Chương 34: Cũng nên để ta tự do

"Ngữ Yên, ngươi làm gì vậy?"

Tiểu Điệp thấy mình bị hai gã sai vặt tóm lên, không biết làm sao.

Đường Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao cổ thị uy Tiểu Điệp, giọng mỉa mai nói:

"Làm gì? Ngươi hỏi ta làm gì?"

"Ngữ Yên có chuyện gì từ từ nói, mau kêu người thả ta đi."

Tiểu Điệp thấy giãy dụa không được, cầu tình nói.

"Tiểu Điệp, là ta thường ngày bạc đãi ngươi sao? Vì sao ngươi cứ trêu đùa ta như thế?"

Đường Ngữ Yên vươn tay nhéo hai má Tiểu Điệp, dùng sức nhéo hết sức.

Tiểu Điệp đau đớn nhíu mày, ủy khuất nói:

"Ngữ Yên, ngày đó không phải ngươi muốn giáo huấn nha đầu điên kia một chút kia sao? Sao lại nói ta trêu đùa ngươi?"

"Ta chỉ muốn giáo huấn nàng một chút, nhưng vì sao đến bây giờ nàng còn hôn mê?"

"Ngữ Yên, nguyên lai ngươi không nỡ? Đau lòng? Aiz, sớm biết vậy ta sẽ không giúp ngươi kê đơn, hiện tại ngược lại thành của ta không phải."

Vừa nghe lời này, lệ khí trên mặt Đường Ngữ Yên càng sâu nặng, sai hạ nhân lấy gậy lại chuẩn bị giáo huấn Tiểu Điệp. Lúc này, Tú Lan thấy Đường Ngữ Yên không chú ý, thừa dịp lẻn vào phòng ngủ của nàng.

Một vài bức da^ʍ phi hiển hách hiện ra trước mắt Tú Lan, nàng tức khắc xấu hổ đỏ mặt. Thực mắc cở chết người, Ngữ Yên như thế nào có thể mang Kỳ Nhi đến đây? Tuy rằng đối sỡ thích của Ngữ Yên sớm đã mưa dầm thấm đất, nhưng cảnh sắc vừa xem mà hiểu ngay như thế cũng là đại cô nương lên kiệu đầu nhất tao gặp. Nàng vội vàng lấy ống tay áo che tầm mắt, cẩn thận tìm Kỳ Nhi. Hoàn hảo không cần phải tìm lâu lắm là đã thấy người ở trên giường. Đi vào mới phát hiện mặc dù là hôn mê nhưng cũng bị Đường Ngữ Yên khóa ở đầu giường, lại là một trận đau lòng.

"Kỳ Nhi, "

Tú Lan nhìn Kỳ Nhi trên giường bất tỉnh nhân sự, vẻ mặt luyến tiếc, nàng lấy khăn tay lau trán Kỳ Nhi đang chảy ra mồ hôi, cách vải dệt, Tú Lan rõ ràng phát hiện cái trán nóng bỏng. Là dấu hiệu phát sốt. Vội vàng tìm kiếm bồn rửa mặt xung quanh, dùng khăn ướt đắp lên trán của nàng, nàng đau lòng kéo tay Kỳ Nhi, đau lòng đến chảy nước mắt. Ngữ Yên xuống tay cũng quá nặng, Kỳ Nhi cũng mới lớn mà sao có thể nhẫn tâm?

"Kỳ Nhi phải nhanh khỏe lại. Về sau, Tú Lan tỷ mỗi ngày tới thăm ngươi được không?"

Chính là lần này cũng là lén lút vào, về sau Ngữ Yên tất nhiên sẽ không cho nàng có cơ hội. Nghĩ đến đây, Tú Lan nhìn quanh bốn phía phòng ngủ, chuẩn bị lần sau có thể chuồn êm. Lúc này, nàng phát hiện gần cái giường có cái cửa sổ không lớn không nhỏ có màn che vừa lúc có thể ẩn mình, nếu không tìm kỹ thật đúng là khó phát hiện. Vì thế, nàng đi qua đi đem cửa sổ sao tử kéo xuống nấp trong trong tay áo, thử lại đẩy cửa sổ ra xem xét địa hình phụ cận, hoàn hảo đối diện là tiểu đào viên, còn có nhất đổ tường vây ngăn đón bình thường không có người, tính bí mật vô cùng tốt. Đến tối liền thừa dịp Ngữ Yên ngủ rồi từ cửa sổ này mà vào. May mắn mấy ngày nay nghe nói, Ngữ Yên để phòng ngủ lại cho Kỳ Nhi, còn mình ngủ ở cách vách, nếu không là nàng trăm triệu không có cơ hội chuồn êm như thế. Tú Lan tìm hiểu địa hình xong, đóng cửa sổ lại, chột dạ vuốt ngực. "Kẻ trộm" nàng vẫn là lần đầu. Từ nhỏ đã được giáo dục tam cương ngũ thường, nàng nếu là bình thường thì có đánh chết cũng không có khả năng có nửa điểm ngỗ nghịch mệnh lệnh của Ngữ Yên. Mà vì Kỳ Nhi, mình chỉ có thể làm bất cứ giá nào. Lúc này, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, Tú Lan nghe mà hết hồn, vội vàng đi ra ngoài xem:

"Kỳ Nhi hảo hảo nghỉ ngơi, buổi tối Tú Lan tỷ trở lại thăm ngươi."

Tú Lan để đồ về chỗ cũ xong, rón ra rón rén đi ra ngoài.

Lúc này trong viện, Tiểu Điệp bị hai gã sai vặt đặt nằm sấp lên ghế, người thì đang bị gã sai vặt dùng tấm ván gỗ đánh vào mông, máu chảy đầm đìa. Khi Tú Lan thiếu chút nữa nhịn không được mà cầu tình thì nàng nhìn thấy Bình Minh thiếu gia quỳ ở một bên dập đầu đối với Đường Ngữ Yên, thay Tiểu Điệp cầu khẩn:

"Vì Tiểu Điệp đang hoài thai, con xin nương đừng đánh nữa."

Nghe được lời này, lúc này tất cả mọi người cả kinh, gã sai vặt đánh người cũng vội vàng ngừng tay, không biết làm sao nhìn Đường Ngữ Yên, chờ nàng lên tiếng.

Lúc này, đang đưa lưng về phía Tú Lan mà ngồi – Đường Ngữ Yên đứng lên, bốn phía đột nhiên trở nên im lặng cực kỳ, ánh mắt mọi người đều tập trung ở Đường Ngữ Yên chờ phán xét cuối cùng. Tú Lan nhìn không thấy biểu tình Đường Ngữ Yên, chỉ thấy bả vai của nàng hơi thẳng lên, lửng thững đi đến gần Tiểu Điệp, gợi người của nàng lên làm cho nàng đối diện với mình, sau đó cúi đầu ở bên tai Tiểu Điệp nói thầm. Chỉ thấy Tiểu Điệp liều mạng gật đầu, có vẻ dị thường thuận theo. Sau đó Đường Ngữ Yên kêu gã sai vặt nâng Tiểu Điệp bị thương dậy.

Hoàn hảo Thiếu nãi nãi đang có mang cứu mình một mạng. Nếu hành vi của mình bị Ngữ Yên phát hiện, chỉ sợ ngày sau nằm chịu khổ ở đó là mình đi? Tú Lan đối một màn vừa rồi còn kinh hồn chưa định, giống như mình bị đánh, theo bản năng sờ sờ mông mình. An ủi xong rồi quyết tâm, nàng sợ bị người gặp được nên che mặt lén chạy đi từ hành lang bên hông.

Cùng ngày đó ban đêm, thừa dịp đêm đen phong cao, trăng sáng sao thưa, Tú Lan dùng khăn che mặt, nhìn quanh bốn phía, nhẹ chân nhẹ tay mò tới bệ cửa sổ. Nàng nhặt ghế nhỏ đã giấu sẵn, kiễng mủi chân mở cửa sổ hộ phiến, hoãn hoãn tâm tình không yên bất an, cố hết sức vươn chân trái đủ thượng khung, nhưng mà không hề kinh nghiệm nàng thủy chung không vào được yếu lĩnh, cố sức giãy dụa. Lúc này, người gõ mõ gõ tam hạ đồng la, sợ tới mức chột dạ Tú Lan một cái thả người trực tiếp trở mình vào trong nhà. Nàng kéo cái bao ở ngoài cửa sổ vào, mở ra chính là dược. Đại phu nghe triệu chứng của Kỳ Nhi mà đưa cho thuốc bổ, cùng phương thuốc chữa bệnh cũng hiệu quả như nhau. Đi vào bên cạnh Kỳ Nhi, Tú Lan cẩn thận nâng Kỳ Nhi dậy, cẩn thận đút dược cho nàng. Mấy ngày liên tiếp Tú Lan đều thừa dịp Đường Ngữ Yên ngủ mà lén vào.

Hôm nay, Kỳ Nhi rốt cục cũng tỉnh bởi tất cả cẩn thận chăm sóc của Tú Lan, nàng chậm rãi mở hai mắt, vừa nhìn thấy Tú Lan là lập tức vui vẻ. Nhưng mà bệnh chưa khỏi hẳn nên nàng chỉ có thể ách cổ họng hô Tú Lan tỷ tỷ. Tú Lan đang mơ màng tỉnh lại, phát hiện Kỳ Nhi đang mở to mắt cười với nàng, nhất thời cao hứng nói không ra lời, một tay ôm Kỳ Nhi vào trong ngực.

"Kỳ Nhi, ngươi rốt cục tỉnh rồi!"

Phát giác thanh âm của mình bởi vì kích động mà trở nên vang dội, nàng ngượng ngùng che miệng, nếu đánh thức Ngữ Yên cách vách thì không biết có hậu quả gì nữa?

Kỳ Nhi khụ khụ, phải uống chút nước xong, tựa hồ nhớ tới cái gì, khẩn trương nhìn bón phía, vội vàng hỏi:

"Đường, đường thố ngư đâu?"

Nghĩ tới người đàn bà kia, Kỳ Nhi không khỏi rùng mình một cái, rụt đầu vào chăn.

Tú Lan thở dài, nếu không phải bị ngược đãi thì Kỳ Nhi làm sao sợ hãi thế này. Nàng nhẹ nhàng kéo chăn, an ủi Kỳ Nhi nói:

"Kỳ Nhi yên tâm, Ngữ Yên đã ngủ, chúng ta nhỏ giọng chút thì nàng sẽ không phát hiện."

Kỳ Nhi lúc này mới lộ nửa đầu ra, vẫn là không yên lòng, kéo Tú Lan lại, đến bên tai của nàng, nhỏ giọng nói:

"Tú Lan tỷ, ta không… không muốn ở đây nữa."

Một tiếng này, cẩn thận mà lại quyết tuyệt. Xem ra nàng cùng Đường Ngữ Yên nhất định là tương sinh tương khắc. Mặc dù Ngữ Yên không để cho nàng tự sinh tự diệt, ngược lại khoảng thời gian này cư nhiên còn tìm đại phu đến trị liệu. Thuyết minh nàng đối Kỳ Nhi cũng không có tàn nhẫn như mặt ngoài, vẫn là hữu tình; đem nàng khóa lại, phần này còn thuyết minh chính là muốn chiếm riêng vì mình. Mà Kỳ Nhi là tự do, tùy tính, tựa như cá trong nước chim trong bầu trời, trói buộc không được nửa phần. Nếu cùng nhau ở lâu, các nàng sẽ chỉ biết thương tổn lẫn nhau. Nhìn lại Kỳ Nhi lúc này tiều tụy như vậy, Tú Lan không… nhẫn tâm thấy nàng bị thương. Rốt cục trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, lại một lần nữa làm ra quyết định ngỗ nghịch Ngữ Yên:

"Kỳ Nhi yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ cứu ngươi đi ra ngoài. Nhưng biện pháp thì… phải ủy khuất Kỳ Nhi."

Toàn buổi tối hôm đó, Tú Lan suy nghĩ như thế nào để cứu Kỳ Nhi mà không chợp mắt. Đường phủ dù sao cũng là nhà giàu, trông coi sâm nghiêm, bản thân mình thì lại chỉ là một nữ tử, như vậy thì làm sao cứu được Kỳ Nhi đây? Xem ra chỉ có cách đi tìm người hỗ trợ.

"Ngươi tỉnh?"

"Ngươi đây là đang sợ ta sao?"

"Ta thật sự làm cho ngươi sợ hãi như vậy?"

Đường Ngữ Yên khi biết Kỳ Nhi tỉnh lại, trước tiên chạy qua, không nghĩ tới Kỳ Nhi vừa thấy mình lập tức nhảy dựng lên trốn sau rèm không dám nhìn nàng. Nàng từng bước tới gần, Kỳ Nhi từng bước lui về phía sau, thẳng đến không thể tiến thêm và cũng không thể lùi được thêm, muốn tránh cũng không được, hai người cứ như vậy nhìn nhau không nói hồi lâu.

"Quên đi, chờ ngươi khỏe lại thì ta đến."

Đường Ngữ Yên thấy nàng rất đề phòng mình, nghiêm mặt lại, vừa buồn bực đồng thời cũng thấy có chút không đành lòng, nên đành ly khai.

Đường Ngữ Yên chân trước mới vừa đi, Cẩn Nhi sau lưng đã tới, đồng thời còn có Đường Bình Minh. Hắn cũng biết mình cùng Kỳ Nhi là không thể có có khả năng, chẳng qua là đối Kỳ Nhi quan tâm cũng không ít.Lúc Kỳ Nhi còn hôn mê, hắn vẫn bị thủ hạ Đường Ngữ Yên ngăn ở ngoài cấm tiến vào. Chính mình cũng hiểu được một nam tử ra vào khuê phòng nữ tử thì khó tránh khỏi không ổn, chỉ có thể dùng phương thức của mình là mỗi ngày cầu nguyện Kỳ Nhi lành bệnh. Vừa nghe đến tin tức này hắn lập tức chạy tới, trên đường gặp Cẩn Nhi, vì thế hai người liền kết đối diện đến thăm. Nguyên bản tâm tình khẩn trương, lúc sau thấy hai vị này dịu đi không ít. Nhưng hai người vừa mới cất bước, mặt sau lại tiến vào một vị khách không mời mà đến —— Tiểu Điệp. Tiểu Điệp cũng không nói lời nào, đi đến tủ quần áo Đường Ngữ Yên lục lọi một chút, lật cái hộp gổ ra, mở ra, lấy ra một cái bố khối màu đỏ bao vây lấy tiểu hộp gỗ tinh xảo màu đen.

Ở cẩn thận trong chốc lát lúc sau, Tiểu Điệp nhìn nhìn Kỳ Nhi, quỷ dị nở nụ cười, tiểu hộp gỗ lúc này lên cao, sau đó "lộp bộp" một tiếng rơi xuống đất, chỉ nghe thấy bên trong tựa hồ có cái gì bị vỡ. Thanh âm này lại không lớn không nhỏ, vừa vặn không bị bọn sai vặt canh giữ ở ngoài phòng nghe thấy.

Rồi sau đó, Tiểu Điệp mò quần áo Đường Ngữ Yên ném cho Kỳ Nhi.

"Này quần áo cho ngươi mặc thật sự là tiện nghi ngươi, đây chính là của hoa khánh phường nhất đẳng nhất có thể làm."

Nói xong, nàng đối với Kỳ Nhi suy yếu, từ cổ tay áo rút ra một tiểu đao, nhắm thẳng vào Kỳ Nhi, Kỳ Nhi sợ tới mức vội vàng đứng dậy.

"Ngươi sợ cái gì a? Ta đây cũng không phải muốn gϊếŧ ngươi."

Tiểu Điệp đem tiểu đao tử ném đến Kỳ Nhi, khinh miệt cười.

"Hừ, nên dùng như thế nào, không cần ta dạy đi?" Sau đó, chỉ nghe thấy nàng ngâm tiểu khúc, uốn éo thắt lưng điệu đà rời đi.