Chương 17: Biến cố Triệu thị

"Đường phu nhân ngài xem, lần này quan phủ có khó xử cha ta hay không?"

"Chỉ sợ lành ít dữ nhiều, chúng ta phải nhanh vào thành mới được."

Đối với tình cảnh của Triệu tiêu sư, Đường Ngữ Yên cũng là phi thường lo lắng. Một khi triều đình trách tội mà chuẩn bị không tốt, tự thân nàng cũng sẽ khó bảo toàn.

Hôm nay, đoàn người tới Giang Châu. Hiện giờ thiên tử trầm mê sắc đẹp, mặc kệ lê dân bách tính chết sống lầm than, thêm gian thần tác loạn. Hơn nữa thiên tai nhân họa, nơi nơi nội thành Giang Châu đều là nạn dân kêu oan đói khát.

"Những nạn dân này, chẳng lẽ quan phủ không làm gì sao?" Thảo Linh căm phẫn nói.

"Nạn dân đầy đường thế này, quan phủ phải làm như thế nào? Vì dời đi dân chúng phẫn nộ, chỉ biết đổ trách nhiệm lên đầu cha tiểu thư thôi." Đường Ngữ Yên nhẹ nhàng bâng quơ nói, cũng là lời nói thật.

"Bọn họ dựa vào cái gì làm như vậy? Triều đình sao có thể để gian thần lộng quyền đến như thế?" Thánh Kiệt cũng là tức giận khó nhịn.

"Triệu công tử, nơi này là Giang Châu, chúng ta phải cẩn thận làm việc." Cẩn Nhi nhắc nhở nói. Ở nơi càng loạn, cơ sở ngầm quan phủ càng nhiều, nói cũng không thể tùy tiện nói lung tung.

"Cẩn Nhi nói rất đúng, hiện tại khẩn yếu nhất chính là đến nha môn. Huyện lão gia là quen biết cũ phụ thân ta, cũng sẽ cho ta ba phần mặt mũi, đến lúc đó các người thăm Triệu lão gia trước, ta đi hội kiến tri huyện."

Đường Ngữ Yên nói xong, mang bọn họ đi tới nha môn Giang Châu.

Đường Ngữ Yên tới là luôn mãi khẩn cầu Chu Tri huyện khai ân trước, lại chuẩn bị chút tiền lì xì. Chu Tri huyện lúc này mới để bọn Thánh Kiệt vào nhà lao.

"Cha!"

Ba người kích động nhìn lão nhân trong lao.

Hiện giờ đã hơn hai tháng không thấy Triệu lão gia, ông già nua không ít, hiển nhiên ở trong lao chịu không ít khổ.

"Cha, ta cứu người đi ra ngoài!"

Kỳ Nhi muốn bẻ gãy song gỗ. Triệu lão gia vội vàng ngăn cản:

"Kỳ Nhi trăm triệu không thể, vượt ngục là tội lớn!"

"Cha, chuyện gì đã xảy ra?" Thánh Kiệt cầm mộc lan can, lo lắng chờ cha hắn trả lời.

"Aiii, nói việc này cũng kỳ quái, rõ ràng lúc trang xe hàng hóa đều nhất nhất kiểm tra qua, dọc đường cũng là mưa thuận gió hoà, nhưng sao khi vừa đến Giang Châu đều biến thành đá?" Triệu lão gia mím môi, lắc đầu thở dài. Ông thật sự nghĩ không ra rốt cuộc là vấn đề ở đâu. Đội ngũ áp tiêu lần này của ông là dùng toàn người tốt nhất trong tiêu cục, bọn họ đều là tinh anh. Nhân số cũng nhiều hơn mọi lần.

Triệu thị tiêu cục ở trên giang hồ cũng là cái danh hào có tiếng, chẳng những có chỗ dựa vững chắc ở quan trường, mà ở lục lâm cũng có quan hệ. Hắc bạch lưỡng đạo ai mà không biết Triệu thị tiêu cục?

Xem ra lần này "Ác hổ" có điểm đến đây. Cố tình chuẩn bị đầy đủ như vậy nhưng vẫn mất tiêu. Mà là tiêu của nha môn! Liên quan đến mấy ngàn sinh kế nạn dân. Lần này Triệu Hổ bị xử tử cũng không sao, nhưng mấy đứa nhỏ của ông cùng với hơn mười nhà nhân khẩu chính là vô tội! Sao ông có thể đối mặt liệt tổ liệt tông đây? Aiz, Triệu thị tiêu cục sợ là bị hủy trong tay ông.

"Triệu lão gia, ngài chịu khổ rồi."

Lúc này, Đường Ngữ Yên cũng tới thăm Triệu tiêu sư.

"Đường phu nhân vừa đúng lúc, lần này thật sự là hại ngài, Triệu mỗ nhất định sẽ không để cho ngài chịu liên lụy. Nhưng Triệu mỗ có một chuyện muốn nhờ, không biết phu nhân có thể giúp lão phu hay không."

"Có chuyện gì ngài cứ nói thẳng."

"Lần này sợ là lão phu lành ít dữ nhiều, Triệu gia cao thấp mấy chục miệng ăn cũng có thể bị liên lụy…"

Nói đến đây, Triệu Hổ nhìn các con của mình, trong lòng bi thống vạn phần, cố gắng nén đau trong lòng, hạ quyết định:

"Thánh Kiệt và Thảo Linh đều thân sinh của lão phu, sợ là trốn không thoát. Triệu gia không sợ chết, nhưng dù sao Kỳ Nhi và Triệu gia ta không hề có quan hệ huyết thống, Đường phu nhân, ngài có thể nhận nàng làm nghĩa nữ để tránh thoát kiếp nạn này được hay không!?!"

Nói đến đây, Triệu Hổ quỳ xuống. Ba năm sống chung với Kỳ Nhi, Triệu Hổ sớm đã xem nàng như nữ nhi thân sinh, yêu thương không thôi. Hiện giờ cũng là bị buộc bất đắc dĩ.

"Cha, trăm triệu không thể!"

Thánh Kiệt và Thảo Linh nghe vậy đều quỳ xuống theo, khóc không thành tiếng. Cha nói lời này rõ ràng là biểu thị ông sẽ không qua khỏi.

Kỳ Nhi nghe nói cha phải chết, vội vàng kêu lên:

"Cha, con không muốn người chết! Kỳ Nhi sẽ không để cho người chết!"

Kỳ Nhi mắt nước lưng tròng nhìn Triệu tiêu sư. Cha chưa bao giờ nói chết, hôm nay vì sao luôn nói đến nó?

"Kỳ Nhi mau quỳ xuống, mau gọi Đường phu nhân mẫu thân!"

Triệu tiêu sư lôi kéo vạt áo Kỳ Nhi ấn xuống.

"Con không muốn kêu, nàng không phải mẫu thân con!"

Kỳ Nhi quyệt miệng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nàng cố gắng không để nước mắt chảy xuống. Cha nói, khóc là biểu hiện của kẻ yếu, Kỳ Nhi không phải kẻ yếu. Nhưng vì sao cha muốn người khác làm mẫu thân của Kỳ Nhi? Có phải cha không cần Kỳ Nhi hay không?

"Ngươi, nghịch tử, không nghe cha nói sao!!?" Triệu tiêu sư kích động.

"Triệu lão gia đừng như thế, nàng cũng là vì ngài, ngài mau đứng lên đi, ta đáp ứng nhận Kỳ Nhi là được."

Ngoài miệng Đường Ngữ Yên nói như vậy nhưng trong lòng thì rất không vui. Như vậy cũng quá tiện nghi tiểu da^ʍ tặc này! Nói như thế nào thì ta cũng còn trẻ, sao lại tự dưng thêm đứa con. Mà lại là tiểu da^ʍ tặc đáng giận này!

"Kỳ Nhi đừng khóc"

Đến chỗ bi thương, Cẩn Nhi cũng bị toàn gia này cuốn hút, không tự giác rơi lệ. Lúc này nội tâm của nàng đang chịu một sự dày vò khác.

Huynh muội Triệu gia đối đãi nàng không tệ, Kỳ Nhi lại có ơn với nàng. Nàng không muốn nhìn một nhà bọn họ cửa nát nhà tan, có thể tẫn một phần sức lực cũng tốt, nhưng như thế tất phải cùng Ngữ Yên cách biệt.

Cẩn Nhi nhìn Ngữ Yên thật sâu, kìm lòng không đậu muốn ôm nàng mà nề hà nhiều người không tiện. Nhưng lần từ biệt này thì biết khi nào mới gặp lại? Ngữ Yên, rất nhanh ta sẽ trở lại.

Hôm nay vừa lúc là ngày khai đường thẩm tra xử lí vụ án, Triệu tiêu sư quỳ ở công đường. Bọn Thánh Kiệt ở cửa nha môn khẩn trương chờ đợi phán án.

"Phạm nhân Triệu Hổ – Tổng tiêu đầu Triệu thị tiêu cục, áp tiêu thất trách, hộ tiêu bất lợi, tạo thành mấy vạn lê dân dân chúng chịu nạn đói tai ương, thê ly tử tán cửa nát nhà tan. Ngươi có biết tội của ngươi không?" Chu Tri huyện nổi giận nói.

"Thiên ơi, lão gia chúng ta oan uổng!" Chung thúc hô.

"Hửm? Ngươi nói hắn oan uổng thì phải là Đường phu nhân oan uổng hắn, ngay từ đầu nàng cho hắn vận tiêu là đá sao?!"

"Không, lão gia, cái đó và Đường phu nhân không quan hệ gì. Trước lúc vận tiêu ta đã kiểm tra, không hề có vấn đề gì."

Triệu tiêu sư là hảo hán, ông không muốn việc này liên lụy đến Đường phu nhân.

"Nếu Đường Ngữ Yên không quan hệ gì ở đây, vậy các ngươi làm sao mà oan? Tóm lại, hai ngươi nhất định có một người có tội. Không phải ngươi áp tiêu bất lợi thì là Đường Ngữ Yên lừa gạt Thánh Thượng, lừa gạt bá tánh. Cả hai đều là tử tội, ngươi cần phải nghĩ cho kỹ!"

Ngay từ đầu Đường phu nhân giao tài vật hàng thật giá thật cho hắn là sự thật, không thể oan uổng người ta, huống chi Đường phu nhân là một người thiện lương.

"Thanh thiên Đại lão gia, lão gia nhà ta thật sự là oan uổng! Thỉnh lão gia nắm rõ." Chung thúc than thở khóc lóc quỳ nói.

"Oan uổng? Các ngươi luôn mồm oan uổng, vậy chứng cớ ở đâu, chỗ nào? Triệu thị tiêu cục người đâu phiêu thật là là thật?"

"Đúng vậy, là thật! Tiêu là một mình Triệu mỗ ta buộc, không quan hệ gì với ai, thỉnh lão gia minh xét!"

Triệu tiêu sư ngay thẳng, không thẹn với lương tâm, một người làm một người chịu, nếu lỗi của mình thì mình gánh vác.



"Phạm nhân dưới đường Triệu Hổ. Đã nhận tội, thu sau trảm, người nhà có liên quan…"

Chu Tri huyện vừa định đọc xong mẫu đơn kiện, sư gia vội vã chạy tới, ghé vào tai khe khẽ nói nhỏ.

Chu Tri huyện nghe vậy, trợn mắt, hiểu ý, tiếp tục nói:

"Người nhà vốn nên chịu tội, nhưng trời xanh có chi đức, bản quan niệm tình ngươi thẳng thắn cung khai, này chuyện khả biểu, một nhà Triệu thị còn lại có thể tha nhưng gia sản tịch thu cứu tế!"

Hành hình ngày ấy, Kỳ Nhi muốn cướp pháp trường, nhưng bị Thánh Kiệt ngăn lại. Hắn không muốn mất cha, và ngay cả muội muội cũng không bảo trụ được. Mặc dù trong lòng hắn có vạn lần xúc động muốn cướp pháp trường, nhưng lý trí nói cho hắn biết không thể bôi nhọ thanh danh phụ thân. Không thể bôi đen Triệu gia. Cho dù là chết, cũng phải quang minh lỗi lạc.

Hạ đao, nhẹ như hồng mao. Cứ như vậy Triệu thị tiêu cục từ nay về sau ở trên giang hồ mai danh ẩn tích.

¶¶¶¶¶

"Đường phu nhân, chúng ta xin từ biệt!"

Thánh Kiệt hai tay ôm quyền nói. Hắn tiều tụy đi rất nhiều.

"Triệu công tử nén bi thương, ngày sau có tính toán gì không?"

"Ta mang tro cốt ông về gia hương đoàn tụ với người nhà trước, chuyện về sau thì sẽ tính sau…"

Trong mắt Thánh Kiệt cũng là một mảnh mê mang, trong một đêm hai bàn tay trắng trôi dạt khắp nơi. Lại một lần nữa, hắn thở dài thật sâu.

"Đường phu nhân, Kỳ Nhi…"

Thảo Linh không muốn để Thảo Linh đi theo họ chịu khổ, Thảo Linh lo lắng nhìn Kỳ Nhi hôn mê bất tỉnh. Vì không để Thảo Linh ầm ĩ, họ mới đánh nàng bất tỉnh.

"Hai người yên tâm, nếu Triệu lão gia lâm chung uỷ thác, tất nhiên ta sẽ xem nàng như nữ nhi thân sinh mà yêu thương."

Đường Ngữ Yên cố ý nhấn mạnh thêm hai chữ "Yêu thương".

"Đúng rồi, Cẩn Nhi đi đâu, sao không thấy nàng?"

Thảo Linh phát hiện Cẩn Nhi biến mất đầu tiên, kinh ngạc nói. Đắm chìm ở thất phụ bi thống lại không chú ý tới Cẩn Nhi.

"Có thể không muốn nhìn cảnh bi thương nên tự mình trở về trước."

Đường Ngữ Yên giải thích. Nàng cũng không chú ý Cẩn Nhi rời đi.

"Cũng phải, Cẩn Nhi yếu đuối như vậy đương nhiên sẽ không muốn thấy huyết tinh." Thảo Linh mất mác cúi đầu xuống.

Hai người lưu luyến không rời nhìn xe ngựa Đường Ngữ Yên rời đi, tái kiến ngày xa xa không hẹn. Nhưng Kỳ Nhi được Đường Ngữ Yên chăm sóc, trong lòng bọn họ coi như có chút trấn an.

Trong xe ngựa, Đường Ngữ Yên đắc ý nhìn Kỳ Nhi ngủ say, dùng sức véo mặt nó một phen. Thật sự là trời cũng giúp ta, nếu cha ngươi tặng ngươi cho ta, đương nhiên ta sẽ không khách khí mà nhận. Đi ba năm, vẫn quay lại trong tay ta? Hầu tử ngươi mơ tưởng lại tránh được của bàn tay ta sao?! Về sau sẽ không có ai giúp ngươi nhé!