Chương 4

Chương 4

________________________________________

Sau lớp học phụ đạo kéo dài, Harry đến phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, cậu thấy Ron và Hermione đang làm bài tập về nhà. Cậu mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế bành, đối mặt với họ và thở dài.

- Có tệ như những bài tập về nhà này không? Hermione hỏi mà không nhìn lên khỏi tấm giấy da của mình.

- Không, tệ hơn nhiều!

- Sao vậy? Ron hỏi.

- Không phải giáo sư Snape là người hướng dẫn mình những bài học hỗ trợ ...

- Đó là một điều tốt không phải sao? Mình nghĩ không có gì tệ hơn đối với bồ bằng giáo sư Snape, Ron chỉ ra.

- Đúng vậy, việc hỗ trợ mình được chỉ định bởi một người duy nhất kém hơn cả giáo sư Snape!

Hermione có vẻ trầm ngâm còn Ron thì có vẻ ngơ ngác. Cô nàng biết tuốt không mất nhiều thời gian để hiểu và thốt lên kinh ngạc.

- Malfoy ?! cô ấy đoán.

- Chính hắn! Harry xác nhận.

- Sao lại là Malfoy? Hắn ta cũng phải học thêm về độc dược sao? Ron hỏi với vẻ không hiểu.

- Không, hắn là học sinh giỏi nhất về độc dược và hắn là người sẽ kèm mình những bài học hỗ trợ, Harry giải thích.

- Bởi Merlin! Ron kinh hoàng thốt lê

n.

Harry rêи ɾỉ và lún sâu hơn vào ghế bành.

- Họ yêu cầu Malfoy dạy kèm cho bồ chỉ vì hắn ta là người giỏi nhất à? Hermione ngập ngừng hỏi.

- Đúng vậy, Harry đồng ý.

- Nếu mình cố gắng thêm ba điểm nữa thì người dạy kèm cậu là mình! Hermione thốt lên.

- Ba điểm ?! Anh ấy dẫn trước bồ ba điểm ?! Harry hỏi, giọng cao vυ"t.

- Mình đã nghe hắn kể chi tiết về điểm của hắn vào ngày đầu tiên đi học năm nay và hắn chỉ hơn mình hai điểm. Vì vậy, mình sẽ phải cố gắng thêm ba điểm để vượt qua hắn ta, Hermione giải thích.

- Thành thật mà nói Hermione, bồ có thể đã thi được tốt hơn! Chỉ cần ba điểm và mình sẽ không phải chào thua với khuôn mặt khinh thường của thằng nhóc tóc vàng ghê tởm này! Harry càu nhàu.

Tất nhiên, cậu không trách Hermione chút nào, thật đáng tiếc khi điểm thấp hơn một chút, nhưng cậu thực sự không thể bắt người bạn thân nhất của cậu phải chịu trách nhiệm cho những bất hạnh của mình.

- Giữa hai người, mình còn thương hại hắn hơn cả bồ! Hermione gọi.

Ron há hốc mồm ngạc nhiên.

- Vâng, bồ đã đồng ý học các lớp học hỗ trợ. Hắn ta, tất cả những gì hắn đã làm để vướng vào việc này là trở thành người giỏi nhất trong môn độc dược này và vì thế, hắn ta thấy bản thân có nghĩa vụ phải giúp đỡ người mà hắn ghét. Thành thật mà nói, bất kể bọn mình ghét hắn đến mức nào thì bọn mình cũng phải nhìn nhận rằng điều đó còn bất công hơn đối với hắn như thế nào!

Harry bối rối một lúc sau đó gật đầu. Đúng, nếu là theo quan điểm của Malfoy, mọi thứ còn tệ hơn cậu.

- Ừ nếu đó là Malfoy thì ai thèm quan tâm xem có công bằng hay không! Harry, tội nghiệp…, Ron bắt đầu.

- Mình đồng ý, nhưng hãy tưởng tượng trong hai giây rằng cậu phải dạy một người mà cậu ghét chỉ vì cậu giỏi một môn học!

- Ôi sự ý nghĩ của bồ sẽ không có khả năng xảy ra với mình, đó là mặt tốt của việc trung bình trong mọi môn học, Ron lướt qua trong cay đắng.

Harry cho rằng Ron vẫn đang nghĩ về việc học trong số ba người bọn họ, cậu ta là người duy nhất không có điểm Tối ưu và là người có điểm trung bình thấp nhất. Cậu không biết phải nói gì với Ron để cậu ta thôi suy nghĩ về điều đó. Hermione xứng đáng với điểm số của mình, cô ấy đã học quanh năm để vươn lên dẫn đầu. Cậu và Ron có thể làm tốt hơn nếu hai người muốn.

- Bồ có thể hơn mức "trung bình trong mọi thứ" nếu bồ làm việc nghiêm túc hơn, Hermione chỉ ra và nói to những gì Harry vừa nghĩ với bản thân. Vậy thì bồ là tỉnh trưởng, bồ đã bao giờ thấy một thằng ngốc trở thành tỉnh trưởng chưa?

Ron nhún vai, mừng vì Hermione đang an ủi cậu và hỏi Harry về tình hình lớp học của cậu như thế nào, và quan trọng hơn là tại sao hai giờ lại biến thành bốn giờ. Harry kể lại mọi thứ và sau đó bắt đầu làm bài tập của Giáo sư McGonagall đã giao buổi học tiếp theo.

Những ngày sau đó, Harry phải chịu đựng những lời chế nhạo của một số học sinh nhà Slytherin. Draco Malfoy đưa ra tin tức hắn là gia sư của Harry Potter trong lớp học phụ đạo về độc dược, đã lan truyền như cháy rừng. Slytherin duy nhất dường như không cười là nhân vật chính có liên quan.

Harry không phàn nàn. Vì điều này mà Malfoy phớt lờ cậu bên ngoài các lớp học phụ đạo thì cậu sẽ cảm thấy tốt hơn.Vào sáng thứ bảy, trong khi Harry đang bận làm một chiếc bánh mì sandwich, Jack Sloper đã đến tìm cậu để đưa một lá thư. Anh ấy cũng hỏi cậu khi nào thì cuộc tuyển chọn cho đội Quidditch sẽ diễn ra. Harry không thể trả lời anh ấy vì cậu vẫn chưa sắp xếp. Harry hy vọng sẽ có những ứng cử viên tốt hơn trong số những người đăng ký vì Jack không phải là cầu thủ tốt nhất.

Cậu bé được chọn liếc nhìn phong bì và nhận ra chữ viết tay của cụ Dumbledore. Hiệu trưởng yêu cầu lúc tám giờ tối nay cậu đến văn phòng của cụ.

- Bồ nghĩ Hiệu trưởng sẽ nói gì? Ron nhiệt tình hỏi han.

- Mình không biết nữa, trong lúc đưa mình về nhà vào mùa hè này cụ ấy đã nói với mình về việc cụ sẽ sắp xếp các khóa học riêng cho mình. Khi mình hỏi cụ ấy sẽ dạy mình những gì, cụ ấy chỉ nói: một chút về mọi thứ, Harry giải thích.

- Bồ có thể học những phép thuật siêu mạnh để bồ biến Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thành một con gián và nghiền nát nó ...

- Đừng nói gì cả, Ron, sự biến hình của con người vốn đã khó thực hiện với bản thân rồi, vậy với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thì chắc chắn là không thể, mình đang nghĩ đến những phép thuật phòng thủ mạnh mẽ, có thể là một vài đòn tấn công. Vì cụ Dumbledore là một thuật sĩ tuyệt vời, rất giỏi trong việc đấu tay đôi!

- Mình nói cho bồ biết nhé, cụ ấy cũng là một trong những Người biến hình giỏi nhất nên có thể sẽ dạy Harry cách biến Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thành một con gián hoặc thứ gì đó vô hại rồi đập chết nó, Ron ác ý nhấn mạnh.

- Nếu việc đó chỉ đơn giản như vậy, bồ có nghĩ rằng cụ ấy đã làm rồi ?! Hermione hỏi lại.

Harry mặc kệ hai người bạn thân nhất của cậu trong cuộc cãi vã của họ, tự hỏi cụ Dumbledore sẽ dạy gì cho cậu. Cậu rất nghi ngờ giả thuyết của Ron. Thay vào đó, cậu đã nghĩ đến các phép thuật phòng thủ, như Hermione đã gợi ý.

Cuộc hẹn vào buổi tối cùng ngày. Cậu chỉ cần vượt qua ba giờ học hỗ trợ thì cậu sẽ sớm đến được văn phòng Hiệu trưởng.

Với suy nghĩ về sự sắp xếp của cụ Dumbledore đã nâng cao tinh thần của cậu một chút thì rõ ràng là buổi sáng trôi qua với tốc độ nhanh chóng. Sau bữa trưa, cậu xuống ngục tối và đi thẳng đến căn phòng nơi giáo sư Snape đã chỉ dẫn họ vào thứ Ba trước đó.Malfoy đã có mặt trong phòng, ngồi trên ghế bành như lần trước. Không nói một lời, hắn chỉ đũa phép của mình vào bảng và các điều hướng dẫn hiện ra. Harry cũng không nói gì cả. Làm theo mệnh lệnh của kẻ thù truyền kiếp là một tra tấn.

Lần này là lọ độc dược gây mất trí nhớ. Một lần nữa, đó vẫn là phương thuốc pha chế đã học được trong năm đầu tiên. Harry nghi ngờ rằng Malfoy đang cố ý khıêυ khí©h cậu nhưng cậu kiên quyết không nói bất cứ điều gì. Sau khi pha chế xong, cậu bé tóc vàng đến gần và nhìn vào cái vạc của cậu bé tóc đen.

- Hmm, vạc độc dược này khá tốt. Sẽ còn tuyệt hơn nếu mày hiểu được ý nghĩa của việc "nghiền thành bột mịn" đối với quả tầm gửi, hắn buột miệng.

- Nhưng mày ghi là ‘bột vừa mịn đến’, Harry vặn lại.

- Thôi lần sau sẽ tán thành bột mịn.

Harry thở dài nhưng không trả lời. Với một cái vẩy đũa phép của hắn, Malfoy đã làm cho nguyên liệu bên trong cái vạc biến mất.

- À, bây giờ mày chỉ cần ngồi làm bài tập về veritaserum* mà sáng thứ 4 chúng ta có môn Độc dược. Tao sẽ xem xét bài tập của mày vào thứ Ba và sửa nó sao cho đạt tiêu chuẩn.

(*Độc dược nói sự thật)

Harry sững sờ nhìn hắn trong giây lát và chàng trai tóc vàng không thể cưỡng lại phải mỉa mai nói thêm

- Chuyện gì vậy Potter, những gì tao vừa nói với mày quá khó hiểu cho bộ não teo tóp của mày sao?

- Rất tốt, Malfoy! Không, tao không nghĩ là mày sẽ sửa bài tập cho tao, Harry thú nhận.

- Trên cơ sở những lý thuyết mà giáo sư Snape đã nói, nếu mày làm sai, điểm của mày sẽ là điểm của tao. Tao không muốn điểm trung bình của tao sẽ giảm xuống vì sự kém cỏi của mày.

Harry đến phòng này đã không mang theo đồ dùng học tập của mình, vì cậu không nghĩ rằng mình cần chúng. Malfoy lầm bầm điều gì đó và đưa cho cậu cuốn sách giáo khoa của hắn, một tờ giấy da và một cây bút lông.

- Uh… Cảm ơn… Malfoy.

- Không có gì, hắn lẩm bẩm, ngồi xuống ghế.

Malfoy vừa ngồi xuống vừa rút cuốn sách môn Số học huyền bí ra và bắt đầu đọc nó. Vào cuối giờ, Harry đặt bút lông xuống, đóng lọ mực mà hắn đã cho cậu mượn và đứng dậy.

Malfoy đến lấy đồ của hắn và kẹp tấm giấy da của Harry vào sách giáo khoa để nó không bị nhăn. Không nói thêm lời nào, hắn bước ra ngoài, để lại một mình Harry trong phòng.

Cuối cùng, mọi chuyện không quá tệ như cậu nghĩ. Chắc chắn, Malfoy đã ném một hoặc hai câu sỉ nhục vào cậu, nhưng nếu xét về mối quan hệ hiện tại của họ thì đó là điều bình thường. Có lẽ nếu hai người có thể hành động được như ngày hôm nay, mọi thứ trôi qua sẽ suôn sẻ.

Sau một lúc, Harry quyết định lấy Bản đồ đạo tặc của mình ra để xác định vị trí Ron và Hermione. Người đầu tiên đang trên sân Quidditch và người thứ hai trong thư viện. Harry muốn tham gia cùng Ron và bay cùng cậu ấy nhưng người bạn thân nhất của cậu đã kéo dài thời gian cho các chuyến bay, chắc chắn là luyện tập để được tuyển dụng vào đội Quidditch và Harry nghi ngờ rằng Ron không muốn có sự hiện diện của cậu. Nhưng cậu lại không muốn nhốt mình trong thư viện.

Cuối cùng, cậu đến phòng sinh hoạt chung và đứng một góc để tập những phép thuật vô nghĩa. Dù đó ý tưởng tốt nhưng không thuyết phục lắm, thời gian càng trôi qua cậu càng mất kiên nhẫn không biết Hiệu trưởng sẽ dạy cậu những gì.

Cuối cùng khi thời gian đến, Harry đã đứng bên ngoài cửa văn phòng Dumbledore và sau khi gõ cửa, cậu được mời vào trong.

Vài giờ sau, cậu rời văn phòng Hiệu trưởng. Cậu sẽ không bao giờ nói với cụ Dumbledore thông thái rằng cậu có phần thất vọng. Cậu tưởng tượng sẽ được học những phép thuật vô danh, mạnh mẽ và ấn tượng, nhưng cậu ở đó chỉ xem những ký ức trong Chậu tưởng ký. Chắc chắn, có những điều cậu học được rất thú vị nhưng không nhiều như những gì cậu tưởng tượng.

Khi trở lại phòng sinh hoạt chung, cậu thích thú khi thấy Ron và Hermione đang ở đó, háo hức muốn biết cậu đã học và làm được gì trong cuộc gặp gỡ với cụ Dumbledore.

Sau đó Harry bắt đầu câu chuyện của mình.

- Cụ ấy cho mình xem một ký ức về Bob Ogden ở Pensieve, một nhân viên của Bộ làm việc tại Bộ Tư pháp…

- Chờ đã, bồ đang nói với mình rằng Dumbledore - phù thủy quyền năng nhất mọi thời đại, đã yêu cầu bồ đến văn phòng của cụ, bồ, người phải đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, chỉ cho bồ xem một phần quà là ký ức để lưu niệm? Ron ngạc nhiên hỏi.

- Đúng, nhưng theo cụ ấy, ký ức đó quan trọng đối với mình, và nó sẽ liên quan đến lời tiên tri, Harry giải thích.

- Ừ thì… nhưng… vẫn khá thất vọng, Ron nhấn mạnh.

- Thôi để Harry tiếp tục! Hermione xen vào.

Ron bĩu môi đầy thất vọng nhưng vẫn gật đầu.

- Mình đã nhìn thấy cha mẹ, ông ngoại và ông nội của Voldemort. Merlin, mình biết cha hắn ta là một người mê muội nhưng kẻ đó với tư cách một hậu duệ của Slytherin, mình đã tưởng tượng gia đình của hắn ta phải đặc biệt theo một cách nào đó ví dụ như những người Malfoys chằng hạn, nhưng họ… Mình thậm chí không biết làm thế nào để mô tả sự khốn khổ mà họ phải sống và cả mức độ điên rồ mà ông và chú của hắn.

Harry kể chi tiết những gì anh đã thấy trong Chậu tưởng ký. Cách Elvis khoe khoang mình là hậu duệ của Slytherin, cách họ chào đón nhân viên Bộ, cách họ đối xử với Merope - mẹ của Voldemort ...

- Bộ đang nói với mình rằng ngoài một người cha Muggle, mẹ của hắn ta là Squib* ?! Ron hỏi, kinh hoàng. Ah, hắn ta đứng đầu trong việc tôn vinh ủng hộ phù thủy thuần chủng!

(*Squibs là những người được sinh ra trong thế giới phù thủy mà không có bất kỳ khả năng phép thuật nào)

- Phải nói là bán Squib, mình nghĩ bà ấy chỉ quá khϊếp sợ cha và anh trai bà nên mới có thể thành công trong việc làm phép thuật, Harry nói. Khi xem xong, cụ Dumbledore và mình nghĩ bà ấy biết cách tạo ra một lọ thuốc tình yêu. Đây là giả thuyết duy nhất có thể giải thích rằng bà kết hôn với Riddle và có một đứa con với ông.

- Ồ, bồ biết đấy, có một số Squib rất giỏi về độc dược. Đúng là họ không thể tạo ra tất cả các lộ độc dược vì một số loại độc dược khác sẽ yêu cầu phép thuật, nhưng những loại đó rất hiếm, Hermione nói.

- Dù sao mình cũng không thấy việc này có ích cho bồ, Ron nói thêm.

- Mình cũng nghĩ vậy nhưng mình đoán sau này sẽ có ích, mình thấy điều đó thật thú vị.

Cậu tiếp tục câu chuyện của mình bằng cách thuật lại những phần tiếp theo mà cụ Dumbledore đã cho cậu xem. Người muggle đó đã bỏ rơi vợ ông như thế nào khi bà không tiếp tục cho ông uống độc dược, Merope đã chết như thế nào khi sinh ra đứa con trai của bà ta, cách bà ngừng chiến đấu với bản thân và ra đi mãi mãi.

- Mặt khác, mình nhận thấy một điều kỳ lạ. Trong ký ức mà cụ Dumbledore cho mình xem, Elvis Gaunt có đeo một chiếc nhẫn và đó cũng chính là chiếc nhẫn cụ Dumbledore đã đeo khi đón mình từ nhà Dursley, hiện tại mình vẫn còn nhìn thấy nó được bày trí trong căn phòng của cụ.

- Đúng là kỳ lạ, Hiệu trưởng của chúng ta sẽ làm gì với chiếc nhẫn thuộc về gia tộc Voldemort? Hermione đặt câu hỏi, chủ yếu là tự hỏi bản thân.

Họ thảo luận về tất cả những gì Harry đã nói cho đến tận đêm khuya. Vừa chạm vào chiếc gối của mình cậu đã chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Chàng trai đã sống gần như không có thời gian để vui mừng vì hôm sau là ngày chủ nhật.

Editor: Thật là mệt mỏi với những xưng hô trong bộ truyện này, 2 chương đầu khá rối rắm về cách xưng hô giữa các nhân vật và các nhà. Nhưng đến chương này mình thống nhất như sau:

Bạn bè trong Slytherin: cậu-tôi (cho ngầu^^)

Bạn bè trong Gryffindor: Bộ ba vàng: bồ-mình, năm cùng tuổi: cậu-tớ, còn lại tùy theo độ tuổi anh-em, chị-em

Giáo viên: Snape: tôi-trò, còn lại: ta-trò

Những người lớn tuổi khi được nhắc đến đều bà ta, bà ấy và ông ta, ông ấy

Đặc biệt: Harry và Draco: mặc định trong suy nghĩ: cậu-hắn. Trong xưng hô: mày-tao (mặc định đối với 2 nhà khác nhau)/// nhưng sau này 2 người một cặp do là hỗ công nên không biết xưng hô thế nào, có ai gọi ý giúp với