Chương 15: Xảo ngộ trên đường

Kỳ Nhi vốn định rút kiếm, nhưng nghĩ lại đối phương chỉ là thiếu nữ. Cha nói, người tập võ không thể khi dễ kẻ yếu. Vì thế Kỳ Nhi quyệt miệng nhỏ nhắn chịu đựng đau đớn, ai oán nhìn Đường Ngữ Yên.

Bộ dáng ủy khuất đó, phàm là người có lòng trắc ẩn sẽ không đành lòng, nhưng Đường Ngữ Yên này không có tâm hoặc nói, lòng của nàng chính là một màu đen tối. Đường Ngữ Yên nhìn Kỳ Nhi thống khổ ngược lại tâm tình tốt thêm.

"Ta đói bụng!"

Kỳ Nhi xoa bụng, điềm đạm đáng yêu nhìn Đường Ngữ Yên.

Đường Ngữ Yên tùy tay quăng lương khô qua, Kỳ Nhi nhặt lên, như sói đói cắn xuống, răng muốn gãy cả nửa:

"Cứng quá! Đá không thể ăn …"

Sao ngay cả điểm thưởng thức ấy Đường thố ngư cũng không có? Kỳ Nhi không biết, Đường Ngữ Yên cho nàng chính là lương khô kém cõi nhất, cứng rắn nhất.

"Nếu chân tốt thì không sao rồi, ta có thể tìm thịt rừng cho ngươi nha!"

Kỳ Nhi nhớ đến lần trước đến Dương Châu, săn thú nướng thịt ăn với bọn Thánh Kiệt, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống.

"Ăn không cũng dài dòng như vậy, tùy ngươi, muốn ăn hay không thì tùy."

Đường Ngữ Yên không hề để ý tới Kỳ Nhi, cầm tiêu thổi chơi.

Trên đường, chạng vạng, các nàng đi tới một khách điếm, đó cũng là lần đầu tiên họ xuống xe nghỉ ngơi.

Thương thế Kỳ Nhi đã chuyển biến tốt đẹp, mấy ngày nay nàng cũng thấy rất bứt rứt khó chịu, ủy khuất chịu đau ngồi ở trong xe ngựa. Không thể xuống xe đi lại và trong xe còn có "Cọp mẹ ", vậy nên, mới vừa xuống xe Kỳ Nhi bắt đầu sôi động.

"Tiểu nhị, chuẩn bị cho phu nhân ta một gian phòng hảo hạng." Nha hoàn phân phó nói.

"Tuân lệnh! Một gian phòng hảo hạng!"

Tiểu nhị nhìn tư sắc Đường Ngữ Yên khuynh quốc, cha sinh mẹ đẻ cho tới bây giờ là lần đầu tiên gặp qua.

Không có biện pháp, tại đây, cái nơi vắng vẻ này mà có thể gặp cái nữ nhân đúng là không dễ. Chưa nói lại là một thân tử sắc, bộ ngực hơi lộ ra, áo khoác ngắn tay trắng mỏng, mang mạo mỹ phu nhân nhân, chân chính là "Nhìn quanh sinh huy, liêu lòng người hoài"!

Tiểu nhị tươi như hoa:

"Phu nhân bên này, thỉnh, tiểu nhân dẫn đường cho ngài."

Tiểu nhị vội cúi đầu khom lưng nhường đường. Tiểu nhị lại chuyển con ngươi vừa thấy bên cạnh, thêm ra vị tiểu man thướt tha, cùng khí chất vị phu nhân này lưu nhã bất đồng. Vị kia theo lý đến ngoại đều lộ ra đùi sờ không được, đủ không đến tiên chút – ý vị, không khỏi làm nhân sinh đi vào tiên cảnh bàn lỗi giác; đôi mắt to sáng ngời, lông mi dài đậm che phủ, có vẻ linh động rực rỡ, không mang theo chút tạp chất. Nhưng hành vi tiêu sái cười khẽ lại làm cho người ta buồn cười. Một chút bâng quơ liếc mắt một cái đều làm cho tiểu nhị cảm thấy vui vẻ thoải mái.

"Vị cô nương này là đi cùng cùng phu nhân ha, vậy là hai gian phòng hảo hạng, chỗ chúng ta hơi nhỏ, một giường sợ là sẽ ủy khuất nhị vị."

Đường Ngữ Yên liếc mắt Kỳ Nhi, mặt lạnh lùng, vừa định nói cho tiểu nhị sắp xếp cho Kỳ Nhi ra chuồng ngựa. Kỳ Nhi đã cất bước nhảy lên xà ngang đại sảnh:

"Đêm nay ta ngủ ở đây!"

Kỳ Nhi nhe răng mỉm cười, động tác thành thạo, hành văn liền mạch lưu loát. Tiểu nhị và các thực khách nhìn xem như mê như say.

"Tiểu tiên nữ!" Có người ở trong đám người thốt lên.

"Ngươi xuống dưới cho ta!" Đường Ngữ Yên quát lớn. Ta sẽ không để cho tiểu da^ʍ tặc này ở trước mặt mọi người đắc ý. Tình nguyện ủy khuất mình thôi, cho nó ngủ cùng phòng với mình, không thể để cho nó trở thành tiêu điểm bị mọi người bàn thành tiên nữ mà mất mị lực của mình.

"Hả?" Vẻ mặt Kỳ Nhi không biết nhìn Đường Ngữ Yên.

Đường Ngữ Yên nhìn xung quanh, biết không thể cứng rắn, ngữ khí mềm mại:

"Ngươi có muốn ăn ngon hay không?"

Vừa nghe được lời này, Kỳ Nhi nhảy xuống, đi theo sau Đường Ngữ Yên, bị dụ dỗ vào phòng.

Hai nàng vừa mới đi vào, bên Thánh Kiệt cũng vừa vào khách điếm. Thảo Linh và Cẩn Nhi đều thân hồ trang*. Mặc dù Cẩn Nhi mặc hồ trang nhưng cũng khó dấu nữ tính ôn nhu ôn nhuyễn. Tiểu nhị vừa thấy, hai mắt mở to ra. Hôm nay mặt trời mọc phía tây rồi, trong vòng một ngày mà liên tiếp xuất hiện mỹ nữ?

[*: trang phục người Hồ.]

"Tiểu nhị, hai phòng hảo hạng."

Thánh Kiệt đưa tay quơ quơ trước mặt tiểu nhị. Tiểu nhị mới hồi phục tinh thần, dẫn ba người lên phòng hảo hạng.

"Phu nhân, nước ấm đã chuẩn bị xong."

"Đã biết, đi xuống đi."

Đường Ngữ Yên cho nha hoàn lui ra, đi đến bên cạnh bình phong, đột nhiên nghĩ đến tiểu da^ʍ tặc kia đã ở trong phòng, chuyển con ngươi, vừa thấy Kỳ Nhi lại ngồi trên xà ngang:

"Tại sao lại lên đó nữa? Xuống dưới cho ta."

"Ngươi là kẻ đại lừa đảo, nơi này căn bản là không có đồ ăn!"

Kỳ Nhi quệt mồm, nghoảnh mặt qua một bên.

"Ngươi đi xuống thì có ăn."

"Thật?"

"Ngươi xem, đây là cái gì?"

Đường Ngữ Yên đưa tay lấy một khối đường. Kỳ Nhi thấy thế, liếʍ môi, nhảy xuống tiếp nhận, Đường Ngữ Yên lập tức rụt tay về không cho nàng lấy:

"Nếu muốn ăn thì ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, chút nữa ta tắm không cho ngươi nhìn lén. Quay lưng qua đi!"

Kỳ Nhi quả thực nghe lời, quay lưng.

Đường Ngữ Yên nhìn thấy Kỳ Nhi ngoan ngoãn ở bên kia, vì thế yên lòng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kỳ Nhi. Đường Ngữ Yên bỏ xiêm y trên người, bước vào dục dũng. Một đường lại đây đúng là không có tắm giống như vậy, cũng chịu không ít sức ép mà Kỳ Nhi gây ra, cố tình Đường Ngữ Yên lại có khiết phích, không tắm thì rất khó chịu. Lúc này phải tắm cho thiệt kỹ mới được.

Thật ra tiểu da^ʍ tặc an tĩnh có phong thái tiểu thư khuê các vài phần, nhưng bản nhân đúng là không thể khen tặng, trên đời lại có người không lịch sự như thế. Đường Ngữ Yên nhìn phía sau lưng Kỳ Nhi, trong lòng không quên khinh bỉ một phen. Còn nhiều thời gian, nợ mới nợ cũ ta sẽ chậm rãi tính với ngươi. Chờ coi đi, ta muốn ngươi hối hận khi thấy ta.

Nước ấm áp, hơi nước bốc lên, Đường Ngữ Yên nhắm mắt lại hưởng thụ. Dần dần, nàng nặng nề ngủ luôn.

"A! ! !"

Đột nhiên Đường Ngữ Yên cảm giác trong nước có gì đó bơi qua bơi lại, mở mắt ra liền chống lại cặp con ngươi trong suốt của Kỳ Nhi. Nhưng ánh mắt này ở trong mắt Đường Ngữ Yên chính là tâm thuật bất chính.

Kỳ Nhi nửa ghé vào bên cạnh dục dũng, hai tay vói vào trong nước.

"Chát" một tiếng, Kỳ Nhi lại bị đánh đến sưng mặt. Đường Ngữ Yên nhanh che người, thẹn quá thành giận quát:

"Ngươi đang làm gì vậy hả? ! Ai cho ngươi xoay người?" Tiểu da^ʍ tặc bản tính khó sửa, xem ra là ta lơ là, thế mà ngủ luôn.

Kỳ Nhi không rõ cho nên nhìn Đường Ngữ Yên, không biết vì sao mình lại bị đánh.

Thật ra thì Kỳ Nhi thiên tính tinh khiết thiện lương căn bản không có một tí ti tâm tư gì. Điểm ấy Đường Ngữ Yên là hiểu lầm nàng. Hơn nữa vốn toàn thân cao thấp Đường Ngữ Yên sớm bị Kỳ Nhi nhìn hết trơn, liếc mắt thêm một hai cái cũng không có gì khác nhau.

Tròng mắt Kỳ Nhi chuyển lưu một vòng, nghẹn họng, tựa hồ cảm thấy mình đuối lý, thanh âm dẫn theo ủy khuất.

"Ta đói bụng, đang tìm đồ ăn."

Xem đi, người ta là đói bụng muốn tìm đồ ăn thôi mà, cũng không phải là sắc lang nha, ai kêu Đường Ngữ Yên ngươi ở trong xe ngựa chỉ cho nàng hạ phẩm.

"Còn nhìn cái gì! Mau cút cho ta!"

Đường Ngữ Yên tức giận.

Kỳ Nhi xám xịt đi ra ngoài. Ngươi không cho ta ăn thì ta tìm thịt ở bên ngoài. Suy nghĩ cẩn thận việc này, Kỳ Nhi cao hứng phấn chấn đến rừng cây ở bên cạnh.

Kỳ Nhi đang tìm kiếm con mồi, lúc này, bên tai truyền đến tiếng nữ tử kêu cứu. Kỳ Nhi nhìn xung quanh, thấy một đám bóng đen từ bờ ruộng băng qua đường.

"Đừng xen vào việc của người khác!"

Đại hồ tử đi đầu hung tợn bỏ lại câu cảnh cáo, bay nhanh rời đi, sau lưng của hắn vác cái túi. Bao tải tựa hồ chứa vật gì đang liều mạng giãy dụa.

Ban đầu Kỳ Nhi cũng cho là bọn họ đi săn, đột nhiên trong bao tải truyền ra thanh âm "Cứu mạng" giống vừa rồi, nàng lập tức biết bọn họ là người xấu. Vì thế, Kỳ Nhi bay lên không, nhảy lướt qua đỉnh đầu đám người kia, ngăn trở đường đi của bọn họ.

"Các ngươi đứng lại!"

"Ta nghe trong túi có người kêu cứu mạng."

"Cô nương, việc này ngàn vạn lần đừng động vào, đỡ phải phiền toái trên thân! Mau tránh ra, chúng ta không rảnh!"

Đại hồ tử nói cũng hơi đúng, hắn cũng không muốn khi dễ một tiểu cô nương.

"Ngươi bỏ bao xuống trước." Kỳ Nhi không thuận theo.

"Thật đúng là không muốn sống, lên!"

Vì thế, một đám người ẩu đả cùng Kỳ Nhi.

Xem thân thủ những người này là thường xuyên luyện võ, nhưng tốc độ không nhanh bằng Kỳ Nhi. Đánh một vòng, từng người từng người ngã trên mặt đất. Kỳ Nhi thấy thế đoạt lấy bao tải nhanh chóng thoát đi tầm mắt của bọn họ.

"Rồi xong, các ngươi chờ rơi đầu đi!" Đại hồ tử quỳ rạp trên mặt đất hung tợn nói.

Kỳ Nhi thấy họ đuổi không kịp, vì thế tựa vào gốc cây đại thụ, nương theo ánh trăng mở bao tải ra. Bên trong, một nữ tử yểu điệu thoát ra. Người này đúng là đi cùng với bọn Thánh Kiệt, Cẩn Nhi.

"Đa tạ cô nương ân cứu mạng, không biết cô nương đại danh? Ngày sau Cẩn Nhi sẽ báo đáp."

Cẩn Nhi thi lễ với Kỳ Nhi, tâm tình phức tạp nhìn Kỳ Nhi. Tuy rằng nàng cảm kích, nhưng cũng lo lắng việc này liên lụy tới người ta. Dù sao kẻ địch cũng khá là nguy hiểm, hơn nữa bọn họ đã nhìn thấy mặt của cô ấy.

Vừa rồi, vốn Cẩn Nhi định đi ra khách điếm lấy nước ở phụ cận. Ai ngờ mới ra cửa không xa, bị đám người kia thừa dịp bóng đêm không người, bắt nàng đi. Sao bọn họ tìm được? Chẳng lẽ là mới ra Dương Châu bị phát hiện? Hay trong thành Dương Châu đã có cơ sở ngầm? Xem ra nơi đó không thể lưu lại. Nhưng làm sao rời bỏ được Đường Ngữ Yên đây. Trong lòng Cẩn Nhi rối rắm không thôi.

"Hì hì, ta gọi là Triệu Kỳ."

Kỳ Nhi được người khen, túm góc áo, thẹn thùng.

"Tỷ tỷ ngươi thật là đẹp mắt, ta thích!"

Kỳ Nhi là một người thẳng thắn, có cái gì nói cái đó. Nàng đã được Đường Ngữ Yên "Giáo dục", nên đã biết không thể tùy tiện gọi người ta là "Đại nương".

Cẩn Nhi bị Kỳ Nhi nói như thế, hé miệng cười cười. May mắn đối phương là con gái, nếu không thật đúng là sẽ bị trở thành đăng đồ lãng tử, nói chuyện cũng quá trực tiếp mà. Nhưng Cẩn Nhi cũng không ghét Kỳ Nhi nói như vậy, ngược lại cảm giác đối phương thật ngay thẳng, thật là một người đáng yêu.

Cẩn Nhi làm lễ cáo biệt, nhưng Kỳ Nhi nhưng vẫn còn ở sau lưng nàng.

"Kỳ Nhi, đường về nhà cũng là phương hướng này sao?"

Kỳ Nhi gật đầu.

"Không bằng chúng ta cùng nhau trở về đi."

Vì thế hai nàng đi theo phương hướng khách điếm. Đứng ở bên ngoài khách điếm, Cẩn Nhi kinh ngạc nói.

"Thì ra Kỳ Nhi cũng ở khách điếm này."

Khách điếm, Thánh Kiệt thấy Cẩn Nhi đã trở lại, vội vàng chạy qua. Hoàn toàn không chú ý Kỳ Nhi phía sau:

"Cẩn Nhi, sao đi ra ngoài lâu như vậy? Một nữ tử bên ngoài rất nguy hiểm."

"Nhị ca, Tam tỷ!"

Kỳ Nhi vui vẻ chạy đến trước mặt đoàn người.

"Kỳ Nhi!"

Thảo Linh thấy người phía sau Cẩn Nhi đúng là muội muội nghịch ngợm nhà mình, vui vẻ nhướn mày, ôm cổ Kỳ Nhi. Thánh Kiệt phát hiện Kỳ Nhi xuất hiện, cũng hưng phấn mà chạy qua.

Một bàn người ngồi ăn cơm, Kỳ Nhi thấy đồ ăn hưng phấn quăng những người khác qua sau đầu, ăn nhiệt tình.

"Sao hai người cùng nhau trở về?" Thánh Kiệt có chút khó hiểu.

"Nói rất dài dòng. Cẩn Nhi vô tình gặp đạo tặc, may mà được Kỳ Nhi cứu. Cẩn Nhi không biết các người là huynh muội, trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế."

Cẩn Nhi khó được lộ ra sắc mặt vui mừng, lại cũng chỉ là thản nhiên cười.

"Đạo tặc? Cẩn Nhi không sao chứ?!"

Hai huynh muội đồng thời hô lên, bọn họ khẩn trương nhìn Cẩn Nhi.

"Cẩn Nhi không có việc gì, võ công Kỳ Nhi rất cao, Cẩn Nhi không bị đạo tặc khi dễ chút nào."

Dọc theo đường đi, hai vị này chiếu cố Cẩn Nhi có thể nói là cẩn thận có thừa, không kém nửa phần so với Kỳ Nhi, sợ có nửa điểm sơ xuất.

"Triệu Kỳ, ngươi đi đâu vậy?"

Lúc này, cầu thang trên lầu, Đường Ngữ Yên lạnh lùng nhìn Kỳ Nhi đang bới cơm. Nàng mới vừa tắm xong, phát hiện không thấy tiểu da^ʍ tặc, gia đinh nơi nơi đi tìm cũng tìm không thấy. Cũng không biết sao, không có tiếng vui cười của tiểu da^ʍ tặc tâm Đường Ngữ Yên sinh hoảng ý một chút. Khi nàng mới vừa xuống lầu, phát hiện toàn gia ở dưới lầu hữu thuyết hữu tiếu, trong lòng chợt toát ra sự tức giận khó hiểu.

Kỳ Nhi nghe thấy có người kêu mình, ngẩng đầu nhìn chỗ Đường Ngữ Yên, cao hứng phất phất tay cầm bát. Ý là người ta vội vàng ăn cơm nha, ngươi có muốn ăn cùng hay không?

Cẩn Nhi phát hiện Đường Ngữ Yên cũng ở đây, đầu tiên là kích động vạn phần, đôi mắt u buồn thay ngượng ngùng vui sướиɠ. Nhưng sau đó lại thấy Đường Ngữ Yên quan tâm người khác mà không nhìn ra mình có tồn tại, trong lòng rất ủy khuất.

Thảo Linh nhìn Cẩn Nhi, lại nhìn Đường Ngữ Yên, tựa hồ hiểu được gì đó, lại như cũng không hiểu điều gì.

Thảo Linh phát hiện khi Cẩn Nhi nhìn thấy Đường Ngữ Yên, ánh mắt sáng ngời, lóng lánh, giống như Đường Ngữ Yên chính là trân bảo của nàng, trong mắt lại không có bóng dáng ai khác nữa. Phần sáng ngời, lóng lánh này đâm vào Thảo Linh, khiến lòng dạ Thảo Linh cũng không hiểu tại sao lại thấy mất mác. Thảo Linh không biết tại sao lại có cảm giác mất mác này, Cẩn Nhi và nàng đều là nữ tử mà.

Tóm lại bốn nữ nhân này, ngươi xem ta, ta xem ngươi, không khí hiện tại có chút xấu hổ.