Chương 28

Tố Cơ xuất môn, không đúng như nàng nói với Kỳ Nhi là mặc kệ không lo mà là đi thẳng đến Đường phủ.

"Ta là bộ khoái tri phủ Dương Châu, có việc thương lượng cùng Đường phu nhân, phiền toái thông báo một tiếng." Tố Cơ khách khí nói với người trông cửa, trong mắt lại tràn ngập lo lắng vô cùng.

Ngươi trông cửa duỗi thắt lưng, ngoáy ngoáy lỗ tai, không kiên nhẫn nói: "Sáng nay Đường phu nhân đã xuất phủ."

"… vậy khi nào Đường phu nhântrở về?"

"Đây là chuyện của chủ, hạ nhân chúng ta như thế nào biết chứ?"

Tố Cơ chống nạnh thở ra, sao lại không khéo thế này, ngay lúc Kỳ Nhi gặp chuyện không may nương nàng liền ly khai? Làm sao mới có thể thông tri đến Đường phu nhân đây? Trước mắt cũng chỉ có Đường phu nhân mới có thể cứu Kỳ Nhi.

"Phiền toái khi Đường phu nhân trở lại thì thông báo dùm một tiếng, nói Kỳ Nhi xảy ra chuyện đã bị bắt, nhờ báo phu nhân đến tri phủ một chuyến." Tố Cơ lưu lại lời nói xong vội vã rời đi. Nàng phải tìm cách khác.

"Tiền quản gia, chuyện gì kích động vậy?" Tiểu Điệp đang thưởng thức y phục mới vừa được đưa tới, thấy quản gia hoang mang rối loạn liền cản đường.

"Thiếu nãi nãi không tốt rồi, Kỳ Nhi tiểu thư đã xảy ra chuyện, bị tri phủ lão gia bắt! May mà phu nhân xuất môn không lâu, hiện tại đuổi theo hẳn là còn kịp, ta phải nghĩ biện pháp thông tri phu nhân mới được…" Lão quản gia run lên.

Tiểu Điệp vừa nghe, chân mày cau lại, phất tay áo cười tà nói: "Ta còn tưởng chuyện gì, nha đầu kia có chuyện thật sao? Tiền quản gia, ngươi cũng biết nương nàng bận rộn nào có rảnh rỗi quan tâm nàng thế nào?"

"Nói thì nói như vậy, nhưng dù sao cũng là nữ nhi phu nhân chính mồm nhận thức, đến lúc đó sẽ có những lời không hay…"

"Quản mấy cái này để làm chi, xú nha đầu này chính là nương nàng tâm tồn thiện ý bất đắc dĩ mới nhận thức. Hơn nữa thái độ nương đối xú nha đầu kia cũng không phải ngươi không thấy. Ngữ Yên, vừa nhìn thấy xú nha đầu đó liền phiền. Vừa lúc Ngữ Yên đang lo không ai thu thập, vừa vặn cứ để quan phủ thu thập đi. Hơn nữa, vạn nhất ngươi xen vào việc của người khác, Ngữ Yên giận chó đánh mèo vì ngươi lắm miệng thì làm sao?" Thấy quản gia do dự, Tiểu Điệp vội vàng chen vào thêm: "Được rồi được rồi, nếu không thì như vậy đi, đợi Ngữ Yên trở về ta chuyển cáo thay ngươi là được. Ngươi ấy, cũng đừng quá kích động." Nói xong, Tiểu Điệp đem quần áo mới ở trên người khoa tay múa chân hỏi nha hoàn bên cạnh, không hề nhìn về phía quản gia.

"Đa tạ thiếu nãi nãi, vậy tiểu nhân lui xuống."

Tiền quản gia rốt cục thư hoãn không ít. Nếu Thiếu nãi nãi đã nhận làm chuyện này thì ông cần gì lại đi quậy nước cho đυ.c thêm. Vả lại quan hệ mẫu tử ở đây vẫn là không minh bạch, nhìn phu nhân đối Kỳ Nhi cũng không giống như tình mẫu tử. Hay đúng là thật như Thiếu nãi nãi nói, phu nhân đắc dĩ mới thu nhận làm nữ nhi? Nhưng phu nhân cũng không có vẻ muốn quan hệ với nàng. Mà cho dù là có thì phu nhân cũng sẽ không để ý tới chết sống nàng ra sao. Cái mà phu nhân không thiếu chính là nữ nhân. Thêm nàng cũng không nhiều, bớt đi nàng cũng chỉ có vậy, lại có thể còn tỉnh không ít tâm. Nghĩ đến đây, Tiền quản gia gọi một cái hạ nhân cùng đi đến bố trang làm việc.

"Đại nhân, không hay rồi, Triệu bộ đầu chạy trốn rồi!" Một bộ khoái quỳ một gối xuống trước mặt Duẫn Hồng.

"Đang yên lành sao lại trốn?" Sư gia khó hiểu hỏi.

"Đại nhân, chúng ta… Chúng ta đánh không lại nàng…" Bộ khoái khó xử nói.

Lúc này đám người bên ngoài lại phê bình nhiệt tình hơn. "Các người quả nhiên không muốn phán án!" "Đúng vậy, quan lại bao che cho nhau, dân chúng tối khổ!"

"Các vị im lặng. Nếu người đã đào tẩu, chúng ta ở đây nghị luận cũng vô dụng. Không bằng đợi bắt được người sau lại xử tiếp, như thế nào? Các vị yên tâm, bản quan nói phải tra rõ là nhất định sẽ tra rõ, thỉnh các vị trở về trước, ai bắt được Triệu Kỳ thì mau đưa tới tri phủ." Duẫn Hồng cam đoan nói.

"Được, đây là Duẫn đại nhân nói, ngài không được nuốt lời. Chúng ta đi về trước!"

Ngã tư đường náo nhiệt tản mác ra, chỉ còn lại Duẫn Hồng đứng trước cửa thở dài. Triệu Kỳ đã làm gì để cho ta gặp phải sự tình này? Thật là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép…

"Cha, Kỳ Nhi đào tẩu?" Tố Cơ nhìn thấy mình cha đứng trên thềm đá trước cửa than thở, biết Kỳ Nhi lần này gây họa không nhỏ, ngữ khí so với bình thường thấp hơn một chút.

"Aiz… nha đầu! Thường ngày cha bảo ngươi giám sát Kỳ Nhi nhiều hơn, nhưng tại sao lại để nàng gây chuyện lớn như vậy?"

"Cha, sao có thể trách con? Sáng nay lúc tụi con đi tuần phố, Kỳ Nhi bị Thiếu nãi nãi Đường phủ gọi lại, nói là mua quần áo mới cho nàng kêu nàng đi thử, không ngờ mới tách ra không bao lâu liền náo loạn."

"Nói như vậy, lúc Kỳ Nhi gặp chuyện là hai đứa không đi chung?" Duẫn Hồng tự hỏi một lát, nghiêm mặt nói: "Nha đầu, con đến hiện trường xem xét lại coi, có cái gì dị trạng không."

"Dạ."

Tố Cơ đi vào tửu lâu, chỉ thấy cờ xí như giẻ rách ngã vào ven đường; một cửa gỗ khắc hoa phát ra tiếng kẽo kẹt, nửa điếu ở khung cửa thượng. Đi vào bên trong, cảnh tượng còn sinh động hơn. Dưới đất đều là gạch ngói, mãnh vỡ, gỗ vụn không còn nhìn rõ hình dáng ban đầu. Tố Cơxem xét cái bàn cố chống đỡ trên mặt đất, ba chân vừa lúc duy trì tư thế không ngã nhưng theo đường nứt nhìn ra là phải do mộc côn, thiết khí phá hư. Nhìn lại phía bốn phía, hầu như bàn nào cũng bị giống vậy. Dựa theo kiểu phá và trình độ phá thì giống như có người cố ý làm hơn. Tố Cơ nghi hoặc. Dựa theo tính tình Kỳ Nhi thì sẽ không lấy mộc côn đi bắt một con chồn. Nàng liên tiếp tra xét thêm mấy nhà nữa đều là tình huống giống vậy. Tố Cơgiữ chặt người chứng kiến lúc ấy ở đây hỏi:

"Lúc ấy, Triệu bộ đầu dẫn theo mấy người?"

"Tính luôn Triệu bộ đầu là tổng cộng hơn 20 người." Người nọ gãi đầu nhớ lại nói.

"Ngươi thấy chính xác không? Xác định toàn bộ là người tri phủ sao?"

"Đúng vậy, Triệu bộ đầu mang người theo đương nhiên là người tri phủ! Hỏi điều này không phải vô nghĩa sao." Người nọ không cần suy nghĩ thốt ra.

Tố Cơ càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Rõ ràng sáng nay đi tuần bộ khoái chỉ có 14 người. Lúc ấy nàng cùng Kỳ Nhi tách ra xong thì chỉ còn một mình Kỳ Nhi, những người còn lại đều đi theo nàng, đều ở tri phủ… Kỳ Nhi không hiểu chuyện thì thôi, bọn họ có thể đi theo hồ nháo? Vì thế Tố Cơvội trở về hỏi các bộ khoái khác. Câu trả lời đều là giống nhau, hôm nay không ai đi theo Kỳ Nhi ra ngoài. Tố Cơ bừng tỉnh đại ngộ, việc này không đơn thuần, có người cố ý hãm hại Kỳ Nhi! Nhưng ai lại đi hại một cái cô gái khờ dại tinh khiết? Đám người đi theo Kỳ Nhi là ai? Tại sao Kỳ Nhi lại đi cùng họ?

Duẫn Hồng nghe Tố Cơ hồi báo, tươi cười rạng rỡ. Con ông quả nhiên có thiên phú làm bộ khoái, chỉ tiếc là con gái.

"Nha đầu, chuyện này ngươi lập tức phái người đi thăm dò rõ ràng. Nhưng phải cẩn thận, chớ đả thảo kinh xà."

"Dạ, cha, con đi ngay."

Lúc này, hạ nhân hồi báo có người cầu kiến Tố Cơ, nàng ý bảo để cho người ta tiến vào. Chỉ thấy ngoài cửa, một nữ tử mặc y phục nha hoàn cúi đầu, túm góc áo do dự có tiến vào hay không. Tố Cơ tập trung nhìn vào, đây không phải là Tú Lan ở Đường phủ hay sao? Nàng lập tức bước nhanh đi đến trước mặt Tú Lan:

"Tú Lan tỷ, sao tỷ không vào?"

Tú Lan nghe vậy ngẩng đầu lên, thần sắc lo lắng: "Duẫn tiểu thư, nghe nói Kỳ Nhi đã xảy ra chuyện, rốt cuộc là chuyện gì?"

Giữa trưa nàng xuất môn đi mua thức ăn gia súc, đại thẩm bán đồ ăn nói với nàng Kỳ Nhi gây chuyện chạy trốn nên vội vàng tới hỏi.

Nghe Tố Cơ kể lại, Tú Lan căng thẳng hỏi: "Vậy Kỳ Nhi hiện tại ở đâu?"

Tố Cơ vỗ vai Tú Lan cho nàng ngồi xuống trước, "Tú Lan tỷ đừng vội, ta tin hiện tại Kỳ Nhi khẳng định đang trốn ở nơi an toàn, lấy thân thủ của nàng hẳn là không có việc gì đâu."

Tú Lan lo lắng, vừa mới ngồi xuống lại lập tức đứng lên, "Kỳ Nhi gây chuyện như vậy có thể bị bắt giam hay không?"

Tố Cơ cầm tay Tú Lan an ủi: "Tú Lan tỷ đừng lo lắng, nương Kỳ Nhi chính là thủ phủ toàn Dương Châu, nàng khẳng định có biện pháp. Cùng lắm thì tiêu tiền tiêu tai, sao có thể để Kỳ Nhi chịu ủy khuất."

Tú Lan vừa nghe lời này lắc đầu thở dài, Tố Cơ không biết Ngữ Yên cùng Kỳ Nhi ân oán phức tạp, nếu Ngữ Yên biết việc này biết không chừng sẽ đối phó Kỳ Nhi như thế nào nữa.

Liên tiếp mấy ngày vẫn không có tin tức Kỳ Nhi, tri phủ nơi nơi tìm kiếm lại thủy chung không có kết quả. Hôm nay Đường Ngữ Yên hấp tấp trở về nhà, hạ nhân dâng trà lên, Đường Ngữ Yên uống ngay rồi sai nha hoàn bóp vai cho nàng. Mấy ngày mệt nhọc rốt cục cũng được thả lỏng. Ăn xong cơm chiều, Đường Ngữ Yênvừa lòng nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Sân viện tĩnh lặng, ngẫu nhiên có gió nhẹ lướt qua; vườn hoa quế thụ thân chặn ngang vô lực rũ xuống lá cây, hết thảy yên tĩnh như thưòng, rồi lại tựa hồ thiếu thứ gì.

Đường Ngữ Yên vẫn nhắm mắt lại thuận miệng hỏi: "Nha đầu điên kia đâu?"

Viện này thật sự quá mức im lặng, điều này làm Đường Ngữ Yên cảm thấy không thích hợp. Bnh2 thường, nha đầu điên kia sẽ gây ra chút tiếng động nhưng sao hôm nay ngay cả cái bóng cũng không thấy?

Nha hoàn run lẩy bẩy. Thiếu nãi nãi dặn bọn họ đừng lắm miệng, nhưng hiện tại phu nhân chủ động hỏi, nàng không biết có nên nói hay không, do dự mãi mới mở miệng:

"Khởi bẩm phu nhân, nô tỳ không biết…"

"Được rồi ngươi đi xuống chuẩn bị nước cho ta đi." Giờ phút này Đường Ngữ Yênhy vọng có thể nhàn nhã tắm để thả lỏng, cũng không hỏi tiếp.

"Quần áo này là ai giặt? Ngay cả vết ố cũng chưa tẩy sạch!" Đường Ngữ Yên cầm cái quần trong tay chưa giặt sạch chất vấn nha hoàn.

"Dạ, quần áo này là Tú Lan giặt … để nô tỳ mang đi bảo nàng giặt lại." Nha hoàn vốn định tiếp nhận, lại bị Đường Ngữ Yên ngăn trở.

"Ngươi làm việc của ngươi đi."

Đã lâu không thấy Tú Lan, không biết vì sao Đường Ngữ Yên tâm huyết dâng trào muốn đi gặp. Dù sao cũng là người đi theo nàng mười mấy năm nay, quan tâm cho nàng từ nội tâm cũng chỉ có một mình Tú Lan mà thôi. Lại không biết sao, trong lòng Đường Ngữ Yên sinh ra chút không nỡ.

Khi Đường Ngữ Yên hiện ra trước mặt Tú Lan, Tú Lan kinh ngạc mà nhìn, quên luôn mở miệng hành lễ. Viện này là hạ nhân chuyên phụ trách hậu cần, chủ tử thường ngày căn bản không có khả năng đặt chân đến nửa bước. Vậy sao hôm nay Ngữ Yên đột nhiên đến?