Chương 27: Đại sự không ổn

"Đám phế vật, còn không mau tìm tiểu thư trở về!"

Dương Hạng tức giận quát hộ vệ quay về tới báo tin. Nữ nhi của hắn càng ngày càng không quy củ từ khi mẫu thân nàng qua đời. Lần trước trốn đi chính là 4 năm, hiện tại vất vả tìm về lại chạy thoát. Dương Hạng tức giận ném cái chén ra ngoài, nghĩ đến Tứ di đã mất kia Dương Hạng thở dài. Tiểu di hiền thục lương đức như vậy như thế nào hồng nhan bạc mệnh đâu? Nhớ năm đó hắn có thể lấy được Nguyệt Thiền – Tây Thi nổi tiếng nhất Trường An, đó là hao hết phúc đứcnửa đời tích tụ. Lúc trước không nên cho người mang nàng xuống hạ lưu Trường Giang thăm viếng…

"Dương đại nhân, lần trước tiểu nhân mang tiểu thư trở về trên đường có một nữ tặc cướp đi tiểu thư. Có thể tiểu thư mất tích lần này có liên quan cùng nữ tặc kia." Hộ vệ quỳ gối, nhất ngũ nhất thập đem chuyện lần trước Kỳ Nhi cướp Cẩn Nhirun rẫy nói ra.

"Hửm? Quả thật có chuyện này? Ngươi có nhớ bộ dáng nữ tặc đó không?"

"Thuộc hạ nhớ rõ. Đầu lĩnh hộ vệ ngày đó khẳng định nói. Trở thành bại tướng dưới tay một thiếu nữ làm hắn rất tức giận. Dù có hóa thành tro hắn cũng có thể nhớ rõ diện mạo nàng!

"Tốt lắm, mau gọi họa sĩ đến, dán bố cáo, cần phải bắt nữ tặc!"

Dương Hạng cho hộ vệ lui ra, oán hận nắm chặt nắm tay. Có người dám bắt cả thiên kim của hắn, muốn chơi với Dương Hạng hắn sao? Việc này nhất định không đơn giản. Dương Hạng cân nhắc, hắn nghĩ Kỳ Nhi cướp Cẩn Nhi là vì bắt cóc tống tiền hoặc đây là âm mưu quỷ kế của đồng nghiệp đối địch, hoặc ý đồ gì đó lớn hơn nữa. Lập tức hắn quyết định bày ra thiên la địa võng lùng bắt Kỳ Nhi. Mà hắn lại nghĩ lại: hiện giờ dám cùng Dương viên ngoại hắn tranh đấu chỉ có Tể tướng đương triều Lý Lâm Phổ. Nhưng hắn mới vừa tìm được Cẩn Nhi, thì sao Lý Lâm Phổ biết được? Hay là… Dương Hạng nheo mắt lại, đôi mắt nguyên bảnto hơn hạt đậu một chút giờ phút này có vẻ càng thêm âm lãnh.

Lúc này, thời tiết tuy rằng có chút lạnh nhưng ánh mặt trời buổi trưa lại nắng gắt nên cũng làm người ta đổ mồ hôi. Hẻm nhỏ, một cỗ kiệu đứng ở chỗ bí mật cuối hẻm. Kiệu phu tháo đấu lạp xuống canh giữ ở ngoại sườn, ngồi trên thềm đá phơi nắng chống đầu ngủ gật. Người trong kiệu vén một góc màn kiệu lên, không thấy rõ mặt. Thanh âm Hắc y nhân ở cỗ kiệu bên cạnh hỗn độn cung kính truyền vào.

"Ngươi nói bọn họ đang truy nã một nữ tử?"

"Vâng, tiểu nhân quả thật nghe được Dương viên ngoại nói vậy, bố cáo truy nã cũng đã dán ra… Hơn nữa Cẩn Nhi tiểu thư lại mất tích." Hắc y nam tử từng bước đè thấp thanh tuyến, ánh mắt không quên liếc về phía ngoài, để ngừa tai vách mạch rừng.

"Bọn họ còn nói gì nữa?"

"Không có, tiểu nhân chỉ nghe đến đây."

Một túi nặng bay đến trong tay Hắc y nam tử. "Là tiền thưởng cho ngươi, đi xuống đi."

"Đa tạ Tôn đại nhân, tiểu nhân cáo lui." Hắc y nam tử cẩn thận cất gói to vào tay áo, ẩn lui ngõ nhỏ bên cạnh.

"Khởi kiệu, hồi phủ."

Người trong kiệu được gọi là Tôn đại nhân sửa sang lại y quan, ngồi vào chỗ xong, kiệu phu nâng kiệu đi đến đình viện nhà hắn. Hắn xắn tay áo viết thư sai người truyền cho Lý Lâm Phổ đang ở Lạc Dương. Viết thư xong, hắn cho hạ nhân đưa tới phủ tể tướng. Hắn chuẩn bị xe ngựa, dẫn theo thị vệ bên người hừng hực mà đi.

"Tôn đại nhân, chúng ta đi đâu đây?" Phó Úy hiếu kỳ hỏi.

Tôn đại nhân đem bức bố cáo truy nã bày ra trước mặt phó úy, định liệu trước nói: "Cần phải bắt nữ tặc trở về, thuận tiện đem thiên kim Dương viên ngoại mang về một lượt, rồi ngươi xem tiền đồ ta sáng lạng như thế nào. Ha ha." Tôn đại nhâncười cười thu hồi bức hoạ trong tay.

"Tôn đại nhân ngài đừng trách tiểu nhân nhiều chuyện, ngài là một võ quan, như thế nào lại hứng thú hai nữ tử này đây?"

"Ách, ta nói Chu Phó Úy này, hôm nay đầu óc ngươi chậm tiêu thế? Ngươi có biết ai truy nã nữ tặc này không?" Tôn đại nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ: Chu Phó Úynày tốt xấu gì cũng là môn hạ của Lý Lâm Phổ, như thế nào ngốc như vậy?

"Tôn đại nhân anh minh, nhưng tiểu nhân vẫn không rõ." Chu Phó Úy sờ đầu, khô cằn nuốt nước miếng.

"Ngươi chính là cái đầu gỗ vuốt mông ngựa!" Tôn đại nhân vỗ ót Phó Úy, mở bức hoạ ra chỉ vào con dấu. "Ngươi xem, con dấu này chính là của Dương viên ngoại! Lại nhìn kim ngạch thưởng đi, điều này thuyết minh nữ tặc này là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Dương viên ngoại, nếu chúng ta bắt được nàng trước như vậy này cử thế tất sẽ cấp Dương viên ngoại phiền toái; vả lại tìm được Dương thiên kim giao cho Lý đại nhân, như vậy muốn thăng chức rất nhanh chẳng phải sao? Ha hả…" Tôn đại nhân cao hứng cười.

"Nhưng biển người mờ mịt sao có thể tìm được hai người này?" Chu Phó Úy hỏi.

"Chu Phó Úy, ta còn có thể trông cậy vào ngươi cái gì hả?" Tôn đại nhân lắc đầu, thở dài: "Ta đã sớm sai người theo dõi thân tín Dương viên ngoại phái ra, đợi bọn chúng tìm được người chúng ta nhân cơ hội xuống tay."

"Vậy Tôn đại nhân ngài cần gì tự thân xuất mã? Thuộc hạ của ngài chính là thần võ đấy."

Nghe xong lời này, ánh mắt Tôn đại nhân híp mắt, cười nói: "Việc này quan hệ đến việc thăng quan tiến tước của chúng ta, không thể có sơ sẩy! Chu Phó Úy, đường còn dài nên ngươi cứ học từ từ đi! Nói đến, xem ngũ quan nàng đây cũng coi như là vị giai nhân, nàng có thể chọc tới Dương viên ngoại đúng là không đơn giản!"

"Tôn đại nhân quả nhiên tài trí hơn người! Tiểu nhân bội phục bội phục!"

Vì thế, tiếng gió, tiếng bánh xe, tiếng ngựa hí, tiếng gì gì đó không dứt bên tai.

Kỳ Nhi dựa vào xà ngang ở hậu đường tri phủ, khoan thai gặm cây mía. Vì cách xa Dương Châu nên nàng không biết toàn bộ Trường thành náo nhiệt vì tìm kiếm nàng. Lúc này, đang có tam đội nhân mã mang theo các loại mục đích hướng tới phương hướng cố định của nàng.

"Kỳ Nhi, việc lớn không tốt, ngươi nhanh xuống đây đi!" Duẫn Tố Cơ cắm tiểu phì thắt lưng, thở hổn hển, nhìn lên trên không.

"Tố Cơ tỷ tỷ, làm sao vậy?" Kỳ Nhi nhảy xuống, nhắm ngay cây mía cắn một hơi.

"Ngươi còn hỏi, ta hỏi ngươi, vụ án Diêu Thẩm có phải ngươi làm hay không?" Duẫn Tố Cơ cướp cây mía, muốn cho Kỳ Nhi chuyên chú.

"Hì hì, đúng vậy, bắt con chồn kia nhưng ta mệt muốn chết rồi." Kỳ Nhi nhìn nhìn cây mía tả lắc lắc hữu lắc lắc, không yên lòng trả lời.

Gần đây gà của Diêu Thẩm cứ cách 3 – 4 ngày lại bị chồn trộm đi, Diêu Thẩm tức quá nên đến tri phủ báo án, ai ngờ hảo xảo bất xảo gặp được bổ đầu Kỳ Nhi, vì thế, Kỳ Nhi thề đáp ứng nhất định bắt được con chồn tội phạm. Sau thì chồn tội phạm cũng bắt được, nhưng…

Tố Cơ tức giận kéo lỗ tai Kỳ Nhi. Biết không chừng có một ngày nào đó nàng bị bổ đầu không học vấn này tức chết. "Ngươi còn không biết xấu hổ thừa nhận! Ngươi nói ngươi chỉ vì bắt chồn mà có cần phải phá hư cả con phố không?"

"Đauuuu~" Kỳ Nhi bắt lấy tay Tố Cơ lôi kéo tai nàng, giãy ra Tố Cơ khống chế rồi vội vàng nhảy lên núi giả trong viện. "Tố Cơ tỷ tỷ, chồn rất nhanh rất khó tìm. Hoàn hảo khinh công ta rất cao, ha ha." Kỳ Nhi đắc ý nói.

Tố Cơ tức đến dậm chân: "Vậy ngươi nói ngươi vì bắt một con chồn, đem hết cửa hàng cửa Nam, tiệm thịt, tiệm bánh bao, quán trà tây phố, tiệm tơ lụa, tửu lâu…" Tố Cơ bắt tay đếm hết một vòng rồi thay đổi khẩu khí tiếp tục nói: "Ngươi phá nhiều của hàng lớn nhỏ như vậy ngươi có biết giá trị bao nhiêu không? Hả? Mấy con gà và bao nhiêu tổn thất đó bằng nhau sao? Hả? Cũng không phải là số lượng nhỏ, ngươi bồi thường được sao?!!!" Tố Cơvừa nghĩ tới tổn thất, vuốt tay, trực tiếpđặt mông ngồi dưới đất.

Kỳ Nhi quẹt mũi, bất khả tư nghị nhìn Tố Cơ ngồi dưới đất: "Tố Cơ tỷ tỷ, chúng ta mau bắt chồn thường tiền đi, ngươi đừng ngồi đó lạnh lắm."

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi quả thực so với chồn còn đáng giận hơn!" Tố Cơ bị Kỳ Nhi không rõ lí lẽ chọc tức đến phát run. "Con chồn đó ngươi ăn sống nuốt tươi nó cũng không lấy ra được nửa lượng bạc! Chuyện này ta mặc kệ, mặc kệ, người ta sẽ tìm tới cửa chính ngươi tự lo liệu đi!" Tố Cơ đứng dậy ném nửa cây mía trong tay xuống, vỗ vỗ bụi đất trên người, lưu Kỳ Nhi lại giận dữ rời đi.

Khi Tố Cơ vừa bước ra đại môn tri phủ, thì sau lưng, một đám tiểu thương có đỉnh đầu bốc khói mang theo vũ khí riêng của mình đi vào đại môn tri phủ. May mà người trông cửa cảnh giác, đóng đại môn nhanh, ngăn chặn những người đang điên đảo ở ngoài cửa.

"Các ngươi mở cửa cho ta! Chúng ta muốn báo án!"

"Mau, mau đem Triệu Kỳ giao ra đây!"

"Quan lại bao che cho nhau, Duẫn đại nhân làm việc thiên tư, làm rối kỉ cương như thế!"

Vì thế trong thành Dương Châu: tri phủ, viện ngoại, người tìm việc, người qua đường, người vô giúp vui toàn bộ tụ tập, ồn ào, hình thành trường hợp muôn người đều đổ xô ra đường.

Duẫn Hồng khó có được thời gian rảnh rỗi, tao nhã luyện tập thư pháp ở thư phòng lại bị tạp âm bên ngoài quấy nhiễu, không ngờ làm một giọt mực nhiễu vào chữ mới vừa viết xong. Duẫn Hồngcau mày, hạ bút lông, cất bước ra thư phòng. Thấy sư gia một đường chạy chậm đến trước mặt, Duẫn Hồng hỏi:

"Ai ở bên ngoài ầm ĩ vậy?"

"Đại nhân, không tốt rồi, Triệu bộ đầu lần này gây đại họa, nàng đập bể mấy chục cửa hàng tửu quán trong thành Dương Châu rồi! Hiện tại bọn họ đều đến đây, còn nói ngài…" Sư gia không ngừng lau trán toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến cái cảnh mới vừa rồi chứng kiến càng kích động thêm.

"Nói ta cái gì?" Duẫn Hồng định thần nói.

"Ách, đại nhân vẫn là đừng biết thì tốt hơn. Thật sự là, thật sự là sỉ nhục thanh danh đại nhân." Sư gia khó xử.

"Duẫn mỗ ta thân chính không sợ bóng tà, ngươi mau nói đi!" Duẫn Hồng không kiên nhẫn, hai tay chống nạnh.

"Đại nhân đã nói thế, ngàn vạn lần ngài đừng nóng giận. Bọn họ nói đại nhân bao che bổ đầu nhà mình trợ Trụ vi ngược, nói ngài là lá mặt lá trái, mặt ngoài nói mình là thanh thiên Đại lão gia nhưng trên thực tế ngay cả đại gian thần Triệu Cao cũng không bằng." Sư gia tiếp tục châm ngòi thổi gió.

"Buồn cười, họ phỉ báng như thế? Mau mở cửa nhanh!"

Duẫn Hồng lập tức tìm đến đại môn, cho binh lính mở đại môn. Dù sao cũng là cửa tri phủ, người tới gặp đại môn vừa mở ra trong tay đều ngừng động tác, không dám lỗ mãng vọt vào, nhưng cũng không có tính toán lui về.

"Không biết các vị đến có gì chuyện quan trọng?" Duẫn Hồng cung kính nói.

"Duẫn đại nhân, nói vậy ngài cũng đã nghe nói Triệu bộ đầu đập hư cả con phố, không biết Duẫn đại nhân có thể giải thích được không?" Một tráng hán dũng cảm đứng ra, thẳng thắt lưng can dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo.

"Thật có chuyện này ư? Bản quan tất sẽ xử lý nghiêm khắc, tuyệt không nuông chiều. Thỉnh các vị an tâm một chút chớ nóng vội."

"Xử lý nghiêm khắc thế nào? Hiện tại Triệu bộ đầu còn ở trong viện tri phủ hưởng phúc đâu."

"Đúng vậy đúng vậy, hiện tại nhân chứng vật chứng đều ở đây, tại sao Duẫn đại nhân không bắt người?"

Nhóm tiểu thương nghị luận.

Duẫn Hồng gặp người đông thế mạnh không thể tùy tiện làm việc, nhưng cũng phải đem việc tra ra manh mối. "Các vị, vậy hôm nay bản quan sẽ làm rõ chân tướng. Người đâu, còn không mang người tới!"