Chương 16: Tâm ý Cẩn

"Đường phu nhân thật trùng hợp. Nếu không cùng dùng bữa luôn nha? Mấy ngày nay cũng đa tạ phu nhân đã chiếu cố Kỳ Nhi."

Thánh Kiệt đánh vỡ không khí xấu hổ lúc này đầu tiên, do hắn không có chú ý tới những người này không thích hợp.

"Àh thôi, các người chậm dùng."

Đường Ngữ Yên không dừng lại bước tiếp, đi tới trước mặt Kỳ Nhi:

"Lát nữa có đi theo ta không?"

Cổ hơi giơ lên, ánh mắt ngạo mạn, không để cho đối phương nói từ "Không".

Kỳ Nhi nhìn Thánh Kiệt, quay đầu nói:

"Ta có Nhị ca rồi."

Đường Ngữ Yên liệu định Kỳ Nhi sẽ nói như vậy, vì thế ánh mắt ôn nhu nhìn Thánh Kiệt.

"Triệu công tử, nói vậy là các người cũng đến nha môn Giang Châu? Chuyện cha công tử ta thật xin lỗi, làm hại Triệu lão gia bị giam."

"Phu nhân nói quá lời, là Triệu gia chúng ta đã nợ phu nhân, còn liên lụy tới phu nhân, hẳn là chúng ta nhận lỗi với ngài mới đúng."

Thánh Kiệt nghĩ thầm, Đường phu nhân chẳng những không trách tiêu cục bọn họ hộ tiêu bất thành mà còn tự trách, thật là một người thiện lương.

"Ngữ Yên thật sự hổ thẹn, vốn là Đường gia chúng ta nợ Triệu gia các người. Ai, nghịch tử ta nếu giống Triệu công tử hiểu biết như vậy thì tốt rồi, có thể chia sẻ trọng trách cho ta một chút, cũng không đến mức bảo một quả phụ như ta phải mệt mỏi vì buôn bán."

"Đường phu nhân, ngài là một mẫu thân thiện lương."

"Triệu công tử, vài ngày trước ta gặp Kỳ Nhi một mình ra khỏi Dương Châu, khi biết nàng tiện đường với ta, cũng thật sự lo lắng nên mang nàng theo, cũng hy vọng có thể chiếu ứng lẫn nhau là thứ nhất. Thứ hai là để giải phiền muộn đi chung đường, công tử sẽ không để ý phải không?"

"Không ngại không ngại, nếu một mình nàng ra đi chúng ta mới đúng là lo lắng! Phu nhân mang nàng theo, là nàng gặp được quý nhân."

"Hiện tại ta giao Kỳ Nhi cho các người, nhưng ta thật sự thích Kỳ Nhi!" nàng nhìn Kỳ Nhi sâu sắc. "Mặc dù không thể làm con dâu ta, nhưng ta cũng đã xem nàng như nữ nhi, hiện tại phải tách ra thật đúng là không nỡ."

"Đường phu nhân nếu không chê, Kỳ Nhi có thể tiếp tục ở bên ngài, ở cùng ngài cũng được. Nhưng Kỳ Nhi rất nghịch ngợm, Đường phu nhân phải chịu ủy khuất. Nếu không chúng ta cùng đến Giang Châu có được không?" Lúc này Thảo Linh cũng xen vào.

"Cũng tốt, vậy cũng tiện." Đường Ngữ Yên đạt mục đích, mỉm cười.

"Ta muốn ở cùng Tam tỷ!" Kỳ Nhi cự tuyệt.

"Kỳ Nhi, lần này không được. Cẩn Nhi độc thân một mình nên phải ở cùng ta một gian rồi. Phòng nhỏ, ba người không ở được."

"Vậy để bọn họ ở một gian đi!"

Kỳ Nhi không vui. Ở cùng ai cũng được, không ở cùng cọp mẹ! Sẽ bị đánh đập. Tuy Kỳ Nhi có võ công nhưng không thể khi dễ kẻ yếu, nàng cũng thực ủy khuất.

Cẩn Nhi nghe vậy, nghĩ thầm, đây chẳng phải là cơ hội khó có được sao? Vì thế giữ chặt làn váy của Đường Ngữ Yên, tràn đầy chờ mong mà nhìn:

"Ngữ Yên, chi bằng đêm nay để cho tỷ muội các nàng đoàn viên đi?"

Đường Ngữ Yên nhìn người bị mình xem nhẹ từ đầu, có một chút ngoài ý muốn, lạnh mặt.

"Àh, là Cẩn Nhi à."

Cẩn Nhi bị Đường Ngữ Yên lạnh lùng nhìn.

Mặc dù không thể được đối đãi như người tình, nhưng nhìn thấy người quen thì ít nhất cũng phải có một chút hưng phấn mới đúng. Mà Đường Ngữ Yên chỉ thản nhiên nói như vậy, không có nửa điểm độ ấm. Vì Đường Ngữ Yên, Cẩn Nhi có thể ngỗ nghịch phụ thân; có thể buông tha cho hết thảy tôn nghiêm, vào thanh lâu là vì có thể mong Đường Ngữ Yên liếc nhìn mình nhiều hơn một chút. Nhưng quen biết Đường Ngữ Yên nhiều năm như vậy, vô luận Cẩn Nhi hy sinh kiểu gì, Đường Ngữ Yên vẫn luôn dùng thái độ vô tình như vậy tổn thương Cẩn Nhi.

Cẩn Nhi cũng từng hoài nghi, lòng của Đường Ngữ Yên thật sự là làm bằng thiết sao? Yêu Đường Ngữ Yên như vậy rốt cuộc có đáng không? Cẩn Nhi đã quên lúc trước là như thế nào mới thích Đường Ngữ Yên, nàng chỉ nhớ rõ từng động tác, và từng ánh mắt của Đường Ngữ Yên. Mỗi một cái yêu thích cùng với mỗi một cái thích nữ nhân —— ngoại trừ Cẩn Nhi. Nhưng Cẩn Nhi một khi trả giá thiệt tình sẽ thấy khó khăn thu hồi.

Thảo Linh thấy Cẩn Nhi u oán nhìn Đường Ngữ Yên, từ lúc thấy Đường Ngữ Yên, Cẩn Nhi biến hóa rất nhiều biểu tình phong phú. Thảo Linh luôn nghĩ Cẩn Nhi là một người thanh tâm quả dục, đối người đối vật đều phi thường đạm mạc, lại ra vẻ cô đơn trước mặt Đường Ngữ Yên.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ người trong lòng của Cẩn Nhi chính là Đường Ngữ Yên?

Cẩn Nhi, các người đều là nữ tử…

Nhưng hiện giờ thấy Cẩn Nhi si tình như vậy, không chút nào che dấu mình quyến luyến với họ Đường, người ngoài vừa thấy liền biết dụng tâm của nàng. Thảo Linh kinh ngạc vì phát hiện của mình, lại vừa khϊếp sợ và vừa thẹn.

Nữ nhân thích nữ nhân, thật sự là chuyện bất khả tư nghị. Mà tại sao ta lại thất vọng? Đến tột cùng là ta thất vọng cái gì

Vậy Đường Ngữ Yên đối Cẩn Nhi như thế nào? Thảo Linh nhìn Đường Ngữ Yên. Chỉ thấy con ngươi lạnh như băng Đường Ngữ Yên chống lại ánh mắt ai oán Cẩn Nhi. Xem ra Đường Ngữ Yên đối Cẩn Nhi là không có tạp niệm.

Thảo Linh vẫn không yên lòng, lại nhìn Đường Ngữ Yên và Kỳ Nhi. Tựa hồ chân tướng giống như Đường Ngữ Yên nói, chính là xem Kỳ Nhi như "Nữ nhi ". Tuy Đường Ngữ Yên làm mẫu thân Kỳ Nhi thì không khỏi còn quá trẻ, nhưng trên người Kỳ Nhi quả thật có khí chất khiến nữ tính không tự giác muốn sủng ái. Kỳ Nhi còn nhỏ chắc sẽ không có khả năng có tâm tư không đứng đắn với Đường Ngữ Yên. Vì thế Thảo Linh thở phào, lại vì mình mà miên man suy nghĩ.

"Thì ra là nhị vị có quen biết?" Thánh Kiệt hiếu kỳ nói.

"Không, Đường phu nhân quý nhân hay quên, sợ là sớm đã quên nữ tử thanh lâu ta đây."

Cẩn Nhi tự giễu cười, vốn là mình tự đa tình không phải sao?

"Tỷ tỷ, ta và tỷ ở cùng nhau nha, ta sẽ bảo vệ tỷ."

Kỳ Nhi vui vẻ ôm cánh tay Cẩn Nhi, lay động. Đường thố ngư muốn đánh người, vẫn là ở cùng mình sẽ an toàn hơn.

Thảo Linh bất đắc dĩ lắc đầu. "Ngươi này lưu manh hầu tử không có chút yên tĩnh nào sao?"

Kỳ Nhi là bị bọn họ nuông chiều mà hỏng, lúc trước không nên tùy tiện nàng ầm ĩ, hẳn là nên bắt nàng học lễ giáo mới đúng. Mặc dù không thể giống như phong phạm Cẩn Nhi tiểu thư khuê các nhưng ít nhất hiện tại cũng sẽ không mất hình tượng.

Mà Thảo Linh cũng không phải là người có nhiều lễ nghi. Hơn nữa giáo dục Triệu gia cho tới bây giờ đều là khai sáng, võ gia thì sao câu nệ lễ giáo như vậy?

Tiểu da^ʍ tặc không biết điều! Nơi nơi dụ dỗ người khác. Hôm nay không cho ngươi đắc ý! Đường Ngữ Yên muốn trợn mắt, lại không tốt phát uy, vì thế kéo tay Cẩn Nhi.

"Vẫn là Cẩn Nhi ở cùng ta đi, chúng ta đã lâu không ôn chuyện đúng không?"

Càng cười sáng lạn, trong lòng càng căm ghét. Đường Ngữ Yên chỉ là muốn đêm nay tra tấn tiểu da^ʍ tặc, giáo huấn nó. Nhưng tiểu da^ʍ tặc dám ở trước mặt những người này kỳ thị nàng, khiến nàng mất giá trị. Bị cự tuyệt quả thật là rất mất mặt, hơn nữa bị tiểu da^ʍ tặc này cự tuyệt càng dọa người hơn. Vì thế trong lòng Đường Ngữ Yên, cái tên Kỳ Nhi lại bị gạch thêm vài dấu đỏ. Đường Ngữ Yên không để ý cảm thụ Cẩn Nhi, kéo Cẩn Nhi đi vào phòng.

"Đường phu nhân giao thiệp rộng rãi thật, Cẩn Nhi mà cũng biết."

Thánh Kiệt hoàn toàn không hiểu tình huống, một mình cảm khái. Hai nữ nhân, một làm cho hắn sùng kính, một làm cho hắn ái mộ, các nàng có thể trở thành bằng hữu, hắn cảm thấy rất tốt đẹp.

Thảo Linh thì lại lo lắng cho Cẩn Nhi hơn, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Cẩn Nhi đêm nay sợ là phải chịu khổ.

Kỳ Nhi quyệt miệng, tuy tỷ tỷ xinh đẹp không ở cùng nàng nhưng cọp mẹ cũng không ở cùng nàng, Kỳ Nhi vui vẻ ra mặt, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Đêm khuya, Cẩn Nhi nôn nóng nan an. Tuy rằng thất vọng vì Đường Ngữ Yên không phải tự nguyện ngủ cùng, nhưng dù sao cũng là người mình ngày nhớ đêm mong ngủ bên cạnh, nàng làm sao có thể an tâm.

"Ngữ Yên, đang ngủ sao?"

Từng đợt hương thơm tỏa ra, như mê dược khiến con tim Cẩn Nhi đập nhanh hơn. Cẩn Nhi hít một hơi thật sâu, hy vọng có thể làm cho mình bình tĩnh được một chút, ngược lại khô nóng hơn. Thấy Đường Ngữ Yên không trả lời, hẳn là đang ngủ, vì thế cả gan xê dịch thân mình, muốn dựa vào Đường Ngữ Yên gần thêm một chút.

Cẩn Nhi cẩn thận đưa tay vòng qua eo Đường Ngữ Yên cách lớp chăn. Hông Đường Ngữ Yên thật sự rất đẹp, cho dù cách lớp chăn cũng thấy rõ đường cong. Đường Ngữ Yên hít thở đều đều, cùng với tiếng tim Cẩn Nhi đập không ngừng nhanh hơn. Cẩn Nhi dị thường khẩn trương, sợ cử động của mình quấy nhiễu đến người trong mộng. Mượn ánh trăng mỏng manh, Cẩn Nhi thấy Đường Ngữ Yên cau mày.

Nàng đang phiền não điều gì sao?

Cẩn Nhi đau lòng, muốn giúp Đường Ngữ Yên an ủi tâm sự, ngón tay Cẩn Nhi không tự giác nhích gần đến mặt Đường Ngữ Yên. Nhưng lúc vừa chạm được, một luồng nhiệt xông ra, Cẩn Nhi thẹn thùng thu tay. Ánh mắt lại tham luyến phần sắc đẹp này, vì đây là lần đầu tiên Cẩn Nhi được nhìn thấy Đường Ngữ Yên ngủ. Hóa ra Đường Ngữ Yên mệt mỏi càng làm cho Cẩn Nhi si mê không thôi. Thấy Đường Ngữ Yên không có phản ứng, Cẩn Nhi muốn dựa vào gần hơn, khuôn mặt nàng càng áp gần hơn.

Đang lúc môi sắp đυ.ng môi, lúc này ai đó không nể tình tỉnh lại.

"Cẩn Nhi, hình như ta đã cảnh cáo ngươi."

Thanh âm Đường Ngữ Yên lạnh băng từ đôi môi mềm mại nhẹ nhàng toát ra.

Cẩn Nhi cả kinh, xấu hổ vì mình thất thố.

"Thực xin lỗi, Ngữ Yên, ta thật sự nhịn không được…" Nhịn không được muốn ngươi.

Đường Ngữ Yên tạo thêm khoảng cách, lãnh đạm như trước.

"Đó là chuyện của ngươi."

"Vì sao? Vì sao ta không thể?! Nhiều nữ nhân như vậy thì thêm ta nữa có sao đâu?"

Thì ra Cẩn Nhi nhu thuận cũng sẽ kích động.

"Thứ ngươi muốn, ta không thể cho."

Đường Ngữ Yên nhắm mắt lại không hề nhìn Cẩn Nhi.

"Không, ta không tin, Ngữ Yên, ta không tin lòng ngươi thật sự làm bằng đá, một ngày nào đó ta sẽ cảm hóa ngươi!"

Cẩn Nhi nhìn thẳng Đường Ngữ Yên, nhìn khuôn mặt kia lộ vẻ không kiên nhẫn.

Nàng đã từng hỏi, vì sao không thể là nàng?

Đường Ngữ Yên chỉ trả lời một câu, nước quá trong ắt không có cá.

Quá trong ắt không có cá. Tốt lắm. Cẩn Nhi vứt bỏ cái trong suốt này, vào thanh lâu làm phong trần nữ tử, như vậy có thể trở thành cá của ngươi chưa?

"Ngữ Yên ngươi xem xem ta được không?" Cẩn Nhi gần như cầu xin. "Cẩn Nhi không cần biết bên cạnh ngươi có bao nhiêu người, bởi vì Cẩn Nhi biết có nhiều người hơn nữa cũng không vào được tâm ngươi. Chẳng qua là công cụ của ngươi, không được ngươi để ở trong lòng. Cẩn Nhi chính là muốn làm cái kia cá cái kia kết…"

Đường Ngữ Yên vẫn bất vi sở động.

"Ngữ Yên, không phải ngươi nói nước trong không có cá sao? Nhưng hôm nay có Kỳ Nhi rất trong suốt, vì sao ngươi để bụng nàng như vậy?"

"Đừng lấy tiểu da^ʍ tặc kia ra, nó căn bản không đáng để nhắc tới! Nó đối nghịch ta mọi lúc mọi nơi, ta chán ghét còn không kịp sao có thể để bụng, hả?!"

Nói đến tiểu da^ʍ tặc kia, Đường Ngữ Yên lại bắt đầu kích động. Ta để bụng tiểu da^ʍ tặc? Thật là nực cười!

"Ngữ Yên đừng kích động, ta không đề cập tới là được."

Cẩn Nhi cảm thấy thật ủy khuất, không dám nói thêm gì nữa.

Đêm nay thật gian nan.

Ngữ Yên thì muốn Cẩn Nhi nói, Kỳ Nhi không đáng giá nhắc tới mới tốt.

o/adu