Chương 45

Thiết Chính Hào mơ mơ màng màng cảm giác có người đến gần mình, hắn rụt lui ra sau theo bản năng, đυ.ng phải cạnh gỗ, mắt vừa chuyển nguyên lai là cái giường. Hắn không phải bị Đường Ngữ Yên giam giữ sao? Hiện tại như thế nào xuất hiện ở trên giường? Mình tại sao được cởi trói? Nhìn nhìn lại người tới, một mùi thơm ngát trên người của nữ nhân xông vào mũi, hắn xoa mắt, nguyên lai là Tú Lan, nàng như thế nào ở chỗ này?

Tú Lan không rõ Đường Ngữ Yên vì sao cũng nhốt Thiết Chính Hào vào đây, nhưng nhìn hắn toàn thân nóng lên, liền giặt sạch khăn lông ướt, thay hắn hạ nhiệt độ:

"Thiết công tử ngươi không sao chứ?"

Thiết Chính Hào không dám nghĩ đến chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, bởi vì thân thể hắn không chịu đại não kiểm soát, hắn dựa vào lý trí còn sót lại một tay đẩy Tú Lan ra:

"Tú Lan, hiện tại cô ngàn vạn lần đừng tới gần ta, nhất định phải chạy đi hết sức có thể."

Tú Lan nhìn hai mắt Thiết Chính Hào càng ngày càng đỏ lên, gân xanh dựng thẳng, thống khổ đè ép ngũ quan, như thế nào nhẫn tâm một mình rời đi, lại còn giận hắn không để ý.

"Thiết công tử ngươi bị thương còn chưa khỏe, hiện tại lại bệnh thành như vậy, ta như thế nào có thể đi."

"Cô ngu ngốc sao? Cô gia nam quả nữ ở chung một phòng cô nói sẽ phát sinh cái gì?"

Thiết Chính Hào cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ đang sinh sôi, tàn chí cùng dược lực đang long hổ chi tranh lần cuối cùng. Danh tiết đối với một nữ nhân mà nói quan trọng như thế nào hắn phi thường hiểu được, mình tất nhiên cũng không phải cái gì chính nhân quân tử nhưng khi dễ con gái, hắn là trăm triệu làm không được. Hơn nữa đối phương còn là người mình thích. Thiết Chính Hào sợ hãi chuyện sắp xảy ra, nếu Tú Lan lại không ly khai hết thảy sẽ không cứu vãn được nữa. Hai tay Thiết Chính Hào nắm chặt lan can giường, nắm chắc đến màn che lung lay sắp đổ, dùng sức cắn khóe môi muốn cho đau đớn làm mình tỉnh táo lại. Một tia máu cứ như vậy theo khóe miệng chảy ra, Tú Lan nhìn thấy mà ghê người, vẫn không để ý tới hắn mà đến lau cho hắn. Khi tay chạm đến khóe môi thời khắc đó, Thiết Chính Hào rốt cục cũng bại trận dưới tác dụng của dược hiệu. Một tay kéo Tú Lan vào lòng, hầu kết ồ ồ không chịu nổi hộc ra ba chữ cuối cùng:

"Thực xin lỗi."

Cách đó không xa bị trói trên cột ở hành lang gấp khúc – Kỳ Nhi, cách cửa phòng nghe tiếng Tú Lan cầu cứu, thanh thanh lắp bắp, ruột gan đứt từng khúc, nàng đau lòng không thôi, như thú hoang gào thét:

"Nữ ma đầu ngươi đã làm gì với Tú Lan, đã làm gì? … Thả ta ra! … Ta muốn gϊếŧ ngươi!"

Lần đầu tiên nàng bắt đầu thống hận mình yếu đuối vô năng, kết quả là không thể bảo vệ tốt Tú Lan.

"Nếu như ngươi cũng nghe thấy, ta chỉ là thành toàn bọn họ."

Đường Ngữ Yên nhẹ nhàng bâng quơ nói. Nhìn Kỳ Nhi liều mạng giãy dụa, lạnh lùng nói.

"Ta cho ngươi biết, từ bây giờ cho đến khi ngươi chết thời khắc đó ngươi vẫn là của riêng ta, cho nên đời này trừ phi ta chán ghét ngươi, nếu không ngươi đừng mơ tưởng thoát khỏi lòng bàn tay của ta."

Nguyên lai từ lúc rời đi Đường phủ nàng cũng đã tính toán tốt, mình chỉ là con cờ của nàng. Mà mỗi ván cờ đều do nàng bày ra, xác thực tựa như nàng nói, mặc dù ta có chạy tới chân trời góc biển đều không chạy khỏi ma trảo của nàng. Nữ nhân này đáng sợ hơn so với mình tưởng tượng! Mà mình mặc dù đã được thông minh cũng không đấu lại âm hiểm giả dối của nàng, mình vĩnh viễn là tiểu hài tử để cho nàng đùa bỡn! Giờ phút này hai mắt Kỳ Nhi đỏ đậm dữ tợn, nguyên bản đôi mắt sáng sủa trong suốt giờ có hơn lệ khí. Nàng hận không thể tới lột da nữ ma đầu trước mắt này. Nàng dùng hết khí lực toàn thân không ngừng giãy dụa, vặn vẹo để thoát khỏi dây thừng trói buộc.

Đường Ngữ Yên đắc ý tiêu sái, nhưng vẫn chưa vì như vậy mà rời đi. Nàng trốn ở một nơi bí mật gần đó tâm tình phức tạp nghe Tú Lan kêu thảm thiết, và có cảm giác thực hiện được mưu kế; chính là cũng không lâu sau lại sinh ra áy náy. Dù sao cũng là nha hoàn theo mình nhiều năm, Tú Lan chỉ là ngỗ nghịch mình chứ cũng không có làm gì hại mình, làm như vậy có phải quá đáng hay không? Nhưng là nghĩ lại, đối với mình nha hoàn làm bất cứ chuyện gì đều là không theo lý thường thì phải làm sao? Mạng của bọn họ vốn như cỏ dại, vận mệnh từ nhỏ đã không phải do mình làm chủ, nàng sao lại phải áy náy? Đường Ngữ Yên quay đầu nhìn Kỳ Nhi nhất cử nhất động, mỗi một chữ của nàng đều tổn thương chính mình, nàng càng ngày càng cảm nhận được phân lượng của Tú Lan ở trong lòng Kỳ Nhi. Tâm tình không yên thay thế tâm tình hiện tại của nàng, giờ này khắc này, nàng đột nhiên bắt đầu ghen tị với Tú Lan. Dựa vào cái gì mà nàng dễ dàng có được thứ người khác muốn?

Cả đêm không ai có thể ngủ, đối với mọi người mà nói không thể nghi ngờ là sự dày vò. Buổi sáng, thời điểm gà gáy ba tiếng, Đường Ngữ Yên phái người đem Thiết Chính Hào đang hôn mê dẫn đi, một mình bình tĩnh đi đến bên cạnh Tú Lan.

"Tú Lan, ta đã cảnh báo cho ngươi đừng tới gần Kỳ Nhi."

Thanh âm từ từ truyền đến. Tú Lan lại giống như không có nghe thấy, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn nóc nhà.

Đường Ngữ Yên cau mày, lo lắng không thôi cùng hạ nhân nói chuyện như vậy không phải phong cách của nàng, mình đã hạ mình nàng như thế nào không có phản ứng?

"Ngươi nên biết kết cục cãi lời ta."

Nhìn nữa, im lặng như người chết như trước. Đường Ngữ Yên mất nhẫn nại, xoay người muốn đi, tay trái đột nhiên bị Tú Lan giữ lại.

"Ngữ Yên ta đáp ứng ngươi, từ nay về sau không gặp Kỳ Nhi."

Đường Ngữ Yên nhìn trên tay Tú Lan lưu lại dấu vết bởi vì giãy dụa, khóe mắt hiện lên một tia cảm giác chán nản, quay đầu không hề nhìn nàng:

"Ngươi biết là tốt rồi."

Nàng ra cửa phòng gọi nha hoàn thay Tú Lan sơ rửa.

Lúc này, Kỳ Nhi được Đường Ngữ Yên sai người cởi trói, nàng một hơi vọt tới chỗ Tú Lan, lại nhìn đến Tú Lan êm đẹp ngồi ở trước đài trang điểm, chải đầu.

"Tú Lan tỷ tỷ, tỷ có sao không, nữ ma đầu kia có thương tổn tỷ hay không?"

Kỳ Nhi nắm chặt tay Tú Lan một khắc không dám thả lỏng nhìn nàng, sợ nàng sẽ trong tay chuồn mất lại bị nữ ma đầu khi dễ đi.

"Tỷ tỷ không sao."

Tú Lan cố nén nước mắt, thảm đạm cười, cũng không quên trấn an Kỳ Nhi.

"Nhưng sao Tú Lan tỷ tỷ lại khóc?"

Kỳ Nhi đối với Tú Lan trước mắt khóc thành lệ nhân, nghi hoặc không thôi.

Thì ra mình cũng không có kiên cường như vậy, cố nén nước mắt vẫn không thể —— nhất không thể gặp ly biệt sầu bi. Tú Lan khóc một hồi lâu, khóc đến mệt mỏi mới hoãn quá một hơi, ôn nhu nói:

"Tỷ tỷ thật sự không sao, tỷ tỷ là thấy ngươi nhịn không được liền…"

Còn chưa nói xong, lại nước mắt giàn giụa.

Bi thương rõ ràng như thế Kỳ Nhi như thế nào mà không biết, đến cuối cùng Tú Lan vẫn bị thương tổn, nhìn Tú Lan bất lực rớt lệ, Kỳ Nhi đau lòng ôm nàng, nước mắt cũng không chịu thua kém rớt xuống. Đến tột cùng nữ ma đầu đã làm gì để cho Tú Lan thương tâm như vậy? Nàng nhất định phải đi hỏi.

"Ngươi rõ ràng chỉ cần bắt ta là được rồi, để gì còn phải khi dễ Tú Lan."

Kỳ Nhi khóc nức nở cùng lửa giận, chất vấn Đường Ngữ Yên. Mặc dù mình không rõ rốt cuộc Tú Lan bị loại nào thương tổn mà thương tâm đến như vậy, nhưng nàng có thể khẳng định thương thế kia tuyệt không nhẹ.

"Như vậy mới có ý tứ, ngươi không cảm thấy sao?"

Đường Ngữ Yên vỗ về huyền cầm tiếp tục đọc âm phổ. Cầm kỹ của nàng không thể nghi ngờ là tuyệt luân, hình như có loại khϊếp người tâm hồn rung động, khiến cho người nghe không tự giác bị mang nhập oanh ngữ hoa chi cảnh.Lại quanh co mãnh bị hút ra tinh thần, nhất huyền một khúc đều bị thanh sắc cũng mậu dắt người nghe các loại cảm quan, mà hồn nhiên không biết. Chính là Kỳ Nhi không biết âm nhạc, lại càng không lòng dạ nào thưởng nhạc. Nàng nôn nóng đè cầm lại, căm tức nhìnĐường Ngữ Yên:

"Đường Ngữ Yên, ta không rõ ngươi vì cái gì muốn bắt ta?"

Đường Ngữ Yên nhẹ khóa mi tâm, thời điểm nàng đánh đàn thực không thích bị người làm phiền. Nàng nhìn tay Kỳ Nhi kìm lòng không đậu phủ lên, mới vừa đυ.ng tới Kỳ Nhi liền nhanh chóng rút tay của mình ra. Đường Ngữ Yên hơi bất mãn, trong ánh mắt lại giống như tế thủy chảy xuôi róc rách, trong nháy mắt lại khôi phục lạnh lùng trong trẻo như thường ngày, nàng hơi hơi rũ mí mắt xuống, ngay sau đó thanh âm phất phơ.

"Ta chỉ là muốn có được ngươi."

Kỳ Nhi vẫn không hiểu nổi, tiếp tục phẫn uất:

"Ta thật không rõ, có được ta đối với ngươi có chỗ gì tốt? Ngươi hiện tại thương tổn Tú Lan, ta sẽ chỉ chán ghét ngươi mà thôi. Ngươi làm ta ghét ngươi mà ở bên cạnh ngươi, như vậy ngươi còn cảm thấy có ý tứ sao?"

"Có lẽ là bởi vì, có được người của ngươi cùng có được lòng của ngươi đại khái với ta mà nói là không có gì khác nhau."

Những lời này như là trả lời như là tự nói, sau khi nói xong, Đường Ngữ Yên tiếp tục khảy tiếp nhạc khúc vừa rồi.

"Ngươi, thật sự là làm cho người ta không thích nổi."

Kỳ Nhi nắm chặt nắm tay, vốn định đánh đối phương. Nhưng mà, không biết vì cái gì, mỗi khi gặp được nàng này bộ dáng phó dương dương tự đắc duy ngã độc tôn, giống như hết thảy đều cùng nàng không quan hệ, không đếm xỉa đến, luôn không hạ thủ được.

"Đây là Tú Lan khế ước bán mình ngươi nhận lấy."

Đường Ngữ Yên đem khế ước ném cho Thiết Chính Hào.

"Đường Ngữ Yên, cuộc đời này nếu có ngày xoay người, ta chắc chắn đem ngươi và Đường phủ trừ bỏ."

Thiết Chính Hào xe nát khế ước, căm phẫn không chịu nổi.

"Hừ, muốn diệt trừ Đường Ngữ Yên ta đâu chỉ có mình ngươi, tiết kiệm sức lực đi."

Xem ra Đường Ngữ Yên đối này rất có tự mình hiểu lấy.

Thiết Chính Hào quỳ ngoài phòng Tú Lan ba ngày ba đêm, ba ngày ba đêm không một giọt nước, mặc cho ai khuyên đều bất động. Tú Lan không đành lòng, tối ngày thứ ba mở cửa…

Từ hôm đó, Thiết Ưng Bang vui mừng thiết lập hôn sự. Hôm nay, lão Đại bọn họ sắp thành hôn, trên mặt mọi người đều là lưu quang đầy màu, chỉ có đương sự không biết là vui hay buồn.

Kỳ Nhi một mình tới bờ sông đá cục đá, nàng không biết vì sao tâm tình của mình nặng nề giống như đá, bất động, dọn không đi. Lúc này, lời nói Đường Ngữ Yên quỷ mỵ xẹt qua trong đầu.

"Ngươi đối nàng căn bản là không biết, ở mặt ngoài là ta thương tổn nàng, chính là, nữ nhân như nàng có cái gì hạnh phúc hơn so với được một người nam nhân toàn tâm toàn ý yêu đâu? Chẳng lẽ ngươi muốn nàng cả đời sống mơ hồ với ngươi? Ngươi có hỏi qua Tú Lan nàng chân chính là cần cái gì hay không?"

"Ngươi luôn mắng ta là nữ ma đầu, nhưng mà ngươi ngày thường cũng không phải sao? Kỳ thật ngươi cũng giống ta, mà ngươi so với ta còn tệ hơn, ít nhất ta có dũng khí tranh thủ, mà ngươi ngay cả chuyện gì xảy ra cũng không biết."

Nàng dùng sức lắc đầu, không muốn để ý tới lời Đường Ngữ Yên nói, nữ nhân này không muốn cho chính mình thái bình, cho nên mới danh kỳ diệu nói như vậy.

"Kỳ Nhi, như thế nào còn ở đây?"

Tố Cơ tâm sinh kỳ quái. Hôn lễ Tú Lan mà như thế nào không thấy nha đầu này? Nên theo bờ sông tìm đến. Chỉ thấy Kỳ Nhi một mình không ngừng lắc đầu, nàng chưa bao giờ thấy Kỳ Nhi chịu được cô đơn một mình như vậy.

"Tố Cơ, tất cả mọi người nói Tú Lan kết hôn phải là chuyện đáng để cao hứng, nhưng mà vì sao nơi này thật là khó chịu?"

Kỳ Nhi chỉ chỉ ngực. Nơi đó buồn trướng khó chịu, nàng thực không thích cảm giác này.

"Chuyện cảm tình ta cũng không biết."

Tố Cơ tùy tay nhặt hòn đá, ném trên mặt sông. Cục đá nhẹ nhàng lướt trên mặt nước toát ra chút gợn sóng, liên tiếp lướt thêm bảy cái mới chìm vào nước.

Ánh mắt Kỳ Nhi bỗng dưng sáng ngời, bắt đầu có lại tinh thần, bay nhanh trở về, nàng mới không cần Tú Lan cùng người khác bái đường, nàng mới không cần loại cảm giác này.

"Kỳ Nhi ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết…"

Không chờ Tố Cơ nói xong, người nọ sớm đã biến mất không thấy.

"Long độc trống trơn, cao chiếu hoa đường, cử án tề mi, cũng kết liên để ý" ở hồng kết cao quải, hỉ tự đầu lễ đường, cảnh tượng vui vẻ đột nhiên bị một cái nữ tử tố y lỗ mãng xâm nhập đánh gảy, nàng vuốt cằm mỉm cười nói:

"Tú Lan tỷ tỷ chờ ta nga, chờ ta trở nên cường đại rồi trở về thú ngươi."

Như nàng vội vàng đến, lại vội vàng tiêu sái, lưu lại một mặt tân khách không hiểu vò đầu bứt tai. Bất quá càng làm cho các tân khách khϊếp sợ chính là, tân nương cư nhiên ở đêm tân hôn —— biến mất!

Ngàn dậm ngoại, cổ đạo biên, xa xa trong trường đình hai nữ tử phong nhã hào hoa đang đứng.

"Tú Lan tỷ, tỷ cứ như vậy mà đi?"

"Ừ, Cẩn Nhi mau trở về, không cần tiễn."

"Nhưng mà, Kỳ Nhi sẽ lo lắng."

"Tiểu hài tử tính tình, sẽ nhanh qua đi."

"Tú Lan tỷ…"

"Đừng nói nữa, ta không muốn hai người bọn họ lại vì ta mà đối đầu."

Tú Lan xách hành lý ngồi trên một chiếc xe bò, trước khi lên xe, quay đầu lại nhìn Cẩn Nhi, lại cười nói:

"Cẩn Nhi, đêm hôm đó cám ơn ngươi."

Cẩn Nhi hổ thẹn cúi đầu. Tuy nói là dưới tình thế cấp bách nhưng đánh người nàng vẫn là lần đầu tiên, hơn nữa cư nhiên còn đánh người ta ngất xỉu, nàng sợ tới mức đến hiện tại tay vẫn còn có thể run.

Nguyên lai ngày đó, Cẩn Nhi chuẩn bị chút ngân lượng mua được hộ vệ trông coi phòng Tú Lan, không nghĩ tới người vừa mới đi, Thiết Chính Hào đã bị thả vào, nàng đành phải trốn trong rương. Sau lại phát hiện tình thế không đúng, mới căng thẳng mở rương ra dùng ghế đập Thiết Chính Hào hôn mê, đúng lúc ngăn cản hắn xâm chiếm.