Chương 3: Lần đầu đọ sức

Chương 3: Lần đầu đọ sức

Tiểu Kỳ Nhi bị một đám nha hoàn trói gô ôm tới thùng nước tắm. Một đứa nha hoàn vừa muốn cởi dây thừng, cởϊ qυầи áo tắm cho em, thì em bắt đầu giãy dụa… Em còn nhỏ nhưng sức của em không nhỏ; em huơ một cái, túm lấy tóc nha hoàn, và em đạp…

Nha hoàn ôm bụng kêu đau: "Á! Đau chết mất! Chưa từng thấy ai không có giáo dưỡng như vậy luôn. Dã nha đầu làm sao dã man thế này? Ngươi đừng động, chúng ta chỉ tắm cho ngươi thôi a!"

Kỳ Nhi nào biết "tắm rửa" là gì, nói chung em thấy cái gì thì bắt cái đó, thấy người thì đá thôi. Em giãy dụa. Nước văng khắp nơi. Em nghĩ em sẽ bị ăn thịt! Từ khi đến đây, em chưa bao giờ gặp nhiều sinh vật trông giống em như vậy. Em ở trên đảo hoang đã quen, nào biết đến mấy sinh vật kỳ quái này?

Tú Lan – cận tỳ của Đường Ngữ Yên – thấy thế thì cầm đến một cái điểm tâm, cắn trước một miếng rồi đưa cho em. Thấy thứ đó có thể ăn, bụng sôi ùng ục đã lâu, em cướp đoạt ngay và lang thôn hổ yết. Từ khi bị bắt, đã hai ngày nay em không có được ăn thứ gì rồi. Tú Lan vừa đưa điểm tâm vừa vuốt ve đầu em, dịu dàng như mẹ hiền, làm em ngoan ngoãn. Không còn cảm thấy nguy hiểm, em từ từ nhắm mắt, ngủ ở thùng tắm, mặc cho người ta làm gì thì làm…

Ngữ Yên bây giờ hồ đồ quá, ngay cả tiểu cô nương cũng không tha. Em còn nhỏ thế này! Tú Lan nghĩ. Yêu thương nhìn em. Em thật đáng thương, cũng bị cha mẹ vứt bỏ phải không? Quần áo rách nát như vậy; ngay cả con người thế nào cũng không biết! Làm cha làm mẹ thế nào mà ác tâm như vậy?!

Tú Lan từ nhỏ đi theo Đường Ngữ Yên; bọn họ cùng nhau lớn lên; tuy nói là nha hoàn nhưng Đường Ngữ Yên duy độc đối đãi Tú Lan như tỷ muội. Đây cũng là việc thiện duy nhất Đường Ngữ thực hiện với đồng loại. Tú Lan tất nhiên vô cùng cảm kích. Trên đời này có bao nhiêu nha hoàn được chủ coi trọng, xem như tỷ muội? Cho nên những chuyện hoang đường Đường Ngữ Yên làm, Tú Lan thiện lương tuy rằng không muốn cũng không hy vọng xảy ra, nếu Đường Ngữ Yên vui thì Tú Lan sẽ không nói gì. Huống hồ việc của chủ quyết định, ngươi chỉ là một nha hoàn hèn mọn có thể ngăn cản?

Nha hoàn tắm xong và thay đồ mới cho em. Với chiếc váy lụa thêu hoa văn, em trông rực rỡ hẳn lên, xinh đẹp đáng yêu không ít, như một thiên kim nhà giàu. Đường Ngữ Yên thích chưng diện, lại có khiết phích, nàng không thích bạn giường của mình mặc đồ chợ xuất hiện trước mắt nàng. Lúc này, em bị đánh thức. Em đang mơ một giấc mơ ngọt ngào. Em mơ thấy mình ở trên đảo ăn điểm tâm ngon, em chảy nước miếng, mà ai ngờ khi mở mắt ra lại thấy sinh vật đáng ghét, em lại ầm ĩ… Rồi em nhìn thấy Tú Lan, em vui vẻ cười "Ha ha", hoa chân múa tay, giang hai tay chạy đến trước mặt Tú Lan. Tú Lan hiểu em muốn ăn điểm tâm, vì thế lấy điểm tâm cho em, và dắt em đến Tây Viện.

Đến nơi, Tú Lan để điểm tâm lên bàn, ra ngoài khóa cửa rồi thối lui.

Em thanh tú như thế mà phải… Hi vọng Ngữ Yên ôn nhu với em! Tú Lan thầm than.

Kỳ Nhi nhìn điểm tâm và dò xét nhìn xung quanh, thần tình chuyên chú, không để đến Tú Lan khóa cửa. Ăn hay không? Em nghĩ. Điểm tâm tự nhiên nhiều hơn, em do dự… Khi em sẽ cầm một cái mà ăn thì cửa đột nhiên mở ra, Kỳ Nhi liền cảnh giác. Kinh nghiệm sinh tồn ở hoang dã nói cho em biết: có nguy hiểm! Em nhảy lên giường, trốn sau màn, và ló đầu quan sát tình huống bên ngoài.

Đường Ngữ Yên thấy em mặc đồ thẹn thùng trốn trên giường thì buồn cười. Nàng xoay người cài then chốt cửa, nhàn nhã ngồi xuống, cầm điểm tâm ăn một cách quý phái.

Thức ăn bị đoạt, em nhìn Đường Ngữ Yên chằm chằm mà gào lên, hy vọng dọa được đối phương bỏ chạy, nhưng không dám tới gần cướp đoạt. Cũng không biết vì sao em thấy Đường Ngữ Yên là sợ.

Đường Ngữ Yên nhìn điểm tâm, đắc ý cười.

"Muốn ăn không? Muốn thì lại đây lấy." Nàng tiếp tục ăn cái khác.

Đường Ngữ Yên hiện tại giống thợ săn, còn con mồi là em. Nàng không vội đi săn mà là hưởng thụ quá trình. Dễ dàng tới tay quá thì không có ý nghĩa, chỉ có làm cho con mồi tự mình ngoan ngoãn đưa lên cửa, mới cảm thụ được kɧoáı ©ảʍ thắng lợi.

Thấy thức ăn của mình bị quái vật trước mắt cướp hết không còn, em nóng nảy đến độ tay cào chân đạp. Thấy Đường Ngữ Yên chỉ lo ăn mà không chú ý đến em, em can đảm đi tới một cách thận trọng, đến phía sau Đường Ngữ Yên. Đột nhiên, Đường Ngữ Yên đứng dậy bưng đĩa đi tới trước giường nửa nằm xuống. Em cũng đi theo. Vừa chăm chú vào nhất cử nhất động của Đường Ngữ Yên, vừa ngửi ngửi thức ăn. Thấy Đường Ngữ Yên không nhúc nhích, em chuẩn bị nhanh chóng bắt điểm tâm. Đường Ngữ Yên lại tao nhã di chuyển cái đĩa, em không với tới, chụp vào không khí. Không từ bỏ, em tiếp tục bắt thức ăn của em. Lúc này thức ăn hấp dẫn hơn nguy hiểm đang tồn tại; lúc này khoảng cách hai người đã rất gần…

Đường Ngữ Yên thuận thế ôm ngang em, mang em ngã nằm xuống giường. Em không trốn kịp.

"Muốn ăn dễ lắm sao? Chỉ cần đêm nay ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, muốn ăn cái gì thì cứ nói một tiếng." Đường Ngữ Yên dán vào mũi em. Ở góc này, nhìn nó đáng yêu quá… Nàng nghĩ.

Em hết sức giãy mà không thoát được, em biết mình vô lực phản kháng, em run rẩy và không ngừng kêu thảm.

"Thật coi mình là súc sinh? Không được kêu!"

Đường Ngữ Yên bực mình. Nàng không hiểu tiểu gia hỏa này làm sao cứ luôn cư xử như thú vật. Nhưng mà bởi vậy nàng mới thấy nó thú vị.

Bị quát, em an tĩnh lại, không dám cử động, ngơ ngác nhìn Đường Ngữ Yên.

Đường Ngữ Yên thấy em ngơ ngác nhìn mình; mắt em mở to, vừa đẫm lệ vừa mê ly; dáng dấp còn nhỏ của em lại làm tăng thêm vài phần tình thú. Không biết nếu làm thì sẽ có mùi vị gì đây? Nàng muốn chơi đùa với em! Càng điềm đạm đáng yêu nàng càng muốn chà đạp! Nàng thật muốn nhìn em một lát nữa ở trên giường giãy dụa như thế nào!

Mặc dù nàng cũng vừa mới thành niên, nhưng nàng có biết không, ở hiện đại, luyến đồng là phạm pháp! Hiển nhiên Đường Ngữ Yên là người mù, thiếu kiến thức pháp luật và đạo đức.

Nếu em biết tư tưởng trong não của quái vật trước mắt em sẽ liều mạng cầu cứu, hoặc chửi nàng súc sinh! Mà vấn đề là em dốt đặc cán mai… Em làm sao biết được nhiều điều như vậy? Trước kia ở hoang đảo em chỉ biết mỗi ăn cơm rồi đi ngủ cộng thêm cái tự tiêu khiển tự vui vẻ…

Đường Ngữ Yên từ từ đến gần em, đến gần mắt em mà hà hơi vào. Em khó chịu mà nháy mắt. Đường Ngữ Yên chỉ thấy em quá đáng yêu; thích thú sờ soạng cơ thể gầy yếu của em. Em ngứa, nhưng hai tay đã bị nàng chế trụ, em gãi không được, chỉ có thể uốn éo thân mình. Đường Ngữ Yên cởϊ áσ. Cái yếm đỏ lộ ra. Nàng cởi luôn cái yếm… Tóc dài che trước ngực; hai vυ" đẫy đà như ẩn như hiện; xương quai xanh hiện rõ ra hấp dẫn cực hạn; da dẻ trắng nõn, dường như chỉ cần bấm là chảy nước; dáng người nóng bỏng hợp với khuôn mặt dịu dàng… Phàm là nam nhân tuyệt sẽ cam nguyện vào tù! Song báu vật trước mắt đối với em là bất vi sở động, là mạc danh kỳ diệu, là đàn gảy tai trâu nước đổ lá môn… Tay phải Đường Ngữ Yên dừng ở bên hông; thật gầy. Dinh dưỡng không đầy đủ. Nàng nhíu mày, nhất thời nhã hứng bay sạch. Xem ra ta phải nuôi dưỡng nó thêm mới tốt. Dù vậy, nàng cũng không muốn cứ như thế mà tha cho em, nàng vẫn còn muốn trêu đùa em.

Kỳ Nhi thấy Đường Ngữ Yên có điều buông lỏng, em túm lấy cái yếm và đẩy nàng bay xuống đất, rồi nhảy cửa sổ mà ra. Em chưa bao giờ thấy qua thứ có màu đẹp như vậy, em vui vẻ cầm cái yếm mà vẫy vẫy và leo lên leo xuống.

Đường Ngữ Yên cao cao tại thượng nào được "trọng đãi" qua như vậy! Nàng nghiến răng nghiến lợi từ dưới đất bò lên, tóc tai tán loạn, vội mặc quần áo và gọi hạ nhân bắt em lại.

Em leo lên xà ngang, buộc cái yếm ở giữa, hai tay kéo hai đầu tạo thành cái đu dây. Động tác em nhẹ nhàng tựa như khỉ con ngây ngô hồn nhiên.

Ai?! Là ai dám động thủ trên đầu thái tuế? Hơn nữa còn là thái tuế đối đãi nữ nhân nổi danh là tâm ngoan thủ lạt. Người này quả thực không muốn sống chăng? Tất cả đều tò mò vây quanh em, tựa như khán giả xem xiếc khỉ. Bọn họ thì thầm với nhau. Có người thì nhịn không được cười ra tiếng. Con của Đường Dung – Đường Thiên Minh thấy em chơi đùa thật vui, cậu vỗ tay bốp bốp và kêu hay hay.

Đường Ngữ Yên thấy tư vật của mình bị chà đạp ở trước công chúng như thế, song vì ngại nhiều người, nàng chỉ có thể chịu đựng tức giận, không phát tác, với sắc mặt đỏ bừng.

Bụng dạ hẹp hòi Đường Ngữ Yên nào sẽ bỏ qua "Dã hầu tử "? Nợ này sẽ tính sau.