Chương 44

Kỳ Nhi nhanh chân chạy về sơn trại, còn chưa bước vào, chỉ thấy bên trong ngã trái ngã phải hỗn độn một mảnh.

"Tú Lan, Tú Lan đâu?"

Kỳ Nhi tìm khắp nơi trong sơn trại thủy chung không thấy Tú Lan, trong lòng lo lắng vạn phần, mình sao có thể sơ suất bỏ lại Tú Lan như vậy. Nàng vội vàng nâng Thiết Chính Hào dậy trong vũng máu, lau khô vết máu ở khóe miệng hắn gấp giọng hỏi.

Vết thương cũ của Thiết Chính Hào chưa hồi phục, hiện tại vì cứu Tú Lan lại thêm thương mới, không thể động đậy. Toàn bộ tráng đinh trong sơn trại đều đi ra ngoài chỉ còn lưu lại vài người già yếu, mình mặc dù thân thể khỏe mạnh cũng có thể ứng đối gần trăm cao thủ. Thiết Chính Hào không rõ, xem võ nghệ cao thủ đều là xuất thân từ bang phái coi như có uy tín danh dự trên giang hồ, như thế nào ra tay với một cô nương trói gà không chặt. Thường ngày đều tự xưng là anh hùng hảo hán nhưng hiện tại lại làm ra loại chuyện đê tiện vô sỉ này. Đây quả thực so với thổ phỉ cường đạo bọn hắn còn đáng giận hơn a!

Hắn hoãn hạ úc khí trong lòng, nắm áo Kỳ Nhi:

"Cứu, cứu Tú Lan…" Còn chưa nói xong đã bất tỉnh nhân sự.

Kỳ Nhi đem Thiết lão Đại giao cho Tiểu Phúc chiếu cố, những người khác thì thu dọn lại sơn trại. Đám người kia còn chưa tới nông nỗi ma diệt nhân tính, người trong trại trừ bỏ bị thương vẫn chưa phát hiện người chết.

Đối với Tú Lan bị bắt cóc, Kỳ Nhi chứng minh suy đoán trong lòng của mình, vội vàng xuống núi thẳng đến phương hướng Đường Ngữ Yên mà đi. Khó trách nàng ở trong động bình tĩnh tự nhiên như vậy, nguyên lai sớm đã chuẩn bị đến bước này, hết thảy nàng đều nắm trong tay không chút hoang mang tiến hành. Kỳ Nhi lúc này có cảm giác bị người đùa bỡn, Đường Ngữ Yên nàng không thể trêu vào, cư nhiên còn trốn không thoát!

Tới trấn, Kỳ Nhi bối rối dừng bước lại, nàng lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng nhất:

"Đường Ngữ Yên ở chỗ nào?"

"Ta không biết a!"

Nàng nóng nảy không quan tâm giữ chặt người qua đường hỏi, chính là những người bị ngăn lại đều tưởng không phải kẻ điên thì cũng là lưu manh đùa giỡn, thấy thế mà chạy đi hết làm sao còn thực lòng để ý tới nàng.

Cẩn Nhi mới từ tiền trang trở về, gần đây tích góp được một ít bạc, đặt mua chút đồ cổ trang sức Đường Ngữ Yên thích, mặt khác bao toàn bộ kịch viện của Dương Châu. Mấy ngày nữa chính là sinh thần của Ngữ Yên, nhất định phải cho nàng một kinh hỉ. Lúc này nàng gặp Kỳ Nhi sốt ruột lôi kéo người qua đường, liền đi ra phía trước hỏi:

"Kỳ Nhi, ngươi sao lại ở đây?"

"Cẩn Nhi tỷ tỷ, tỷ có biết Đường Ngữ Yên ở chỗ nào không? Có thấy Tú Lan hay không?"

Kỳ Nhi cũng bất chấp tất cả, chạy lên lôi kéo Cẩn Nhi không tha.

"Tú Lan? Xảy ra chuyện gì sao?"

Cẩn Nhi thấy nàng thần sắc khẩn trương còn suýt rơi nước mắt, vội vàng mang nàng đến góc vắng, vỗ lưng nàng:

"Đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ nói."

"Tú Lan tỷ tỷ bị Đường Ngữ Yên bắt đi rồi! Cẩn Nhi tỷ tỷ, tỷ biết Đường Ngữ Yên ở đâu phải không?"

Cẩn Nhi cau mày, Đường Ngữ Yên lúc này đang ở tại một căn nhà ở Chu Thạch trấn, nhưng mắt thấy Kỳ Nhi quan tâm Tú Lan như vậy, trên người lại mang theo kiếm, sợ là sẽ làm ra cái gì thương tổn đến Ngữ Yên. Nhưng mà..Ngữ Yên bắt Tú Lan hay chính là vì Kỳ Nhi? Đúng rồi, khó trách nàng đột nhiên xuất hiện tại Chu Thạch trấn, nguyên lai sớm biết được tung tích Kỳ Nhi mà đi theo nàng đến đây. Ngữ Yên, đến tột cùng ngươi vẫn để ý nàng như vậy a! Cẩn Nhi nhắm mắt lại, ngực buồn phiền khó chịu, mình yêu mến người nhiều năm như vậy, trả giá nhiều như vậy lại cuối cùng biết được trong lòng nàng đã chứa người khác. Cẩn Nhi đột nhiên vì mình cảm thấy bi ai, vi Ngữ Yên lại cảm thấy bi ai, nghĩ nghĩ, ngực tê rần, thật mạnh ho khan vài cái. Chẳng lẽ cứ như vậy mắt nhìn mình trả giá mà buông xuôi? Không được, nàng không thể không có Ngữ Yên, nàng phải ngăn cản chuyện này phát sinh.

"Kỳ Nhi thực quan tâm Tú Lan sao?"

Kỳ Nhi không biết vì sao Cẩn Nhi đột nhiên hỏi như vậy, dùng sức gật đầu.

"Ngươi có thể nói cho ta biết tại sao không?"

"Không ai so với Tú Lan tỷ tỷ quan trọng hơn. Cẩn Nhi tỷ tỷ, xin tỷ thương xót, mau nói cho ta biết đi, ta sợ chậm trễ không chừng độc phụ Đường Ngữ Yên kia sẽ làm ra cái gì đến."

Kỳ Nhi kích động trực tiếp cầu xin nói.

Mặc dù người mình yêu bị người khác nói thành độc phụ, nhưng Cẩn Nhi nghe được lại hoãn tâm không ít. Chỉ cần Kỳ Nhi không yêu Ngữ Yên, mình vẫn là có hi vọng. Lập tức quyết định giúp Kỳ Nhi đoạt lại Tú Lan.

"Kỳ Nhi, ta sớm cùng Ngữ Yên tách ra nhiều ngày quả thật không biết nàng hiện tại ở đâu, ngươi tìm kiếm lung tung như vậy cũng không phải là biện pháp, không bằng ta giúp ngươi tìm kiếm Tú Lan, ngươi trước tới chỗ ta nghỉ ngơi như thế nào?"

Nghỉ ngơi? Kêu nàng hiện tại có tâm tư gì nghỉ ngơi? Lúc này lắc đầu không chịu đáp ứng, Cẩn Nhi tiếp tục nói:

"Không bằng như vậy, chúng ta phân công nhau tìm kiếm, ta sẽ kêu đỗ quyên cùng ngươi tìm kiếm, rồi đến nhà của ta gặp mặt đi. Đúng rồi, mấy ngày trước nghe nói Ngữ Yên đi Phúc Kiều trấn, không bằng ngươi qua bên kia tìm xem?" Thế nào cũng không thể để Kỳ Nhi gặp lại Ngữ Yên.

Nhiều người tìm kiếm sẽ nhanh hơn, Kỳ Nhi liền đáp ứng, mang theo đỗ quyên đi sai phương hướng. Mà Cẩn Nhi thì lại đi một đầu khác đến chỗ Ngữ Yên. Coi sự hiểu biết của nàng với Ngữ Yên nàng biết Tú Lan đang bị nhốt ở đâu. Chính là đi đến bên kia nàng mới phát hiện, muốn cứu Tú Lan là quá khó khăn vượt qua tưởng tượng. Xung quanh tòa nhà bao vây bởi hàng trăm … võ lâm cao thủ.

Thiết Chính Hào liên tiếp nghỉ ngơi mấy ngày còn chưa thấy tin tức Kỳ Nhi, thấy mình còn có thể hoạt động liền xuống giường, không để ý đám người Tiểu Phúc ngăn cản vội xuống núi tìm kiếm Tú Lan. Theo lời Tiểu Phúc, đã biết đại khái Tú Lan bị Đường Ngữ Yên mang đi. Làm thổ phỉ, đối với chỗ ở người giàu có vùng này là có nhiều hiểu biết, huống chi Đường Ngữ Yên là đại tài chủ phú giáp một phương như vậy. Nếu mục đích của Đường Ngữ Yên là Kỳ Nhi, vậy tất nhiên nàng sẽ nhốt Tú Lan tại Chu Thạch trấn – ở căn nhà của nàng. Mà bên đó cách sơn trại cũng gần.

Ẩn nhẫn đau nhức, hắn nghiêng ngả lảo đảo gõ cửa đại môn.

Đường Ngữ Yên đang hồ nghi vì sao liên tiếp mấy ngày nay cũng không thấy Kỳ Nhi có động tĩnh, mà lúc này đột nhiên lại xuất hiện quỷ liều lĩnh toàn thân bị thương như vậy. Nàng buồn cười nhìn hắn:

"Ta còn cho là ai. Đây không phải là đại danh đỉnh đỉnh bang chủ Thiết Ưng Bang sao? Như thế nào không hảo hảo chữa thương mà lại nhàn rỗi đến đây làm khách với ta?"

"Ít nói nhảm, ngươi mau giao Tú Lan ra đây!"

Thiết Chính Hào cố hết sức đứng thẳng.Vì cứu Tú Lan, hắn sẽ làm mọi cách.

Đường Ngữ Yên cười lạnh nói:

"Chỉ bằng ngươi? Ngươi cũng biết chỗ này của ta đều là những ai sao?"

"Biết, không phải cái gọi là anh hùng hào kiệt, võ lâm cao thủ sao."

Thiết Chính Hào thoải mái đáp. Điều này làm cho Đường Ngữ Yên hơi cảm thấy kinh ngạc, giống như hiện tại chính bị vây thế yếu.

"Ngươi biết mà còn vậy?"

"Bởi vì đáng giá!"

Lời nói thốt ra như vậy lại làm cho Đường Ngữ Yên giật mình không ít, nhìn đầu lĩnh thổ phỉ trước mắt cả người bị thương không ít lại không sợ hãi chút nào. Nàng rất nghi hoặc, Tú Lan đến tột cùng là có ma lực gì mà có thể làm cho Thiết lục lâm thổ phỉ lâm vào bán mạng?

"Hừ, Đường phu nhân tính ra cũng là đại nhân vật có uy tín và danh dự, không đáng để cùng một tiểu nha đầu mà gây khó dễ. Kỳ Nhi cho dù từng làm khó ngươi như thế nào, nhưng ngươi cũng không thể kéo người vô tội xuống nước a."

"Tú Lan vốn chính là nha hoàn của ta, ta muốn nha hoàn của mình quay về chẳng lẽ còn phải được các ngươi đồng ý?"

Đột nhiên một gã sai vặt tiến lên thì thầm, Đường Ngữ Yên vuốt cằm mỉm cười, người rốt cục cũng đến. Nàng kêu mấy cao thủ hơi mất nhiều khí lực mới bắt lại được Thiết Chính Hào, một mình đi gặp Kỳ Nhi.

Tiểu Phúc bởi vì lo lắng thương thế Thiết Chính Hào nên cho người theo dõi, còn mình thì mọi nơi tìm kiếm Kỳ Nhi. Kỳ Nhi trên đường trở về Chu Thạch trấn gặp được, Kỳ Nhi lúc này mới chạy lại đây.

"Các ngươi đừng theo, ta sẽ cứu lão Đại cùng Tú Lan ra, nàng chẳng qua là muốn bắt một mình ta thôi."

Kỳ Nhi cản Tiểu Phúc một mình đi vào.

"Như thế nào trễ như thế mới đến?"

Đường Ngữ Yên như là thấy người quen thân thiết tiếp đón.

"Ta đến đây, Tú Lan đâu?"

Đường Ngữ Yên nhu nhu huyệt thái dương, nghe Kỳ Nhi gọi Tú Lan mà đau đầu không thôi, trên mặt che phủ tầng sương mầu khó phát hiện, nàng bất động thanh sắc cười cười:

"Muốn gặp Tú Lan thì có thể, theo giúp ta chơi cờ trước."

"Takhôngbiết."

"Ta dạy cho ngươi."

"Không muốn."

"Vậy cũng không muốn gặp Tú Lan đi?"

"Đường Ngữ Yên, nếu Tú Lan xảy ra chuyện…"

Kỳ Nhi kích động.

"Nếu nàng xảy ra chuyện… Thế nào?"

"Ta nhất định, nhất định sẽ gϊếŧ ngươi."

Kỳ Nhi bị Đường Ngữ Yên bức nóng nảy, bằng không cũng sẽ không nói như vậy.

Đường Ngữ Yên run lên, nàng cư nhiên vì nha hoàn kia mà uy hϊếp nàng. Đến tột cùng Tú Lan làm cái gì mà một cái hai cái đều ngay cả mạng mình cũng không để ý?

Đường Ngữ Yên nắm chặt nắm tay, khinh miệt cười.

"Ngươi đừng có cười, ta không phải nói giỡn."

Kỳ Nhi thấy nàng còn có tâm tình cười càng thêm tức giận. Nếu nàng quan sát cẩn thận chút thì có lẽ còn có thể thấy trong mắt Đường Ngữ Yên hừng hực lửa giận, cùng với chút ảm đạm khó phát hiện .

"Bắt đầu từ đây, mặc kệ Tú Lan phát sinh chuyện gì đều là do ngươi tạo thành."

Đường Ngữ Yên thôi không cười, đôi mắt lạnh phun ra khí như có thể đủ để đem đối phương đóng băng tại chỗ. Nói xong câu này, quay đầu đi đến phòng giam giữ Thiết Chính Hào, Kỳ Nhi vừa định ngăn trở, bốn năm mươi hắc y nhân đột nhiên xuất hiện tại trước mắt ngăn cản nàng. Một phen đánh nhau,Kỳ Nhi địch không lại số đông, cuối cùng bị bắt không thể động đậy.

"Ngươi không cần giãy dụa vô ích, những người này đều là cầm tiền không cầm mạng."

Đường Ngữ Yên hơi chút tạm dừng, cũng không quay đầu lại, tiêu sái vào trong nhà. Nàng sai hạ nhân xách bầu rượu lại đây.

"Triệu cô nương đến đây sao? Ngươi đây là để làm chi?"

Thanh âm Thiết Chính Hào khàn khàn, cúi đầu quát, toàn thân bị trói kín mít.

"Kỳ Nhi, ta đã chiếm được, Tú Lan ta sẽ thả nàng. Trước khi đi, hãy uống chút rượu xem tiễn đưa các ngươi."

Đường Ngữ Yên tự mình đưa tới bên miệng Thiết Chính Hào.

Thiết Chính Hào quay đầu không muốn uống, trong lòng thầm nghĩ đến hai người mà cũng không thể đến gần ả, nữ nhân này quá nguy hiểm.

"Chỉ cần ngươi uống chén rượu này, ta lập tức mang ngươi đi gặp Tú Lan,"

Đường Ngữ Yên nhìn nhìn chung rượu, ý cười nổi lên hai má:

"Ngươi sợ ta hạ độc trong rượu?" Nàng bưng lên chung rượu uống một hơi cạn sạch.

Thiết Chính Hào há là người ham sống sợ chết, không đợi Đường Ngữ Yên đưa tới trước mặt, liền một hơi uống hết. Chính là qua nửa tuần rượu, Thiết Chính Hào đột nhiên cảm thấy buồn trướng đến cực điểm, suy nghĩ bắt đầu tan rả, không ngờ trong rượu có độc! Hắn nghi hoặc căm tức nhìn Đường Ngữ Yên, thật là đê tiện, rõ ràng nàng cũng uống.

"Này tiêu dao khoái hoạt hoàn đối nữ nhân không có tác dụng."

Đang lúc mông lung tựa hồ nghe được những lời này, Thiết Chính Hào cảm thấy thân mình càng nặng trĩu, hai chân càng ngày nặng không đứng nổi…