Chương 26: Một giấc mơ đồi trụy

Đường Ngữ Yên sững sờ, không biết làm sao, giận dữ nói:

"Làm càn!"

Đóng cửa, cài then, dựa vào trên cửa, Đường Ngữ Yên mới trấn an được con tim mình mới vừa đập loạn xạ không thôi. Đối với nàng mà nói, con mồi chủ động đưa lên cửa thì không có lý do gì mà từ chối. Huống chi con mồi này còn là quốc sắc thiên hương, hẳn là không bao nhiêu người có thể cự tuyệt mới đúng. Mà còn có thêm cơ hội báo thù rửa nhục nữa. Nhưng vì sao lại cự tuyệt? Đường Ngữ Yên dằn lòng lắc đầu, đi về giường.

Kiều diễm ướŧ áŧ ở trong chăn khıêυ khí©h thích thú nhìn về phía ngoài cửa, chờ Đường Ngữ Yên lại đây mới thu hồi tầm mắt chuyên chú nhìn Đường Ngữ Yên:

"Ôi chao, sao ngươi bỏ được yêu tinh động lòng người như vậy ở ngoài cửa vậy? Đây không phải là tác phong của Đường Ngữ Yên nha."

"Ngươi nói ai? Ta chỉ nhớ đêm nay có một yêu tinh chạy đến đây chính là ngươi mà thôi."

Đường Ngữ Yên nắm lấy bánh bao tròn mềm mại, tiến lên khẽ cắn bên tai Tiểu Điệp nói nhỏ.

Tiểu Điệp cười ha hả, nhấc góc chăn lên bao trùm Đường Ngữ Yên.

"Bộ dáng làm mẫu thân của ngươi là vậy đó hả?"

"Vậy đêm nay ngươi hãy để cho mẫu thân yêu thương đi ha."

Ban đêm, Đường Bình Minh một mình trông phòng. Cũng vài đêm rồi, chỉ có vầng trăng kia làm bạn với hắn.

Càng về đêm thì càng im lặng, ngẫu nhiên sẽ có vài tiếng bước chân của gia đinh gác đêm lưu lại. Lúc này Kỳ Nhi gõ cửa, lại một lần nữa thỉnh cầu. Đường Ngữ Yên mông lung mở cửa, khoanh tay bất khả tư nghị nhìn Kỳ Nhi. Khóe miệng gợi lên, vươn tay phải nhẹ nâng cằm Kỳ Nhi:

"Ngươi nói ngủ?" Nàng cường điệu hai chữ sau, ánh mắt không kiêng nể gì.

Tiếng cười thanh thúy vang lên, Đường Ngữ Yên kéo Kỳ Nhi vào phòng.

"Đây là tự ngươi đưa lên cửa."

Phủ lên đôi môi ẩm ướt, Đường Ngữ Yên rõ ràng nghe được tim mình đập mạnh. Một tay đẩy Kỳ Nhi ngã ra giường, nàng nghiêng người qua, rất nhanh trút bỏ quần áo phiền phức trên người Kỳ Nhi. Thân thể trơn bóng hiện ra trước mắt, Đường Ngữ Yên tham lam thăm dò mỗi tấc da tấc thịt. Nàng mở miệng Kỳ Nhi, thỏa thích hôn sâu, tứ chi đan vào nhau cùng triền miên. Đường Ngữ Yên thò tay xoa nắn vật mềm mại, tay kia thì một đường thăm dò xuống phía dưới. Đến chỗ tùng lâm kia dĩ nhiên đã ẩm ướt, Đường Ngữ Yên cười đắc ý:

"Hừ, nhìn ngươi ngày thường giả vờ thanh thuần cũng không gì hơn."

Kỳ Nhi không nói mê ly nhìn nàng, Đường Ngữ Yên đưa ngón giữa lên miệng người dưới thân đang không biểu ngữ mà khıêυ khí©h, ngắm nghía.

"Muốn không? Nói muốn đi."

Kỳ Nhi cong người lên, hai chân ôm đùi Đường Ngữ Yên, hai tay đem đầu Đường Ngữ Yên vùi vào chỗ mềm mại của mình, gắt gao ôm. Nhìn Kỳ Nhi mất hồn kiểu này Đường Ngữ Yên cười đến càng hoan, nàng kích động hơn, không chờ Kỳ Nhi khai hỏa, dùng một chút lực, ngón giữa đã bị dũng đạo nhỏ hẹp bao vây toàn bộ, không ngừng đẩy đưa, rút ra cắm vào, công thành đoạt đất. Từng đợt sóng kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ, toàn thân Kỳ Nhi bắt đầu run rẩy, chất lỏng bán trong suốt một đường tuôn ra. Đường Ngữ Yên lại quên hết tất cả không ngừng đoạt lấy, rồi kí©h thí©ɧ, một lần lại một lần đem Kỳ Nhi đưa lêи đỉиɦ.

Sáng sớm, khi Đường Ngữ Yên mở hai mắt, khi kéo tấm lưng trần đưa về phía nàng chuẩn bị tiếp tục ôn tồn, thì biểu tình mất mác đọng lại ở trên mặt, nhưng rất nhanh bị mỉm cười che dấu.

"Tiểu Điệp ngươi tỉnh rồi hả?"

"Ai, muốn bất tỉnh cũng khó. Tối qua ngươi vẫn luôn gọi Kỳ Nhi Kỳ Nhi đấy, ta có thể ngủ được sao?" Tiểu Điệp vờ tức giận, ngồi dậy, khoanh tay.

Đường Ngữ Yên cẩn thận nhớ lại hết thảy tối hôm qua, nàng nhăn mày, càng nhớ càng nhíu mày chặt hơn. Tối qua là mộng xuân? Nhưng mà sao lại trực tiếp gọi ra tiếng? Đường Ngữ Yên ảo não. Ảo não không phải do mình mộng xuân. Mà là, nàng rõ ràng nhớ chính mồm mình nói với Kỳ Nhi rằng, đời này nàng chỉ đối một người nói ba chữ. Ba chữ này khiến cho nàng hối hận cả đời, thành dây thừng xiết chặt ngực nàng, xiết thêm một chút, rất đau xót nhưng không đến mức phải mất mạng, nhưng là nổi sỉ nhục của đời này. Kể từ khi tất cả trở nên hời hợt, Đường Ngữ Yên chôn sâu ba chữ phát thệ kia chờ thối rửa chứ không hề đào lên. Từ nay về sau, Đường Ngữ Yên quả thật nếu như nàng đã phát thệ như vậy, đa tình cũng tốt, vô tình cũng thế, ít nhất sẽ không bị nhắc tới, như vậy lần này lại là chuyện gì xảy ra? Ngoài ý muốn đi, đúng vậy, chính là cái ngoài ý muốn. Là mộng đâu phải thật đâu? Đường Ngữ Yên tự giễu nở nụ cười, sửa sang lại góc áo.

"Không còn sớm nữa, dậy thôi."

Thảo Linh không biết mình nên mang tâm tình như thế nào xung phong nhận việc một mình đảm đương hộ hoa sứ giả. Nàng chỉ biết là nhìn người trước mắt này được tự do mà lộ được sắc mặt vui mừng – Cẩn Nhi, hết thảy đều đáng giá.

Từ lúc hai huynh muội họ cứu được Cẩn Nhi, Thánh Kiệt ở lại Lạc Dương tiếp tục điều tra tin tức đạo tặc. Cẩn Nhi thì được Thảo Linh hộ tống quay về Dương Châu. Hai người đã cẩn thận cải trang nên không dễ dàng nhận ra hình dáng vốn có. Đường xá mặc dù xa xôi nhưng này dọc theo đường có bạn đồng hành, nhiều ít gì cũng đỡ mệt. Nhưng cách Dương Châu càng gần, Cẩn Nhi càng cười nhiều hơn. Thảo Linh thì lại bắt đầu không yên.

"Thảo Linh, sắp tới thành Dương Châu rồi, ngươi sẽ gặp lại Kỳ Nhi thôi mà. Vì sao hôm nay lại có vẻ tâm sự nặng nề vậy?"

Cẩn Nhi nhấc mành xe lên, vươn tay qua một bên phủi cành khô trên vai Thảo Linh. Thảo Linh, cảm giác Cẩn Nhi tới gần, mất tự nhiên rụt cổ, nhìn chằm chằm phương hướng cành khô rơi xuống, xuất thần.

"Thảo Linh, sao không nói gì vậy? Mệt hả? Mệt thì để Cẩn Nhi cầm cương cho."

Cẩn Nhi đang muốn nắm dây cương, lại không cẩn thận chạm mu bàn tay Thảo Linh. Thảo Linh rút tay về. Nhưng cái rụt lại mang theo lực đạo, làm con ngựa rối loạn trên đường. Con ngựa hoảng hốt phi thẳng hai vó trước lên, xe ngựa vì vậy mà kịch liệt loạng choạng. Ngay tại nháy mắt lật xe, Thảo Linh đúng lúc ôm lấy Cẩn Nhi ngã nhào tới một bên bụi cỏ, chứ không theo xe rơi xuống núi.

"Ngươi…"

Hai người nhất thời mở miệng cùng lúc, Thảo Linh lại càng mặt đỏ tai hồng. Nàng đang ôm chặt báu vật của mình, vốn định ngồi dậy nhưng chẳng biết tại sao, như bị cái gì dính lại, thủy chung không di chuyển được. Hô hấp cũng khó khăn, còn tim thì đập nhanh. Lúc này, Thảo Linh lại nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Cẩn Nhi, trên mặt lại nổi lên màu đỏ, quên luôn tình trạng giờ phút này, nhịn không được muốn hôn lên.

Sao ta có thể có tà niệm với Cẩn Nhi? Cái đó và háo sắc có gì khác biệt? Đấu tranh một lúc sau, Thảo Linh mới dịch người, bình định tinh thần, một tay kéo lấy Cẩn Nhi, khẩn trương nhìn nàng:

"Cẩn Nhi, có chỗ nào bị thương không? Đều là ta không tốt, hại ngươi sợ hãi."

"Cẩn Nhi không có việc gì… Thảo Linh, ngươi có tâm sự phải không?"

Ánh mắt Cẩn Nhi đơn thuần, sự quan tâm đó lúc này ở trong mắt Thảo Linh lại càng thêm chói mắt. Nàng quay mặt qua chỗ khác, không muốn lún sâu hơn, nhưng vừa rồi đột nhiên sinh ra tà niệm lại khiến cho nàng thật lâu không thể tiêu tan. Thảo Linh nhìn đường phía trước, thở dài:

"Cẩn Nhi, ngươi muốn đi Dương Châu đến như vậy sao?"

"Ừ."

Ánh mắt kiên định không có gì dao động, Cẩn Nhi mỉm cười đỡ Thảo Linh, đột nhiên lại trở nên thẹn thùng:

"Thảo Linh ngươi biết không, kỳ thật…"

"Cẩn Nhi, nếu không đi thì lát nữa không có chỗ ngủ qua đêm đâu."

Thảo Linh làm bộ không nghe thấy lời Cẩn Nhi, ánh mắt nhìn về phía xe ngựa rơi xuống.

"Xem ra chúng ta chỉ có thể đi bộ." Thảo Linh nói.

Đường Ngữ Yên dẫn Kỳ Nhi đến một bãi cỏ trống bên bờ sông, lúc này cách mùa xuân còn một thời gian nữa nhưng bên bờ liễu rủ bán xanh trên mặt nước giống như kêu gọi mùa xuân đã đến. Bởi vì giấc mộng tối hôm qua, Đường Ngữ Yên có vẻ hơi mất tự nhiên. Nàng không hiểu tại sao mình lại sai hạ nhân đi làm diều cao nửa người vào lúc sáng sớm như vậy. Sau đó còn mang Kỳ Nhi đến bờ sông vắng vẻ. Trong khoảng thời gian ngắn, Đường Ngữ Yên không nghĩ ra giải thích nào hợp lý. Gần đây mình cũng không có nhiễm bệnh gì mà nhỉ? Nếu không thì sao quá chiếu cố đến Triệu Kỳ thế này? Nàng nghĩ.

Kỳ Nhi tò mò nhìn chằm chằm con diều trong tay Đường Ngữ Yên. Lại nhìn nhìn Đường Ngữ Yên. Nàng không biết tại sao đột nhiên Đường Ngữ Yên đứng bất động trên cỏ. Nàng thấy hạ nhân lấy giấy làm thành diều sẽ rất dễ bị hỏng, vì thế thật cẩn thận kéo kéo một góc diều nhưng Đường Ngữ Yên cầm chặt quá.

"Đường thố ngư, mau buông tay ra!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn Kỳ Nhi tức giận trừng mắt Đường Ngữ Yên. Thật không biết Đường thố ngư nghĩ gì. Mang nàng đi ra chơi diều, lại chỉ lo châm chọc mà không đem diều cho nàng thả. Kỳ Nhi nghĩ.

Đường Ngữ Yên bị động tác Kỳ Nhi kéo trở về hiện thực, nàng cố ý giơ diều cao lên, không cho Kỳ Nhi đυ.ng tới:

"Gọi mẫu thân đi ta cho."

Kỳ Nhi nhón chân lên, không với tới. Nàng nhảy dựng lên, Đường Ngữ Yên đổi diều qua nơi khác, Kỳ Nhi chụp vào khoảng không. Tròng mắt vừa chuyển, Kỳ Nhi vận công lực, nhẹ nhàng nhảy qua đỉnh đầu Đường Ngữ Yên. Nhưng ngay lúc Kỳ Nhi vừa chạm được con diều thì nàng lại buông ra. Vậy sẽ làm diều bị rách thì sao. Kỳ Nhi lo lắng, cân nhắc nửa ngày cũng không biết làm sao đoạt lại nó mà hoàn hảo không tổn hao gì. Vì thế Kỳ Nhi quyệt miệng, khô cằn kêu một tiếng:

"Mẫu thân."

Ban đầu, Đường Ngữ Yên còn cười đắc ý ra tiếng, nhưng càng nghe càng thấy khó chịu. Con cái như vậy chẳng phải là để nàng chiếm tiện nghi?

"Cái khác, gọi Ngữ Yên."

Kỳ Nhi làm theo: "Ngữ Yên!"

Đường Ngữ Yên vừa lòng cười:

"Ngươi nhớ cho kỹ. Từ hôm nay trở đi, trước mặt người khác ngươi sẽ gọi ta là mẫu thân. Nhưng khi không có người thì phải gọi ta là Ngữ Yên, biết không?"

Kỳ Nhi vui vẻ gật đầu. Đường Ngữ Yên đưa diều. Khi Kỳ Nhi nhận con diều, nàng chạy nhanh về phía xa, nàng gọi ngay ba chữ "Đường thố ngư!". Vì thế, Đường Ngữ Yên tức giận ngoái cổ đuổi theo. Bên bờ sông có thêm nhiều tiếng cười vui vẻ.

"Triệu Bộ đầu, ngài ở đây à!" Người đưa thư thấy mẫu tử đang vui đùa hăng say, vẫy vẫy lá thư trong không trung, theo đường đá nhỏ chạy qua.

"Vừa lúc, đây, đây là thư của ngài từ Lạc Dương tới." Nói xong vội vàng đi tiếp.

Kỳ Nhi nhận thư, một hồi sau khó xử nhìn phong thư ngẩn người. Đường Ngữ Yên nhân cơ hội vỗ ót Kỳ Nhi:

"Ngươi nhìn cái gì đấy?"

Một tay giựt lá thư, tự chủ trương mở ra xem.

"Trả lại cho ta."

"Trả lại cho ngươi? Nhìn có hiểu không?"

Đường Ngữ Yên khinh thường trả thư cho Kỳ Nhi. Kỳ Nhi bĩu môi, đưa thư lui lại trở về:

"Ta không biết chữ… nó ghi cái gì đó?"

Đường Ngữ Yên khinh bỉ Kỳ Nhi nhiều lần xong, thuận miệng nói:

"À, Thảo Linh viết cho ngươi. Nàng nói nàng tốt lắm, kêu ngươi đừng nhớ nàng nữa."

Kỳ Nhi vừa nghe thư của Thảo Linh đầu tiên là vui vẻ cười, sau đó nghe được Thảo Linh kêu nàng đừng nhớ nữa. Kỳ Nhi từ kích động chuyển sang mất mác. Đây có phải có nghĩa là Thảo Linh tỷ tỷ không cần nàng không?

Nhưng Kỳ Nhi không biết nội dung thư trên thực tế viết: Thảo Linh rất nhớ Kỳ Nhi, chừng một thời gian nữa sẽ đến Đường phủ thăm. Thảo Linh vốn tưởng rằng Đường Ngữ Yên sẽ nói đúng lời tưởng niệm nói cho Kỳ Nhi nghe, chứ nào hiểu được Đường Ngữ Yên trên thực tế chính là lang sói giả nhân giả nghĩa.