Chương 4: Tâm địa độc phụ

Thấy một đám người đang cười, tuy không hiểu vì sao nhưng thấy cũng thích thú, em học theo bọn họ mà cười ha ha. Đường Ngữ Yên quát lớn làm tất cả đều câm nín và đổ mồ hôi lo lắng cho em.

"Các ngươi còn chờ cái gì? Mau bắt nó lại cho ta!" Đường Ngữ Yên dậm chân.

Vài gia đinh khỏe mạnh cố sức ôm cột nhà bò lên xà ngang, nhưng còn chưa tới nơi, em nắm chiếc yếm, tung người nhảy tới đầu khác. Ở trên đảo em hay gặp phải một số tình huống nguy hiểm, muốn sinh tồn ở đó thì tốc độ phải mau, bằng không sẽ bị dã thú ăn thịt. Thấy bọn họ chậm chạp, em vui sướиɠ tiếp tục chơi đu dây của mình.

"Phế vật, thật là nuôi không các ngươi! Đóng hết cửa lại cho ta! Ngươi, đi lấy cái lưới."

Đàn ông một đàn như vậy mà bắt không được một đứa bé, thật mất mặt họ Đường. Nàng giựt lấy cây quạt của nha hoàn bên cạnh mà quạt.

Không thể mất mặt tại gia của mình, ta phải nghĩ cách! Đường Ngữ Yên tỉnh táo lại và cẩn thận suy nghĩ: nó bản lĩnh thể nào thì sớm hay muộn cũng sẽ hao hết thể lực, cớ sao ta không chờ nó mệt mỏi, rồi bắt cũng không muộn? Dù sao cũng là cá trong chậu.

Vì thế, nàng gọi gia đinh leo xuống, lấy ghế thảnh thơi ngồi chờ.

Qua một hồi, em thấy gia đinh đều leo xuống, và em cũng hơi mệt. Trước khi đến Đường phủ, em bị bọn buôn người chuốc thuốc mê, nhiều ngày nay em chưa được ngủ tử tế. Em vươn vai duỗi lưng, ngủ luôn trên xà nhà!

Đường Ngữ Yên mỉm cười, thấy thời cơ đã đến, nháy mắt cho bọn gia đinh phối hợp leo lên xà ngang bắt em lại. Tuy bọn họ cũng đồng tình cho em nhưng họ chỉ là hạ nhân, nào có quyền không phục tùng mệnh lệnh?

Đường Ngữ Yên khẽ vỗ đầu em: "Ta xem ngươi đắc ý! Đi lấy dây xích đến. Nó thích cột nhà thì xích nó lại cột nhà đi." Đường Ngữ Yên quay đầu phân phó.

Tiểu Đường Bình Minh một bên thấy bạn mình bị xích như chó, cầu xin:

"Mẹ ơi, muội thật đáng thương, mẹ tha cho muội đi, con xin mẹ!"

Đường Ngữ Yên thấy con chồng trước lại phát bực. Nàng cùng lắm hơn nó có năm tuổi vậy mà đã làm mẹ nó rồi! Ta già đến vậy?

"Bình Minh, giờ này sao còn chưa đi nghỉ? Học thuộc 《 luận ngữ 》thầy dạy chưa? Từ xưa có viết: một lòng đọc sách thánh hiền, không để ý đến ngoại sự! Chúng ta sau này đều phải dựa vào ngươi làm rạng rỡ môn hộ; Đường gia mấy đời chưa có cử nhân, ngươi sao không cố gắng để thi đỗ Trạng Nguyên gì đó chẳng hạn?"

Tiểu Đường Bình Minh chột dạ cúi đầu: "C-con… Trở về học bài."

Như một làn khói, cậu chạy đi.

Đường Ngữ Yên liếc nhìn Kỳ Nhi, rồi đi về phòng ngủ.

=============

Phòng ngủ. Nàng áo lam cởϊ áσ choàng, chuẩn bị cởi thắt lưng Đường Ngữ Yên: "Ngữ Yên, trễ rồi, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng…" Áo lam uốn éo cởϊ áσ Đường Ngữ Yên và vuốt ve mặt của nàng.

"Tiểu Điệp, đêm nay miễn. Ngươi về phòng mình đi."

"Không phải chỉ là một dã nha đầu sao, còn phân cao thấp? Thật là. Ngày mai ta giúp ngươi bán nó đi là được."

Nữ nhân bên người Đường Ngữ Yên chưa bao giờ ở quá ba tháng, nhưng Tiểu Điệp coi như đặc biệt – người duy nhất theo hơn một năm – ngoại trừ bề ngoài và công phu trên giường, Tiểu Điệp còn biết tâm kế. Từ Di Hồng Viện đi ra, gặp qua thế gian lòng người hiểm ác, nàng hiểu rõ tác phong của Đường Ngữ Yên. Tiểu Điệp lo lắng hôm nay dã nha đầu có thể làm Đường Ngữ Yên tức giận, lưu ý, thì ngày mai nói không chừng sẽ là đắc sủng. Như thế thì còn đâu là địa vị của nàng? Vì không để mình lại phải lưu lạc hồng trần lần thứ hai, Tiểu Điệp luôn luôn tiêu diệt tất cả các uy hϊếp.

Còn Đường Ngữ Yên thì nghĩ, hàng ta mua há dễ dàng bán đi? Ta phải giáo huấn dã hầu tử này lại, cho nó tâm phục khẩu phục ta mới được. Biết bao nhiêu người cam nguyện hy sinh vì nàng, nàng không tin mình không thuần phục được nó! Thời gian còn dài, nàng có nhẫn nại!

Đường Ngữ Yên phất tay, không muốn tiếp tục đề tài này. Tiểu Điệp thấy nói nữa cũng vô dụng, phất tay, mất mác rời đi.

Ta nhất định phải tìm cơ hội đuổi nó đi, Tiểu Điệp nghĩ.

=============

Sáng hôm sau, em dụi mắt, thức dậy, theo thói quen là đi tìm thức ăn, nhưng còn chưa đi được vài bước thì vấp té. Em bị xích ở cổ, em không đi thêm được, em dốc sức mà nắm mà kéo. Cho đến khi đôi tay em đầy máu, cổ em hằn đầy vết đỏ, dây xích vẫn như cũ. Em quýnh lên, em cắn, và cả hàm em đau điếng.

Đường Ngữ Yên đã hạ lệnh bỏ đói em ba ngày ba đêm, nhưng Tú Lan không đành lòng. Nàng lén đưa bánh bao cho em.

"Ăn đi, ngon lắm đó."

Tú Lan xé một miếng bánh bao, cắn một cái làm mẫu.

Em nhìn Tú Lan, lại nhìn bánh bao: ừ, đại tỷ này chuyên môn đưa thức ăn, thế là em buông tâm đề phòng lang thôn hổ yết. Tú Lan nhìn em ăn, thấy em bị xích, và những vết thương của em, nàng thương cảm. Nàng khóc. Nàng lấy áo lau nước mắt. Yêu thương vuốt ve đầu em.

Muội còn phải chịu bao nhiêu tội nữa đây?

"Ăn ngon không?" Tú Lan dịu dàng hỏi. Ah, quên mất, muội ấy không biết nói, Tú Lan cười tự giễu.

"Ngon… Ăn…" Bỗng em lắp bắp được như thế.

Tú Lan kinh hỉ ôm em vào lòng: "Kỳ Nhi thật thông minh, hóa ra muội có thể nói chuyện! Về sau tỷ tỷ sẽ dạy Kỳ Nhi nói chuyện, được chứ?"

Thật ra thì, mặc dù ngôn ngữ bị thoái hóa, nhưng qua mấy ngày tiếp xúc cùng nhân loại, em có thể biểu đạt được vài từ đơn giản.

"Bánh bao, Kỳ Nhi, đây là bánh-bao." Tú Lan như một từ mẫu, kiên nhẫn dạy.

Em nhìn khẩu hình miệng Tú Lan, hớn hở mà cười, cũng nói theo "bánh bao", tuy âm điệu quái dị nhưng cũng có thể để người khác nghe hiểu.

Ăn no, em cảm thấy mỹ mãn mà ợ lên. Em kéo váy Tú Lan, rồi kéo xiềng xích trên cổ, khó chịu lên tiếng. Tú Lan hiểu ý em muốn nàng mở dây xích, nhưng lệnh của chủ, nàng không dám ngỗ nghịch. Tú Lan cúi đầu, bất đắc dĩ nói:

"Kỳ Nhi, không phải tỷ tỷ không chịu thả muội, mà là tỷ không có cách nào khác. Đợi vài ngày nữa, tiểu thư hết giận, lúc đó tự nhiên nàng sẽ thả muội, muội kiên nhẫn được không?"

Em không hiểu Tú Lan nói gì. Em nào biết cái gì là nhẫn? Em như thú hoang, há chịu được bị nhốt. Em nhớ nhà. Mặc dù ở đó hơi đói, bữa ăn khi có khi không, nhưng rừng cây để em tự do, em muốn vui muốn đùa như thế nào cũng được, chứ không phải bị xích như bây giờ. Thấy Tú Lan không giúp mình, em bắt đầu giãy dụa… Tú Lan muốn ngăn cản, nhưng thình lình, một luồng không khí lạnh xông tới; Đường Ngữ Yên nhàn nhã bước vào, đi đến trước mặt hai người:

"Giãy đi; một chút nữa thì đứt cổ! Ha ha…"

Nhìn thấy Đường Ngữ Yên, em trốn ra sau cột, và cảnh giác nhìn chằm chằm nàng.

"Ngữ Yên… có thể thả Kỳ Nhi…"

"Tú Lan, có phải ta tốt với ngươi quá hay không, càng lúc càng lớn gan? Tội ngươi cho nó ăn ta còn chưa tính sổ đó."

Đường Ngữ Yên sờ má Tú Lan. Tú Lan lui ra sau, quỳ xuống:

"Phu nhân, Tú Lan biết sai rồi, cam nguyện nhận phạt."

"Tsk! Đứng lên đi. Ta không so đo với ngươi. Nhưng mà ta phải nói ngươi bao nhiêu lần nữa đây, khi không có ai thì không được gọi ta là phu nhân!"

"Dạ… Tiểu thư. Nhưng Kỳ Nhi…"

"Ngưng! Việc này cứ như thế; ngươi lui xuống đi."

Tú Lan lo lắng nhìn em và lui xuống.

Em thấy Tú Lan cứ thế mà đi, để lại một mình em và quái vật, em muốn đi bắt Tú Lan lại, mà tay còn chưa duỗi ra đã bị Đường Ngữ Yên bắt lại.

"Hừ, còn luyến tiếc?" Đường Ngữ Yên cầm cổ em, nhớ lại nhục nhã ngày hôm qua, cơn giận lại bùng lên mà tăng thêm sức. Ai ai cũng đều tất cung tất kính, dạ thưa với nàng, còn chưa có ai dám càn rỡ với nàng như thế! Càng nghĩ càng tức, tay cầm cổ người ta mà bóp như vắt khăn lông… Dây xích đυ.ng vào vết thương, rướm máu. Em đau đớn kêu lên, nước mắt từng giọt nhỏ xuống. Đường Ngữ Yên nào biết thương hương tiếc ngọc, nhưng nghĩ nếu nó chết thì thật vô vị, vì thế mà buông em ra.

"Lần sau nếu không ngoan thì sẽ giống thế này, biết không?"

Đường Ngữ Yên nhàn nhã bỏ đi.

Em thoát được một kiếp. Yêu quái thật đáng sợ! Em sợ run, trốn sau cột, không dám cử động; khϊếp vía đến độ không biết vết thương đau đớn.