Chương 18: Độc hạt tâm kế

"Cha ta đâu?"

Kỳ Nhi mở mắt, phát hiện mình nằm ở xe ngựa, bên cạnh chỉ có Đường thố ngư.

"Cha ngươi hả, xuống địa phủ chơi cờ với diêm vương rồi."

Đường Ngữ Yên thảnh thơi nói, mắt lộ ra hung quang.

"Diêm vương là ai?"

Không phải cha nói muốn chết sao? Sao lại có thời gian chơi cờ? Đi chơi cờ cũng không nói một tiếng, bỏ Kỳ Nhi một mình đối mặt với cọp mẹ. Hừ, cha cũng là kẻ đại lừa đảo.

Đường Ngữ Yên thiếu chút nữa nghẹn họng. Tiểu da^ʍ tặc này là thật hồ đồ hay giả bộ hồ đồ? Trên đời này có người ngay cả diêm vương cũng không biết? Đây là chuyện ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng biết nha! Nhưng nhìn Kỳ Nhi không nháy mắt nhìn chằm chằm, toát ra biểu tình mê hoặc, tựa hồ là thật không biết. Không biết đôi khi cũng chưa chắc là chuyện xấu. Triệu lão đầu à, ông đúng là thu được nữ nhi tốt nha, Đường Ngữ Yên khinh thường suy nghĩ.

"Ông ta là người xấu! Người gặp người sợ."

Đường Ngữ Yên khẽ cười ra tiếng.

"Người xấu? Có giống ngươi không?"

Kỳ Nhi nghiêng đầu suy nghĩ, mỗi lần Kỳ Nhi suy nghĩ đều là nghiêng đầu. Trong tiềm thức, Kỳ Nhi đã âm thầm mặc định hình tượng người xấu cụ thể hợp lại làm một với diện mạo của Đường Ngữ Yên.

Đường Ngữ Yên trừng mắt nhìn Kỳ Nhi, lạnh lùng nói:

"Về sau ngươi sẽ biết!"

Kỳ Nhi rùng mình, vì sao Đường thố ngư đáng sợ như vậy.

"Ta muốn đi tìm cha ta."

Không ngồi với ngươi nữa.

"Cha ngươi trước khi đi đã phó thác ngươi cho ta chiếu cố, ngươi cũng đừng nghĩ là đi được bất cứ đâu."

Đường Ngữ Yên nhéo mũi Kỳ Nhi.

Kỳ Nhi chỉ cảm thấy mũi sắp bị Đường Ngữ Yên nắm đứt, vội vàng lấy tay gạt xuống.

"Ta không tin lời ngươi, Nhị ca Tam tỷ đâu?" Kỳ Nhi loạng choạng. "Sao không thấy bọn họ?"

"Ngươi giấu Nhị ca Tam tỷ ta chỗ nào rồi?"

"Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời ta sẽ nói cho ngươi biết."

Đường Ngữ Yên cũng theo lời Kỳ Nhi nói tiếp:

"Hơn nữa về sau nếu biết nghe lời ta, ngươi muốn gặp ai cũng được."

"Thật? Vậy khi nào thì có thể nhìn thấy cha ta?"

"Chỉ cần ngươi để ta chơi đủ, tự nhiên sẽ đưa ngươi đi gặp."

Đường Ngữ Yên đưa tay nắm cằm Kỳ Nhi, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào. Nàng chính là chờ con mồi này đã lâu rồi, lần này cuối cùng cũng rơi vào trong tay.

Tốt lắm tiểu da^ʍ tặc, ta sẽ làm cho ngươi biết kết cục chọc tới ta. Khuôn mặt tiểu da^ʍ tặc này quả thật kiều mỵ, không biết có phải còn xử nữ hay không. Đáng tiếc, đầu óc hơi không bình thường.

Đường Ngữ Yên nhìn nhìn, đột nhiên thấy đần độn, sao càng nhìn càng cảm thấy nó đẹp?

Mặt Kỳ Nhi chưa hề dính son dính phấn nào, là tinh khiết tự nhiên. Tuy nói màu da của nàng là bởi vì trường kỳ sinh tồn dã ngoại mà trở nên có chút mạch mầu, nhưng không có tỳ vết nào, ngược lại tăng thêm rất nhiều linh khí sinh động; giơ lên liễu diệp mi, ánh mắt linh động, lông mi cong, còn có đôi môi mềm mại!

Nhìn môi Kỳ Nhi, đột nhiên Đường Ngữ Yên nhớ đến ngày đó bị Kỳ Nhi hôn trộm, khóe miệng ẩn ẩn đau tựa hồ trở nên rõ ràng. Chuyện đó đối với nàng mà nói là một nhục nhã khiến nàng nhớ mãi không quên, tổng hy vọng tìm cơ hội trả thù. Vì thế Đường Ngữ Yên nhắm ngay môi Kỳ Nhi như sài lang cắn xuống. Nhưng rất nhanh lại như điện giật bắn ngược trở ra.

Vì sao lại là cảm giác này? Tim đập thật nhanh, hô hấp khó có thể ức chế mà dồn dập, Đường Ngữ Yên cau mày bất khả tư nghị vì vừa rồi tim đập nhanh. Rốt cuộc ta bị sao thế này?

Kỳ Nhi vốn định tung chưởng, Đường Ngữ Yên tay mắt lanh lẹ đe dọa nói:

"Nếu ngươi dám đánh đừng mơ tưởng tái kiến cha ngươi!"

Vì cha, Kỳ Nhi chỉ có thể liếʍ huyết khóe miệng, nuốt xuống. Đường thố ngư là đại phôi đản!

Dọc đường, Đường Ngữ Yên trở nên im lặng nhu hòa rất nhiều. Vì nàng buồn bực, nên không hề để ý tới Kỳ Nhi.

Đột nhiên Đường thố ngư không mắng Kỳ Nhi, điều này khiến Kỳ Nhi cảm thấy hơi kỳ quái.

Trở lại quý phủ, Đường Ngữ Yên cũng không biết nên làm gì tiếp Kỳ Nhi. Đơn giản nhốt tại trong phủ trước, về sau sẽ sửa.

Đường Ngữ Yên tắm rửa xong, nhàn nhã ngồi ở trong sân phẩm trà chiều. Nàng duỗi thắt lưng, cầm tờ giấy mở ra, bên trên viết: Hết thảy đều ổn. Khóe miệng Đường Ngữ Yên nhẹ nhàng cười, Trương đại nhân này làm việc quả nhiên sảng khoái, bớt được không ít tâm. Nhưng sao Chu Tri huyện thay đổi? Chẳng lẽ sau lưng Triệu gia có chỗ dựa vững chắc? Chuyện này phái người điều tra rõ ràng mới được, không thể lưu lại hậu hoạn gì.

Triệu lão đầu, lần này là ông tự đưa lên cửa, xui xẻo thành người chịu tội thay, đừng trách ta vô tình. Muốn trách thì trách nữ nhi bảo bối ông đắc tội ta.

Thì ra là hơn ba tháng trước, Đường Ngữ Yên và Trương đại nhân giám sát thiên tai đợt này liên hệ, lợi dụng chức quyền Trương đại nhân và tài phú của nàng, mượn danh cứu tế, thủ các nơi chi tài liễm phú. Trước đó, Đường Ngữ Yên đi xa nhà cũng là vì thương nghị với Trương đại nhân về việc này. Nếu không, sao nàng tiêu hơn phân nửa gia tài dùng cho cứu tế? Tính cách Đường Ngữ Yên làm từ thiện được sao? Đường Ngữ Yên sẽ làm việc thiện sao?

Còn tiêu như thế nào bị mất?

Thật ra là do Đường Ngữ Yên hãm hại Triệu tiêu sư, xếp gian tế ngay tại bên cạnh ông ta. Lần này áp tải, vì Triệu Hổ tránh sơn đạo mà đi thủy đạo, gian tế báo toàn bộ hành trình cho Đường Ngữ Yên biết bằng bồ câu. Đường Ngữ Yên được tin, mua chuộc thuyền phu, xuống tay ở trên thuyền, thiết ám chiếm giữ. Thừa dịp đêm đen, trông coi lỏng lẽo, lợi dụng ám chiếm giữ di hoa tiếp mộc, thuận lợi đánh tráo hàng hóa, thần không biết quỷ không hay. Và vận chuyển hàng hóa tới cho thủ hạ Trương đại nhân bảo quản.

Một đầu khác, Trương đại nhân nhận được hàng, vì bất lưu hậu hoạn mà diệt khẩu gian tế. Gϊếŧ luôn thuyền phu và thay đổi con thuyền khác. Chia tài vật ra tám hai với Đường Ngữ Yên. Đương nhiên Trương đại nhân tám phần.

Nhìn có vẻ như Đường Ngữ Yên lỗ, nhưng thật ra thì không. Đầu tiên Đường Ngữ Yên thả con tép bắt con tôm, liên hợp với Trương đại nhân gom được vật tư cứu tế quá số lượng ở các nơi; vả lại, mặc dù nàng không được nhiều lợi nhuận, tốn nhiều tiền như vậy kì thực cũng vì ba việc:

Một, biết được triều đình mơ ước tài phú của nàng đã lâu, cái gọi là trời cao hoàng đế xa, cách thiên tử càng xa càng tài phú, thiên tử lại càng lo lắng: Thiên tử sợ người khác tài phú mà mất uy tín của mình, lại sợ loạn thần tặc tử nào đó lợi dụng tài phú làm chuyện mờ ám. Hơn nữa phản tặc cũng như hổ rình mồi với tài phú nàng. Cho nên, cùng với bị cướp đoạt không bằng nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích, quyên ra trợ giúp thiên tai, tức là sẽ được triều đình tín nhiệm. Mặt ngoài bởi vì mất nhiều tài như vậy, người mơ ước cũng sẽ ít đi một chút.

Hai, lấy lòng quan phủ không sợ về sau bị khi dễ, vì ở cổ đại, địa vị thương nhân rất thấp. Đó cũng là quẫn cảnh trước mắt của Đường Ngữ Yên – có tiền nhưng không có thế, sinh mệnh tùy thời đều an nguy. Đầu năm nay có tiền chưa chắc là chuyện tốt, đáng thương nàng chỉ là phụ nhân, có nhiều tiền hơn nữa cũng không làm quan được. Mà chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người Bình Minh. Nếu sau này nó giỏi, trở thành mệnh quan triều đình, thì Đường gia có thể khá hơn một chút. Đường Ngữ Yên biết rõ Trương đại nhân thế lực cường ngạnh, lấy lòng Trương đại nhân, càng dễ dàng kết bạn với thế lực của ông ta. Mồi lớn cá mới lớn, ngày sau mới tiện mua quan cho Bình Minh, lúc đó nàng mới có bảo mệnh phù tốt.

Cuối cùng, đương nhiên Kỳ Nhi trở thành "Tù nhân" cũng chỉ là chuyện nhân tiện, ai kêu cha nàng tự đưa lên cửa? Ngay từ đầu Đường Ngữ Yên cũng không có chỉ định cho Triệu Hổ áp giải, ai áp giải thì chính là người chịu tội thay mà thôi. Nhưng Kỳ Nhi cố tình đạp tôn nghiêm của nàng, nàng không thể nhịn được chuyện này.

Đường Ngữ Yên mừng thầm trong lòng, toàn bộ thật sự rất xuôi gió xuôi nước. Luận tâm kế, Triệu gia các ngươi chỉ là đàn không có võ nghệ tiểu oa nhi tử. Võ công có lẽ có thể đối kháng được một vài người, nhưng không đối kháng được quan lộ hiểm ác. Đầu năm nay nếu muốn sống, quan trọng nhất là tìm được chỗ dựa. Tâm cơ Đường Ngữ Yên nặng, sợ là không ai bằng. Đường Ngữ Yên cũng rõ đi một bước này là không còn cơ hội quay đầu, cho nên hiện giờ nàng phải bảo trì thanh tỉnh từng thời khắc. Có tất yếu trong lời nói, rõ ràng hết thảy chướng ngại vật cũng tái sở không tiếc. Vô tâm vô phế Đường Ngữ Yên sớm đã không còn cảm tình.

"Kỳ Nhi? Sao muội tới đây?"

Bình Minh không thể tin được hai mắt của mình. Người mình ngày đêm tưởng niệm lúc này đang đứng ở trước mặt, sở sở động lòng người, hắn tưởng ảo giác, dụi hai mắt, tập trung nhìn vào. Người nọ vẫn mỉm cười với hắn, vẫn tâm động như vậy không thôi.

"Bình Minh ca ca, ha hả."

Kỳ Nhi lấy tay chỉ chỉ vai Bình Minh, sao Đường ca ca thấy Kỳ Nhi xong là đứng ngốc ở chỗ này nhỉ?

Bình Minh xác định được không phải ảo giác xấu hổ không thôi:

"Kỳ Nhi, ta, ta đã phụ muội…"

Kỳ Nhi có phải đến trách ta hay không?

"…"

Kỳ Nhi căn bản không biết Đường Bình Minh đang giải thích chuyện từ hôn.

"Kỳ Nhi phải tin tưởng ta, ta vẫn thật tâm với muội!"

Bình Minh nói ra lời đọng lại trong lòng đã lâu, hắn không hy vọng Kỳ Nhi bởi vậy mà hận hắn. Đường Bình Minh nghĩ Kỳ Nhi không nói lời nào là đang trách cứ hắn phụ lòng.

"Bình Minh ca ca chúng ta đi chơi đi!"

Kỳ Nhi nở nụ cười.

Kỳ Nhi không trách sao? Bình Minh nắm tay Kỳ Nhi, cảm động không thôi.

Cảnh tượng này vừa lúc bị Đường Ngữ Yên nhìn thấy từ chỗ khuất trong đình nghỉ mát, nàng cảm giác trong lòng rất không là tư vị. Vì sao tiểu da^ʍ tặc đó nhìn Bình Minh thì có cười có tán gẫu, còn với ta lại mọi cách làm khó dễ?

Kỳ Nhi chính là con mồi của Đường Ngữ Yên, chính nàng còn chưa hưởng thụ, con trai của nàng hiện tại dám thưởng nữ nhân của nàng, quả thực rất kỳ cục. Ta sẽ không để cho các ngươi thoải mái! Vậy là một chủ ý lại được lặng lẽ quyết định.

"Tiểu Điệp, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

Đường Ngữ Yên đem Tiểu Điệp lạp tọa một bên tán gẫu khởi ngày đến, đến nay nàng còn không biết người hầu hạ mình bốn năm năm nay bao nhiêu.

"Ngữ Yên thật là, không nhớ rõ sao? Tiểu Điệp năm nay vừa vặn hai mươi. Tiếp qua mấy ngày nữa là hai mươi mốt."

Tiểu Điệp nhớ lại, lúc trước nàng vừa mới vào kỹ viện không lâu, Đường Ngữ Yên đã mua nàng. Nhoáng cũng đã 4 năm, 4 năm Tiểu Điệp hao tổn tâm cơ, cuối cùng không bị Đường Ngữ Yên đuổi về kỹ viện. Tiểu Điệp đem thân thể mềm mại tựa vào người Đường Ngữ Yên.

"Hửm? Vậy nên lập gia đi? Tiểu Điệp, ngươi thấy Bình Minh chúng ta thế nào?"

Đường Ngữ Yên híp mắt chờ Tiểu Điệp trả lời.

"Đường Ngữ Yên, lời này có ý gì?"

Tiểu Điệp cả kinh, cách xa một chút, ánh mắt khó có thể tin nhìn Đường Ngữ Yên. Bảo Tiểu Điệp gả cho Bình Minh thật sự rất hoang đường! Từ khi vào Đường phủ, Tiểu Điệp chỉ xem Bình Minh như đệ đệ.

"Tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ta chỉ là muốn gả ngươi cho Bình Minh thôi. Sao, ngươi cảm thấy Bình Minh không xứng với ngươi sao?"

Đường Ngữ Yên khinh miệt nhìn Tiểu Điệp.

"Ngữ Yên, Tiểu Điệp làm sao làm được không đúng ngươi nói thẳng đó là, vì sao phải gả ta cho Bình Minh?"

"Hừ, Đường Ngữ Yên ta làm việc cần giải thích với ngươi nữa sao? Ngươi cũng không nhìn lại thân phận mình, gả ngươi cho Bình Minh là tám đời ngươi đã tu luyện có phúc, đừng không biết điều."

Đường Ngữ Yên nói trở mặt là trở mặt, không để cho đối phương phản bác gì, phất tay áo bỏ đi.

Tiểu Điệp oán hận nhìn Đường Ngữ Yên, 4 năm, thì ra Đường Ngữ Yên chỉ coi Tiểu Điệp là công cụ tiết dục, không có cảm tình gì. Từ nhỏ Tiểu Điệp bị phụ thân thân sinh chà đạp, sau đó lại bị bán cho thanh lâu, nên hận nam nhân từ đó. May mà được Đường Ngữ Yên mua, tuy nói Đường Ngữ Yên cũng không tốt, nhưng ít ra cũng không bị nam nhân đạp hư. Mấy năm nay Tiểu Điệp tự cho là đã giữ được tâm tư Đường Ngữ Yên, không ngờ vẫn bị xiêm áo một đao.

Đường Ngữ Yên, ngươi không cho ta sống khá giả, ta cũng sẽ không cho ngươi sống khá giả!

"Mẫu thân ngài nói cái gì? Ngài muốn con lấy Tiểu Điệp? Nàng, nàng chính là ngài …"

Hai chữ hầu hạ Bình Minh xấu hổ nói ra, mấy năm nay đối với sở tác sở vi của mẫu thân, Bình Minh mở một mắt nhắm một mắt, không có dũng khí phát biểu ý kiến .

"Sao? Có vấn đề sao?"

"Con không dám, nhưng mẫu thân, con vẫn còn nhỏ, còn chưa công thành danh toại, sao có thể thành thân?"

"Lần trước không phải ngươi muốn lấy Kỳ Nhi à? Sao lúc này nói mình nhỏ? Hôn nhân đại sự vốn là phụ mẫu lo. Được rồi, việc này cứ định như vậy. Ta đi gọi hạ nhân chuẩn bị thành hôn cho các ngươi."

Đường Ngữ Yên nói, Bình Minh ngay cả có một vạn cái không muốn cũng không dám ngỗ nghịch. Vì thế, dù có sầu khổ cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, quái ông trời trêu cợt.

Bình Minh nản lòng thoái chí, mệnh mẫu khó cãi, Kỳ Nhi đáng thương, mặc dù ta và muội lưỡng tình tương duyệt nhưng hữu duyên vô phận. Kiếp này không thể cùng muội, kiếp sau ta chắc chắn sẽ lấy muội!

Đêm động phòng hoa chúc, Đường Ngữ Yên lừa Kỳ Nhi vào phòng của mình, lén đổ thuốc vào chén chè sôi nước, lừa gạt Kỳ Nhi ăn nó, còn trong lòng thì nhe răng cười.

$267