Chương 5: Kết cục của nghịch ngợm

Mấy ngày nay, Đường Ngữ Yên thường tìm em. Hoặc dùng mỹ thực, hoặc dùng bạo lực, tóm lại phải làm cho em gọi nàng là "đại mỹ nữ". Nhưng kể từ khi em nhìn thấy được bộ ngực của nàng, trong đầu em chỉ có hai chữ "bánh bao". Đường Ngữ Yên kinh ngạc hỏi em có ý gì? Em lại cố gắng nói thêm ba chữ: bánh bao nhỏ. Cái này lại chạm vào địa lôi họ Đường… Kỳ thật em chỉ là muốn ăn bánh bao mà thôi.

Phạt em hai mươi đại bản, Đường Ngữ Yên mỗi lần nhìn thấy em đều phát tức. Vẫn là nên giao cho Tú Lan dạy nó nói chuyện trước. Vì thế, Đường Ngữ Yên mở trói cho em, giao cho Tú Lan chiếu cố, còn nàng thì đi tiêu dao khoái hoạt.

Không còn bị xích, vết thương cũng lành, mỗi ngày em đều vui vẻ vây quanh Tú Lan nói chuyện để được ăn ngon. Tú Lan mỗi ngày cũng kiên nhẫn dạy em. Mặc dù không thể hoàn toàn biểu đạt hết ý nhưng em có thể nói được vài từ đơn giản.

Trừ ăn cơm, em còn thích ngủ trên xà ngang. Mỗi khi Đường Ngữ Yên ở nhà ăn cơm, em chảy nước miếng nhìn đồ ăn thơm ngào ngạt, đáng tiếc là em không có phần…

Bởi vì hành vi lạ lùng, ngoại trừ Đường Ngữ Yên và "các nữ nhân " của nàng, toàn bộ hậu viện đều là bạn của em. Ngay cả tiểu Đường Bình Minh cũng thường tìm em chơi đùa. Thiên tính nghịch ngợm được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Tỷ như ngày gia yến, Đường Ngữ Yên mời tới các nhân vật giàu có nổi tiếng ở Dương Châu để thương lượng việc buôn gạo. Đường Dung ban đầu lập nghiệp chính là buôn gạo. Y làm ăn phát đạt, thuận buồm xuôi gió. Sau đó mở rộng thêm rượu, trà, tơ lụa và giấy, trải rộng toàn quốc. Lại nịnh bợ thêm quan lớn trong triều; nhờ thế mà kết giao với cha của Ngữ Yên – Tôn Ngự sử. Đường Dung ham mỹ sắc, nhưng chưa kịp hưởng đã đi đời nhà ma. Con trai còn nhỏ, cha mẹ mất sớm, toàn bộ trọng trách đều do Đường Ngữ Yên gánh vác. May mà nàng kinh thương cũng tài như lên giường, hô phong hoán vũ trên thương trường, mới làm cho Đường phủ không đến mức tan nát. Điều này là nhờ nàng sống ở nhà quan, không như các tiểu thư khuê các nhà bình thường chỉ biết thêu hoa dưỡng cây dưỡng cỏ, nàng khi nhàn rỗi thì thường xuyên vây quanh Tôn Ngự sử, học được không ít đạo quan trường, và nàng áp dụng nó lên thương trường. Nhưng tân khách ngày đó vui khi đến, bực khi về.

Là ngày đó, Tú Lan bận bịu chiêu đãi khách quý, quên coi chừng em. Khi đó, em đang ở phòng bếp "học nghề". Thấy đầu bếp bỏ muối vô trong nồi, em tò mò nhìn theo, nhân lúc đầu bếp xoay người, em học theo đầu bếp… Rải muối. Lại một cái xoay người; lại một cái rải muối… Việc này cho đến khi khách khứa bị mặn, uống nước quá trời mới bị phát hiện, song không tìm thấy thủ phạm. Chưa hết. Tới món trứng luộc, Đường Ngữ Yên đập trứng, "phụt" trứng sống văng hết vào người… Người ta còn chưa kịp cười nhạo nàng thì một loạt tiếng nước trứng sống chảy ra; dưới đất, trên bàn, trên người, một đống lộn xộn…

Chẳng qua là do em trộm hết trứng luộc chín thay trứng sống, bởi em thấy trứng sống ngon hơn!

"Đãi khách như vậy ư?! Đường phu nhân, cáo từ!"

Khách nhân đứng dậy rời đi.

Vụ mua bán coi như nước hắt ra ngoài.

==================

Từ đợt lần trước cướp được chiếc yếm của Đường Ngữ Yên, em nhớ mãi không quên, luôn luôn để ý đến những thứ màu đỏ và muốn tìm thời cơ cướp về. Mấy ngày nay Đường Ngữ Yên bận bịu làm ăn bận bịu tầm hoan, vứt em ra sau đầu tự đời nào. Em cũng dần không sợ Đường Ngữ Yên nữa. Đúng là lành sẹo quên đau, không biết cái gì gọi là trí nhớ.

Một ngày kia, em đi tìm phòng của Đường Ngữ Yên. Số là nhà cửa nhà giàu cổ đại tam ra tứ tiến, giả sơn giả hồ, có lầu các có tiểu tạ, phòng ốc rất nhiều. Em bị lạc đường. Tiểu Điệp thấy được em, vội cản lại, hỏi đang làm gì? Em khoa tay múa chân. Tiểu Điệp không hiểu. Em kéo áo, kéo chiếc yếm mình ra, nói "đườn đườn". Và Tiểu Điệp giờ mới hiểu em muốn tìm cái gì. Tiểu Điệp nảy ra một ý hay: sao ta không mang nó đi phá chuyện tốt? Vì thế, Tiểu Điệp mang em tới nơi, chỉ vào phòng Đường Ngữ Yên nói:

"Ở đây."

Tiểu Điệp để em ở đó, còn nàng thì trốn sau cây cột xem kịch vui.

Em tò mò đứng trong sân Đường Ngữ Yên, bỗng từng tiếng "kêu thảm thiết" truyền đến, em nghe mà lông tơ dựng thẳng. Em nhảy đến cửa sổ – nơi thanh âm phát ra – thận trọng ló đầu vào quan sát. Chỉ thấy Đường ta đang đè nữ nhân khác, toàn thân xích lỏa; nữ nhân nằm dưới phát ra tiếng gào "A ~ a ~ đừng mà ~". Em hiếu kỳ nhìn bọn họ. Yêu quái lại bắt nạt ngườ ta; tỷ tỷ kia đau khổ quá đi! Em không khỏi rùng mình… Lúc này, em nhìn thấy chiếc yếm đỏ của Đường Ngữ Yên đang nằm ở trên giường, tựa hồ như đang vẫy gọi: hãy qua đi, hãy qua đi… Vì thế, đảo mắt, em đã nghĩ ra cách.

Đường Ngữ Yên nhìn người dưới thân mà cao triều thay nhau trỗi dậy. Đang lúc hưng phấn, sau ót tự nhiên bị đánh lén.

"Ai!?"

Đường Ngữ Yên kinh hoảng, bưng ót đi tìm hung phạm. Một hòn đá nhỏ nằm dưới đất; cửa sổ bị mở ra; hung phạm không có! Theo thối tính tình Đường Ngữ Yên, chuyện tốt bị ngắt ngang, ai mà to gan lớn mật! Nàng phẫn nộ khoác áo khoác rời đi căn phòng, quyết tâm bắt được hung phạm. Vị kia thấy thế cũng vội đứng dậy đi theo ra ngoài.

Thấy hai người đi xa, từ trên mái hiên thả người xuống, em cầm chiếc yếm lên và bỏ chạy.

Toàn bộ Tiểu Điệp đều nhìn thấy.

"Ngữ Yên, vì sao tức giận?" Tiểu Điệp rót trà cho Đường Ngữ Yên. "Uống nước cho nguôi nào."

"Ta không có!"

Đường Ngữ Yên nổi đóa, nhưng ngại mặt mũi nên chỉ có thể nghẹn khuất. Sắc mặt đen thui. Có người dám rình coi nàng hành phòng! Rình coi thì thôi, còn tập kích nàng! Bị tập kích thì thôi, còn dám trộm luôn yếm của nàng! Không được! Việc này tất phải truy ra rõ ràng; bằng không thời tiết phải thay đổi! Đừng để nàng bắt được; nàng sẽ không nhân nhượng! Quả thực vô pháp vô thiên, dám giỡn với Đường Ngữ Yên nàng!

"Không có việc gì là tốt rồi. À, ha ha, đúng rồi, ngài suy đoán làm chi, ta thấy hình như dã hầu tử kia cầm yếm ngài khoe khoang ra khắp nơi đấy." Tiểu Điệp cười nói.

"Phải ha! Sao ta không nghĩ tới thối hầu tử đó!"

Đúng! Chỉ có "Dã hầu tử " này mới dám trắng trợn giương oai ở địa bàn của nàng; nhiều lần làm khó nàng; không coi nàng ra cái gì. Nàng không nên vì hiếm lạ mà lưu nó lại! Đường Ngữ Yên phẫn nộ đứng dậy kêu một đám hạ nhân, một đường chạy tới hậu viện.

Tiểu Điệp ở phía sau âm hiểm cười.

=====================

"Bắt nó lại cho ta!" Đường Ngữ Yên chống nạnh, tức giận không thôi.

Em đang ngậm đùi gà, vô tội nhìn đám đàn ông lực lưỡng xách em lên.

"Bắt nhốt sài phòng! Bỏ đói đến chết!"

Lại bị xích, người ta ném em vào sài phòng, khóa cửa, đóng thêm đinh vào tất cả các cửa. Tú Lan mọi cách cầu tình nhưng Đường Ngữ Yên bất vi sở động. Nàng quyết tâm muốn em chết. Nàng đã chịu đủ "mọi cách nhục nhã" của "dã hầu tử" này rồi. Trong từ điển của nàng không có hai chữ thương hại!

Thoáng cái ba năm trôi qua, Đường phủ từ đó về sau không còn bóng dáng của "dã hầu tử" nữa.