A.S.Pushkin và có nhiều ảnh hưởng tích cực trong sự phát triển của văn học - nghệ thuật Nga ở các giai đoạn sau)

Thật ra bộ ca kịch này đối với cô mà nói cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bởi ánh mắt của nam diễn viên có chút giống Mặc Thiên Cập, cô liền xem bộ kịch này 34 lần. Sau đó lại từ bỏ logic học biểu diễn, sau khi tốt nghiệp gia nhập đoàn nghệ thuật nổi tiếng nhất của địa phương.

Diễn xuất kịch nói không giống điện ảnh, đương kỳ hữu hạn, tài nguyên không truyền ra ngoài, cô xin người rất lâu mới nhận được băng ghi hình.

Mỗi lần xem ghi hình, cô liền cảm thấy người này cũng không giống Mặc Thiên Cập như vậy, sau đó lại ném ở góc bụi bặm, đêm khuya tỉnh mộng lại lấy ra xem nhiều lần.

Cho dù chỉ có một vài điểm giống, hình như cũng có thể.

Cô ở Mát-xcơ-va muốn liều mạng lưu lại ký ức, sau khi trở về chỉ khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh đã xâm chiếm đầu óc của nàng dễ như trở bàn tay.

Những quá khứ bị ném ở góc vẫn tươi sáng hoạt bát lại tái hiện phảng phất như mới hôm qua.

"Không hy vọng." Cuối cùng cô ngước mắt: "Em không hy vọng anh có."