Chương 6: Thoát khỏi hang hùm

"Kỳ Nhi, muội lại đi nhầm cờ rồi!"

Ánh dương sau giờ ngọ, Linh Chi đang dạy thiếu nữ đối diện chơi cờ vây.

Uhm, "Kỳ Nhi" này và "Kỳ Nhi" kia là cùng một người. Bất quá con gái mười tám đã thay đổi, Kỳ Nhi bây giờ trổ thành thiếu nữ duyên dáng xinh đẹp. Cha của Linh Chi đã nhận nàng làm nghĩa nữ. Vậy chuyện gì đã xảy ra? Ta hãy trở lại ba năm trước, cái buổi tối mà Kỳ Nhi bị nhốt.

=========

"Không tốt! Không tốt, phu nhân! Sài phòng cháy rồi!" Một gia đinh hoảng loạn chạy đến trước mặt Đường Ngữ Yên.

"Làm sao mà cháy? Có tổn thất gì không?"

Đường Ngữ Yên kinh hoảng, lo lắng nhà mình có gì bị hao tổn hay không. Đúng là phẩm chất tốt đẹp của thương nhân.

"Dạ… Không có tổn thất; nhưng ngài đang nhốt Kỳ Nhi…!"

Gia đinh này là một trong những người bạn của Kỳ Nhi, bình thường rất chiếu cố em.

"Àh, kệ đi."

"Mà khoan! Các ngươi còn không mau đi dập lửa! Cháy hết cả phủ các ngươi gánh nổi sao?"

Thật độc ác, Đường Ngữ Yên tuyệt không quan tâm sống chết của em! Không đúng; nàng là muốn em chết; hiện tại ông trời giúp nàng, giúp họ Đường bớt đi chuyện phiền phức.

Gia đinh lắc đầu, không thể làm sao hơn là lui xuống, gọi người đi dập lửa.

===================

Ngày hôm sau. Tại chợ thành Dương Châu. Tiếng người ồn ào. Thương nhân nối liền không dứt. Cảnh tượng phồn vinh. Ở Đường triều, kinh tế Dương Châu đứng đầu, là trung tâm kinh tế. Tựa như ở hiện đại có Thượng Hải, Dương Châu lúc này cơ bản cũng y vậy. "Dương nhất ích nhị" là hình dung tốt nhất khi nói về cảnh phồn vinh của Dương Châu. Người người tản bộ dạo phố; làm ăn buôn bán; mặt mày tất cả đều sáng láng. Bỗng, từ hẻm nhỏ vọt ra một người trông như "hầu tử", phá vỡ cước bộ bận rộn của người ta. Người ta dừng lại quan sát… Thì ra là tiểu cô nương, đang cướp đồ bán của gánh hàng rong ở khắp nơi. Phía sau nàng là một đám tiểu thương cầm đủ loại "vũ khí" đuổi theo.

"Lão Đại mau nhìn! Có người cướp bát cơm của chúng ta kìa!"

Một tiểu nam hài gầy yếu, đối với một người vóc dáng cao cao, da đen nói; tay phải chỉ vào tiểu cô nương.

"Thân thủ không tồi! Còn thất thần làm chi, mau đuổi theo! Chúng ta sẽ có thêm đồng bạn!"

Lão Đại đuổi theo. Bốn năm khất cái ở phía sau cũng đi theo Lão Đại. Và này "Lão Đại" trông lớn hơn hẳn trong đám khất cái; khoảng mười sáu tuổi.

Tiểu cô nương chạy tới trong hẻm, núp trong góc tường, tung người nhảy lên nóc nhà.

"Đừng để lần sau tao gặp nó, bằng không tao sẽ làm thịt nó!"

Tiểu thương đuổi theo nàng thấy nàng biến mất đâu không thấy, biết mình mất dấu, họ bất mãn rời đi. Song đám tiểu hài tử kia lại phát hiện được nàng.

"Này! Cô tên là gì? Muốn gia nhập Thiết Ưng Bang chúng ta không?" Lão Đại ngửa đầu nhìn nàng trên nóc nhà đang hưởng thụ mỹ vị, chờ nàng trả lời.

Nàng chớp mắt, nhìn người phía dưới, lại tiếp tục ăn. Giờ nàng không rảnh nên nàng bỏ qua cho bọn chúng.

"Lão Đại chúng ta hỏi ngươi đó, ngươi đừng có không biết điều!" Tiểu nam hài nhỏ gầy tức giận nói.

"Tiểu Phúc, chớ nói vậy. Đối nữ hài tử chúng ta phải văn minh một chút. Lại đây, cho ta mượn vai của ngươi một lát."

Lão Đại thấy nàng không nói, dẫm lên vai Tiểu Phúc bò tường leo lên nóc nhà, muốn tiếp cận nàng.

Thấy người lạ tới gần, nàng cảnh giác, đang muốn mang thức ăn rời đi, Lão Đại vội ngăn cản:

"Ơi đừng đừng! Ta chỉ là thấy thân thủ cô không tồi, không gia nhập với chúng ta thì rất đáng tiếc. Hơn nữa bây giờ cô chỉ có một mình, không ai bảo hộ rất nguy hiểm. Các huynh đệ tỷ muội chúng ta ở cùng nhau để có thể chiếu ứng lẫn nhau. Cô xem, chúng ta cũng giống như cô, đều là không nhà để về!"

Lão Đại ngồi xuống, bày tỏ mình không có ác ý, và đến gần một chút. Khi cậu nhìn thấy diện mạo của nàng thì sửng sốt, và ngượng ngùng câu nệ.

Con người là loài động vật háo sắc, ngay cả tiểu hài tử cũng không ngoại lệ…

Nàng thấy cậu không có ác ý; không để ý đến. Nàng ăn no xong vỗ bụng, cảm thấy mỹ mãn rồi cười, nhảy lên, nhanh như chớp biến mất trên nóc nhà.

"Chậc chậc, động tác nhanh quá!" Lão Đại nhìn bóng dáng nàng, lực bất tòng tâm. Cậu cũng không đuổi theo, bởi vì cảm thấy về sau còn có duyên gặp lại.

Tiểu cô nương đó chính là Kỳ Nhi, bị nhốt ở sài phòng.

======================

Chuyện là, em bị nhốt trong sài phòng, liên tục ba ngày ba đêm một giọt nước cũng không có mà uống. Tú Lan lo lắng. Mặc dù là hạ nhân phải phục tùng lệnh của chủ, nhưng Tú Lan xem em như người thân của mình. Em thông minh và đáng yêu, đối với Tú Lan lại yêu thương có thêm. Tú Lan đấu tranh trong lòng, muốn cứu em ra ngoài. Tú Lan quá rõ tính tình của Đường Ngữ Yên, khuyên bảo nàng thủ hạ lưu tình buông tha em cũng giống như bảo sư tử buông tha con mồi, đó là không có khả năng. Tú Lan nghĩ đến một cách: đập nồi dìm thuyền. Thế là, Tú Lan gọi vài gia đinh có đồng ý tưởng cứu em – những gia đinh thích em. Bọn họ nhân lúc đêm khuya thanh vắng, không ai chú ý, lén lút đυ.c lỗ ở sài phòng, lén lút ôm em ra, đổi con chó đã chết vào, và đốt sài phòng để hủy thi diệt tích. Đường Ngữ Yên chỉ nhìn thấy đám tro tàn, nào còn nhận được cái gì? Lần đầu tiên Tú Lan chống lại chủ nhân như thế. Nàng biết nếu thất bại sẽ có hậu quả gì, nhưng em đã gợi lên mẫu tính của nàng. Tình thương của mẹ lớn hơn hết thảy, Tú Lan không quan tâm đến chuyện khác. Nếu Đường Ngữ Yên trách phạt, nàng sẽ nhận trách nhiệm. Nàng sẽ không để liên lụy đến bọn gia đinh hảo tâm. Bọn họ đều có vợ con cả rồi. Vả lại chủ ý là của nàng. Tú Lan ôm em suốt đêm chạy tới cửa Thành Nam, đến một tòa nhà hoang phế – cũng là sản nghiệp của Đường phủ – Đường Ngữ Yên không có khả năng tìm tới nơi đổ nát này. Tạm thời nàng để em ở đây, sau lại nghĩ cách giúp em tìm nơi tốt hơn để an cư.

"Kỳ Nhi, muội thiệt thòi ở đây mấy ngày đi; tỷ tỷ sẽ nghĩ cách tìm cho muội chỗ ở tốt, được không?" Tú Lan thả hành lý xuống đất, vì vội vàng nên quên mang theo đệm chăn, may giờ là giữa hè, ban đêm sẽ không bị cảm lạnh. "Ngày mai đợi tỷ quay lại đây mang cho muội đồ ăn ngon. Kỳ Nhi nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được rời đi phòng này! Nhất định chờ tỷ trở về, rõ không?"

Tú Lan luôn dặn dò. Nhưng em chỉ chớp mắt, vẻ mặt không hiểu gì nhìn Tú Lan. Tú Lan tháo xích ra, chuẩn bị rời đi, em Tú Lan lại kêu lên: "Tú Lan… Tốt…"

Tú Lan nghe mà cảm động, ôm em khóc lớn, cảm thấy mình làm hết thảy đều là đáng giá.

Thật ra thì em không biểu đạt được hết ý của mình, ý em muốn nói là Tú Lan mang đồ ăn ngon đến cho em.

Tú Lan rời đi, em quan sát chỗ này, thấy xà ngang: giường của mình đây mà!

Sáng hôm sau, em không có nghe lời Tú Lan, mà em cũng không đủ khả năng để hiểu Tú Lan nói cái gì, cho nên không đợi Tú Lan lại đây, em tự đi tìm đồ ăn. Em chạy đến chợ. Lần đầu tiên thấy nhiều người; dọc theo đường còn có đồ ăn thơm ngon nóng hổi được bày bán. Thì ra chỗ này tốt như vậy, đồ ăn không cần phải tìm, nhìn một cái là có liền và còn rất nhiều nữa, một mình em ăn cũng không hết! Ở trên đảo, để tìm được một quả dại nhỏ em đều phải bay qua vài cánh rừng đó! Em hưng phấn dị thường; tiện tay chộp cái bánh bao nhét vô bụng. Vì thế mà có màn gặp nhau với bọn Lão Đại. Em bỏ lại bọn Lão Đại, đi tới cổng Thành Đông, thấy đám người kia toàn thân mặc lá sắt (nhầm, là binh lính) đứng trên tòa thành thật cao. Bao nhiêu lợi hại mới bò lên được? Em nhìn thấy chính giữa có đại môn thật cao, trên đại môn còn có viên gì đó nhô ra, hung thú, em nhảy lên ôm lấy một góc đại môn, kết quả đυ.ng trúng cục gạch.

"Đi đi đi, tiểu khất cái kia không nên, để làm chi đâu? Cẩn thận rơi đầu!" Một binh sĩ cường hãn, kéo em xuống và vứt em ở bên đường. Em còn muốn tiếp tục, nhưng binh sĩ kia đâm em một thương làm quần áo em bị thủng một lỗ. Ngân ngân quang quang nguy hiểm! Em trốn ngay ra khỏi thành.

Ra khỏi thành, em vui vẻ nhảy chân sáo trên con đường nhỏ ở trong rừng. Mùi cỏ xanh quen thuộc giống hương vị ở nhà. Em mỹ mãn nằm ở bờ sông nhỏ. Lúc này, cách đó không xa, em thấy có đoàn xe ngựa, một đội nhân mã cũng đang ở bên bờ nghỉ ngơi. Ngựa cũng là loài động vật lần đầu tiên em thấy. Lạ quá, không biết ăn nó thì có mùi gì? Em nghĩ. Lén vòng qua đám người, em chạy tới sau xe ngựa. Cái hộp này là gì? Em tò mò nhìn lên thùng xe ngựa, không thấy cái gì bên trong, em nhảy vào. Bảo kiếm màu đỏ! Em ôm bảo kiếm mà cười. Bảo bối a; em thích màu đỏ nhất!

"Các ngươi muốn làm gì!" Bỗng có tiếng kêu thảm thiết vang lên.