Chương 33

Lòng tự trọng của Đường Ngữ Yên rất cao – nhất là chuyện giường chiếu – mà từ trước cho tới bây giờ là toàn xuôi gió xuôi nước – cho dù là nữ tử khó đối phó cũng không địch lại chiêu vừa đấm vừa xoa của nàng. Huống chi còn được phối hợp với khuôn mặt yêu nghiệt này, thì cho dù là nữ tử trung trinh cũng khó tránh khỏi kìm lòng không nổi. Nhưng hiện tại lại không ngờ bại dưới tay cô gái không hiểu thế sự trước mắt này. Ngây thơ không biết cũng không đến mức lãnh đạm đến vậy đi?

Lần đầu tiên, tự tin của Đường Ngữ Yên bị đả kích nặng nề.

Ngẫm lại mấy ngày nay, có ai mà có được lễ ngộ và nhường nhịn của nàng đến như vậy – vì sao mọi cách lấy lòng lại không được chút đáp lại? Giải thích duy nhất là, Kỳ Nhi chẳng những không có nửa phần tình cảmđối với nàng – thậm chí là còn muốn lợi dụng lòng tốt của nàng để cười nhạo!

Lúc này, người nàng cầu mà không được, người làm nàng vừa yêu vừa hận, người làm cho nàng thống khổ giờ phút này như u hồn di động trước mắt – mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở Đường Ngữ Yênbuồn cười và thật đáng buồn.

Cảm giác thất bại mãnh liệt khiến Đường Ngữ Yên nhắm mắt: đúng vậy, Kỳ Nhi hiện tại giống như năm đó. Nàng như vậy là muốn cười nhạo và nhục nhã mình đi? Thật đáng giận! Đường Ngữ Yên muốn cho Kỳ Nhi biết kết cục đắc tội nàng, nàng nhất định phải làm cho Kỳ Nhi hối hận. Nghĩ đến đây, hưng trí của Đường Ngữ Yênhoàn toàn không còn – nàng rút tay phải ra, sắc mặt bắt đầu âm u – trong không khí ngưng kết vô số khí lạnh; ngay cả ngọn đèn nhỏ cũng phát giác không thích hợp, thành kính dựng thẳng tiểu thân thể lên không dám … làm càn và thu nạp khói đen xung quanh rồi ra sức hướng thân về phía trước.

Đường Ngữ Yên càng trở nên nghiêm túc, hai mắt đỏ đậm: "Ngươi thật sự làm cho ta rất thất vọng."

Bởi vì không thể áp chế phẫn nộ – Đường Ngữ Yên thản nhiên thốt ra ; gân xanh mu bàn tay nổi lên rõ rệt. Ngạc nhiên chính là Đường Ngữ Yên vẫn chưa bởi vì giận quá độ mà làm chuyện dị thường. Nàng hờ hững đứng dậy lấy trung y từ tủ quần áo phủ thêm, dời bước đi ra ngoài.

Ánh mắt Kỳ Nhi lại không dám lơi lỏng, nhìn chằm chằm Đường Ngữ Yên nhất cử nhất động. Thấy Đường Ngữ Yên rời đi, Kỳ Nhithở phào, rồi nghe được ở ngoài phòng có một loạt tiếng nói chuyện và tiếng bước chân.

Khi Đường Ngữ Yên quay lại, trong tay đã cầm chén trà và ngồi xuống ghế bên cạnh giường. Hai tay Đường Ngữ Yênnhàn nhã vịn vào lan can, bộ dáng dương dương tự đắc – vẻ mặt cũng trở nên không màng, giống như chuyện vừa rồi không quan hệ tới mình, lạnh nhạt nhìn Kỳ Nhi.

Qua một lát, Kỳ Nhi cảm thấy yết hầu khó chịu, ho khan hai tiếng – nhìn lại, Đường Ngữ Yên đã tới gần.

"Khát? Uống miếng nước đi."

Đường Ngữ Yên săn sóc hỏi – nhưng hành vi cùng ngữ điệu ôn nhu kia là hoàn toàn khác xa – bởi vì nàng không cho Kỳ Nhi có cơ hội nói chuyện – mà là một tay đè Kỳ Nhi buộc Kỳ Nhi há mồm, một tay chậm rãi đổ nước trà vào họng Kỳ Nhi. Nước trà mãnh liệt đổ vào mũi Kỳ Nhi làm nàng sặc sụa vài cái mới giảm bớt. Đường Ngữ Yên cười mỉm một cách mê người – lúc này nhìn nàng không thấy một chút tức giận nào – Đường Ngữ Yên vươn tay lướt qua khuôn mặt của Kỳ Nhi, kéo chăn gấm qua cẩn thận đắp cho Kỳ Nhi, và còn không quên quan tâm một câu:

"Nhìn ngươi thân mình cốt gầy, cẩn thận cảm lạnh."

Cảnh tượng này giống như một vị tỷ tỷ thiện lương chiếu cố muội muội sinh bệnh, cùng vừa rồi như đói khát – thẹn quá thành giận Đường Ngữ Yên là hai người khác biệt. Và dáng vẻ ấy cũng không giống vừa rồi – một cô gái tinh khiết lương thiện bất lực bị đẩy đến vực sâu trở thành ma đầu. Thậm chí ngay cả Kỳ Nhi cũng phát giác Đường Ngữ Yên đột nhiên biến hóa. Nàng mê hoặc nhìn Đường Ngữ Yên nghĩ, rốt cục Đường thố ngư muốn làm gì? Vì sao đột nhiên tốt với mình như vậy? Chỉ là lúc này, Kỳ Nhi không rảnh cảm độngvì Đường Ngữ Yên "chiếu cố", ngược lại, nàng cảm thấy nơi nước trà chảy xuống bắt đầu đau đớn. Ban đầu, từ yết hầu đến dạ dày, phần cảm nhận sâu sắc này không đáng để ý lắm. Từ từ, phần cảm nhận sâu sắc này khuếch tán tới toàn thân, tiếp đó mở rộng đến vô hạn, như ngàn vạn cái răng sắc bén cắn đau đớn. Thậm chí mỗi một sợi lông đều bị đau đến dựng thẳng. Tuy Kỳ Nhi không thể nhúc nhích, nhưng có thể rõ ràng cảm thấy đau đớn chậm rãi tăng lên, tay chân trở nên cứng ngắc, da bị hỏa thiêu. Trên tay, trên mặt, cả người không ngừng chảy mồ hôi lạnh. Kỳ Nhi từ rêи ɾỉ biến thành tru lên – lúc này, nàng bất giác nhớ tới tình cảnh khi ở trên hoang đảo, tận mắt nhìn thấy dã thú hung tàn xé rách con mồi khi con mồi còn đang hô hấp, và dã thú một hơi xé nát thịt trên người nó xuống! Bởi vì chịu không nổi đau đớn, có một số động vật cắn lưỡi tự sát. Mà Kỳ Nhihiện tại ngay cả sức cắn lưỡi cũng không có. Giờ phút này, Kỳ Nhithật sự lĩnh hội được bốn chữ 'thống khổ tột cùng'.

Kỳ Nhi mở to mắt, giương miệng, cổ họng không thể hô lên được một chữ bởi vì dây thanh quản động một chút đã đau đến tan nát cõi lòng. Nước mắt vốn khô cạn lại tràn ra như vỡ đê.

Đường Ngữ Yên bình chân như vại, lạnh lùng nhìn Kỳ Nhithống khổ vặn vẹo và mặc cho Kỳ Nhimọi cách kêu rên thì Đường Ngữ Yênnhư sắt đá, không có nửa phần thương tiếc ngược lại còn có thỏa mãn vì trả được thù.

Nhìn kiệt tác của mình, Đường Ngữ Yênvừa lòng cười. Nhưng sự thỏa mãn này không có vui vẻ như trong tưởng tượng.

Qua hồi lâu, Kỳ Nhi dần dần không còn rên nữa, mà là thống khổ vạn phần hít thở.

Lúc cố hết sức để thở, Đường Ngữ Yên thoáng khiêu mi, hơi hơi rung động, tựa hồ có chỗ lạ. Đường Ngữ Yêncứng ngắc đứng tại chỗ mà nghi hoặc: hiệu ứng thuốc này hẳn là không mạnh như vậy mới phải, không đến mức như thế. Kỳ Nhi bởi vì chịu không nổi ngất đi. Bất tỉnh nhân sự được một lúc, Đường Ngữ Yên khẩn trương vươn tay để vào mũi Kỳ Nhi – còn có hô hấp, xem ra không chết được.

Nhìn Kỳ Nhi hôn mê, Đường Ngữ Yên không muốn ở này nửa khắc. Tùy tay mặc kiện phi sa, Đường Ngữ Yênim lặng rời đi.

Đường Ngữ Yên đi tới duy đình trong viện – giờ phút này nàng cần tỉnh táo lại để chỉnh lý một ít chuyện tình càng ngày càng loạn. Nhưng càng muốn bình tĩnh thì càng tâm thần không yên – trong đầu chỉ toàn xuất hiện hình ảnh Kỳ Nhi thống khổ rêи ɾỉ. Đường Ngữ Yên nghĩ: mình hẳn là hận không thể gϊếŧ Kỳ Nhi mới đúng, nhưng, lúc Kỳ Nhi thật sự ngất đi thì vì sao lại không đành lòng? Cái khoảnh khắc thấy Kỳ Nhi thoi thóp, Đường Ngữ Yên rõ ràng cảm thấy lòng như bị xé đi. Ý chí sắt đá như nàng mà vẫn còn động lòng trắc ẩn?

"Ngữ Yên, sao ngươi chưa ngủ?"

Đường Ngữ Yên nương theo ánh nến mỏng manh, thấy Cẩn Nhi trong bóng tối đang từ hành lang hẹp dài chầm chậm đi đến trước mặt mình.

"Sao ngươi ở đây?"

Đường Ngữ Yên không trả lời vấn đề của Cẩn Nhi, mà là đối với việc nàng xuất hiện có hơi không hờn giận. Lúc mình thanh tịnh, Đường Ngữ Yênkhông muốn bị quấy rầy. Xác thực mà nói, Đường Ngữ Yênkhông muốn người khác thấy mình sa sút như vậy – và nàng chỉ muốn một mình yên tĩnh ngồi ở đây.

"Ta thấy bên này có đèn nên tới nhìn xem, " Cẩn Nhi ngồi xuống ghế đá bên cạnh Đường Ngữ Yên, lo lắng nhìn nàng. Cẩn Nhi biết rõ chuyện gì đã làm Đường Ngữ Yên phiền não.

"Ngữ Yên, ngươi có tâm sự gì sao?"

"Ta không sao, ngươi đi đi."

Đường Ngữ Yên mất tự nhiên lảng tránh ánh mắt Cẩn Nhi, quay mặt qua chỗ khác.

Cẩn Nhi căng thẳng, Đường Ngữ Yên đang thương tâm – tuy bề ngoài vẫn trấn định nhưng ánh mắt không thể lừa được người khác. Đó là một đôi mắt vốn sáng ngời nhưng giờ lại có sương mù che phủ. Quen biết mấy năm nay, Cẩn Nhi chưa lần nào thấy Đường Ngữ Yênảm đạm như vậy.

Đột nhiên có dự cảm bất hảo, Cẩn Nhi an ủi nội tâm đang giãy dụa, hỏi: "Có phải Kỳ Nhi xảy ra chuyện gì hay không?"

Vừa nghe đến hai chữ Kỳ Nhi, Đường Ngữ Yên đột nhiên run cả người, quay đầu nhìn Cẩn Nhi: "Đừng nói tên người kia trước mặt ta, ta không muốn nghe."

Cẩn Nhi bị hành động này dọa run – ngực đột nhiên khó chịu – nếu không phải đang ngồi thì giờ phút này chắc chắn nàng sẽ ngã xuống đất.

Đường Ngữ Yên, ngươi thích Kỳ Nhi rồi! Tuy ngoài miệng cứng rắn nhưng kiểu tình cảm cực lực che dấu đó thì giấu không được.

"Vì sao, vì sao ngươi lại yêu nàng?"

Cẩn Nhi khó có thể tự kiềm chế mà chảy nước mắt, thân hình run rẩy trong gió đêm.

Đường Ngữ Yên nhất thời không biết nên làm gìvì câu hỏi này. Vốn định cười nhạt, nhưng đã thấy Cẩn Nhi bụm mặt khóc – khóc nức khóc nở đến gục xuống bàn, Đường Ngữ Yên không còn tâm tư gì để so đo nữa. Đến cuối cùng, thấy Cẩn Nhi vẫn không có ý dừng lại, Đường Ngữ Yênkhông kiên nhẫn chép miệng nghênh ngang rời đi.

"Ngữ Yên, cho ta gặp Kỳ Nhi đi."

Tú Lan quỳ gối ngoài phòng Đường Ngữ Yên cầu khẩn. Nghe nha hoàn nói Kỳ Nhi bị bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ, đã mê man 3 ngày 3 đêm làm Tú Lan phát hoảng. Nàng không màng mệnh lệnh Đường Ngữ Yên cấm gặp mặt Kỳ Nhi và bỏ lại công việc đầy đầu để đến cửa phòng Đường Ngữ Yên – nhưng lại bị hai gã sai vặt ngăn trở ở ngoài.

"Các ngươi có quan hệ gì?" Đường Ngữ Yên thình lình hỏi.

Tú Lan sửng sốt: Ngữ Yên hồ nghi nàng cùng Kỳ Nhi? Nói vậy, Ngữ Yên để tâm tới Kỳ Nhi đi. Nhưng người Ngữ Yên coi trọng, nàng chắc là không biết làm cho đối phương cùng một người nhân có xả không rõ liên quan. Nàng hỏi như vậy là nàng nghĩ rằng mình cùng Kỳ Nhi có quan hệ gì bất chính sao?

Tội danh này là oan uổng – nhưng nên trả lời như thế nào đây?

Nói chúng ta không có vấn đề gì?

Nói như vậy chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi – dù mình có thanh bạch cũng bị hiểu lầm.

Nhưng rốt cục mình và Kỳ Nhi có quan hệ gì? Nàng đối Kỳ Nhi là loại tình cảm nào? Ngay cả chính Tú Lan cũng không nói được.

Có lẽ là giống cảm tình đối với Ngữ Yên – là luôn hy vọng các nàng có thể vui vẻ khoái hoạt. Chẳng qua là khi thấy Kỳ Nhi thì luôn xúc động muốn bảo vệ, không để nàng chịu nửa điểm ủy khuất. Và khi nhìn Kỳ Nhi vui vẻ thì mình cũng vui vẻ theo – đó là sự vui vẻ phát ra từ đáy lòng chưa bao giờ có được; nhìn Kỳ Nhi bị khi dễ thì muốn dùng hết sức bảo hộ – mặc dù mình không có nhiều sức có thể bảo hộ Kỳ Nhi; vừa nghe Kỳ Nhi sinh bệnh chịu khổ, mình cũng giống như sinh bệnh theo, hận không thể nằm ở trên giường bệnh thay nàng.

Loại tình cảm này cùng với loại Ngữ Yên đối với nữ tử chấp nhất không đồng dạng, nhưng chung quy Tú Lan cũng không biết nói là không giống chỗ nào.

Có phải đi theo Ngữ Yên thời gian lâu mà bắt đầu có kiểu quan hệ bất chính kia? Hay, hai nữ tử chỉ là hữu nghị mà thôi – nhiều nhất là tình cảm tỷ muội – mình sao có thể miên man suy nghĩ đến vậy? Tú Lan cười khổ lắc đầu. Nên trả lời như thế nào mới có thể làm cho Ngữ Yên buông tâm đề phòng đây?

"Tú Lan thấy Kỳ Nhi một mình cơ khổ, không chỗ nương tựa, thực đáng thương. Vả lại bộ dạng nàng có vài phần tương tự với muội muội thất lạc của ta, cho nên đã đem nàng làm muội muội mà chiếu cố." Tú Lan xoa trán đổ mồ hôi lạnh. Chung quy, nói dối không phải sở trường của mình.

"Nếu là thương xót nàng, vậy ngươi có thể đi xuống. Ngươi yên tâm, nàng hiện có ta đây có thể có chuyện gì? Hay ngươi cảm thấy ta sẽ hại nàng?"

"Tú Lan không dám…" Tú Lan ngẫm lại vẫn là không yên lòng. "Ngữ Yên, cho ta liếc mắt thôi cũng được, xong rồi ta sẽ trở về ngay."

"Tú Lan, thiện tâm của ta là có giới hạn." Tú Lan thật sự không biết phân biệt, mình đã muốn không truy cứu mà nàng còn muốn được một tấc lại muốn tiến một thước?

Đường Ngữ Yên nhu nhu huyệt thái dương, đang muốn đuổi Tú Lan đi. Lúc này ngẩng đầu thấy Tiểu Điệp không thấy mấy ngày nay đang lửng thững đi đến phương hướng của bọn họ. Ngay tức khắc, Đường Ngữ Yêntrở nên lạnh lùng, lớn tiếng ra lệnh nói:

"Bắt nàng lại cho ta!"