Chương 48

Vừa vào bên trong kiệu, Kỳ Nhi liền thấy nữ tử một thân màu phục lễ độ cười với nàng. Dung mạo nữ tử này mặc dù được cho là xuất chúng nhưng so với Đường Ngữ Yên thì lại thiếu chút kinh diễm lộng lẫy. Nhìn qua vẫn có chỗ chưa phát triển lắm, nhưng khi xem lại lần thứ hai thì có thêm chút phong vận hấp dẫn. tái liếc mắt một cái sách tóm tắt phiên nếu kinh hồng… Liếc mắt một cái thâm quá liếc mắt một cái, càng xem càng phát ý vị sâu xa, dính nhân ánh mắt.

"Người đàn bà kia ngươi nhận thức?"

Liễu Như buông màn kiệu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Đường Ngữ Yên, không chút để ý hỏi.

Kỳ Nhi hiểu người nàng nói là Đường Ngữ Yên, khinh thường nói: "Cái loại người này tốt nhất cả đời cũng không muốn nhận thức."

Liễu Như hơi tò mò khiêu mi: "Cừu gia?"

Cừu gia sao? Hình như cũng không có thâm cừu đại hận gì với nàng, nhưng nàng luôn khó xử mình, dùng đủ thủ đoạn giam chân mình, đối với người như thế chính là rất chán ghét. Kỳ Nhi tinh tế suy tư một lát, trảm đinh tiệt thiết nói:

"Không phải cừu gia,càng không phải bằng hữu, dù sao đời này không bao giờ … muốn gặp."

"Ai a ai a? Ta cũng muốn xem!" Tiểu muội thấy náo nhiệt vén mành lên, "oa! Là một đại mỹ nhân nha! Bất quá bộ dạng dù dễ nhìn cũng không xinh đẹp bằng Liễu Như nhà ta."

Liễu Như đau đầu đỡ trán, một phen túm đầu nhỏ của tiểu muội trên người mình xuống, dương trang giận dữ nói: "Ngươi an phận chút cho ta được không?"

Tiểu muội thè lưỡi, thẹn thùng nói: "Đều nghe Liễu Như."

Liền im lặng ngồi ở một bên không lên tiếng nữa, cùng vừa rồi nghịch ngợm như hai người. Một đường đều là trầm mặc không nói.

"Đường phu nhân, ngươi nói làm sao bây giờ đi?"

Trương đại nhân nheo lại hai mắt không hờn giận nói.

Đường Ngữ Yên nhìn đoàn người ngoài cửa sổ càng lúc càng xa, mí mắt buông xuống, uống một ngụm chè xanh, nhuận nhuận cổ họng.

"Trương đại nhân cũng biết Mai phi là người ra sao mà."

"Không phải là một phi tử nhanh thất sủng sao! Ngươi đừng chuyển đề tài, chủ ý tú cầu này chính là của ngươi, ngươi cần phải cho bản quan một cái công đạo."

"Trương đại nhân an tâm chớ nóng vội, hãy nghe ta nói. Người ta thường nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, huống chi Mai phi cùng tiểu nữ nhi của Dương viên ngoại có liên hệ quá mực thân thiết. Mà Lý Tể tướng lại thường thường lung lạc này Mai phi."

"Này đó bản quan còn không biết sao, nói mau trọng điểm."

Trương đại nhân không kiên nhẫn nói.

"Trước đó vài ngày có lời đồn rằng tiểu nữ nhi của Dương viên ngoại mất tích, ngài cũng biết nàng hiện tại ở chỗ nào phải không?"

Đường Ngữ Yên chăm chú nhìn hắn, Trương đại nhân bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ nói: "Chẳng lẽ…"

Đường Ngữ Yên mỉm cười cho là cam chịu.

"Ta cũng vậy, hôm qua mới biết thân phận chân thật của nàng. Chuyện kế tiếp, không cần ta phải nói rõ phải không?"

"Tốt! Ngày mai bản quan đến quý phủ đón người."

Trương đại nhân vỗ án dựng lên, đuôi lông mày hoan hỉ. Thật diệu a, lần này đến Giang Nam một chuyến thật sự là nhặt được cái đại tiện nghi. Nếu đem thiên kim Dương viên ngoại mang về chẳng những làm Dương viên ngoại vui lòng, mà còn có thể mượn cơ hội này mượn sức Mai phi ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu, kia thăng quan tiến tước liền tới.

"Đường phu nhân, vậy bản quan xin cáo từ!"

Lúc này hắn đã quên Kỳ Nhi bị người đoạt đi, hắn đứng dậy vội vàng rời đi, còn có chuyện quan trọng khác chờ xã giao.

Trương đại nhân mang tùy tùng đi rồi, Đường Ngữ Yên vừa mới nằm xuống ghế chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, một khách không mời mà đến đột nhiên xâm nhập, đánh vỡ buồn ngủ vốn có.

Chỉ thấy khuôn mặt người tới đau khổ, trong ánh mắt là ai oán:

"Ngữ Yên, có phải ngươi sớm biết thân phận của ta hay không?"

Đường Ngữ Yên đầu tiên là cả kinh, tiện đà khôi phục vẻ mặt lãnh đạm: "Ngươi cũng nghe được?"

Cẩn Nhi lắc đầu, ủy khuất nói: "Ngữ Yên, ta không muốn trở về, van cầu ngươi đừng đưa ta trở về được không?"

Đường Ngữ Yên hạ tháp, hoãn hoãn thần, dị thường bình tĩnh nói: "Ngươi đối đãi lão nhân gia như vậy cũng không phải là biện pháp, Dương viên ngoại sớm phái người tìm ngươi rồi, sớm hay muộn ngươi đều phải trở về thôi."

"Nhưng không phải ngươi nói ta có thể trở thành phụ tá đắc lực của ngươi sao?" Cẩn Nhi kích động tiến lên từng bước cầm tay Đường Ngữ Yên, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng: "Ta không muốn rời khỏi ngươi!"

Đường Ngữ Yên ngăn tay nàng phóng tới, ánh mắt trở nên sắc bén: "Cẩn Nhi, ngươi ở bên cạnh ta sẽ chỉ liên lụy ta thôi."

"Ngươi là vì Kỳ Nhi nên mới đưa ta trở về phải không?"

Đường Ngữ Yên lộ vẻ không hờn giận: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Cẩn Nhi nhìn Đường Ngữ Yên thật sâu, u oán nói: "Trên đường tới đây, ta đã biết Trương đại nhân đoán được tin tức Kỳ Nhi, ngươi nếu muốn cứu Kỳ Nhi mà lại vừa không làm hắn tức giận thì chỉ có thể giao ta ra… A, ta chính là đứa ngốc, ngươi đã sớm yêu nàng, đúng không?"

"Ta không có!" Đường Ngữ Yên kích động lên. Vội vàng xoay người trừng mắt nhìn Cẩn Nhi: "Ta phải nói cho ngươi biết bao nhiêu lần? Mặc kệ là bây giờ hay tương lai, Đường Ngữ Yên ta sẽ không yêu bất luận kẻ nào!"

"Không Ngữ Yên, ngươi sẽ. Ta luôn hy vọng cho dù trong lòng ngươi một chút cũng không có Cẩn Nhi thì ít nhất, ít nhất cũng không có bất luận kẻ nào tồn tại. Chính là, gần đây, ngươi làm hết thảy đều là vì Kỳ Nhi, như thế bảo người tin tưởng ngươi đối nàng một chút ý tứ đều không có làm sao mà được?"

"Ngữ Yên, mặc dù ngươi lừa được mọi người nhưng nơi này là không lừa được người…" Cẩn Nhi chỉ chỉ trước ngực của mình, "đến tột cùng như thế nào mới có thể làm cho ngươi động tâm với ta?"

Một tay nàng ôm lấy Đường Ngữ Yên phía sau, nước mắt ủy khuất lại tuôn trào.

Đường Ngữ Yên không kiên nhẫn kéo khoảng cách hai người ra, mày nàng thâm khóa, hơi có vẻ không hờn giận: "Cẩn Nhi cần phải trở về. Ngày mai Trương đại nhân sẽ phái người tới đón ngươi." Lạnh lùng bỏ lại câu này liền hướng tới cửa rời đi, cuối cùng còn không quên thiêm một câu: "Đừng nghĩ động tâm tư gì khác, biết không?"

Sau khi Đường Ngữ Yên ra khỏi tửu lâu, vuốt ve ngực, mới vừa nghe được chữ "Yêu", nơi đó rõ ràng lạc nửa nhịp — nàng chột dạ. Đúng vậy, từ trước đến nay bất vi sở động Đường Ngữ Yên mà chột dạ. Ngay cả chính cô ta cũng cảm giác được rõ ràng chính mình cũng che che đậy đậy. Nàng nhắm chặt hai mắt, lắc đầu, một mình bước chân vào kiệu hồi phủ.

Ánh mặt trời chiếu vào mặt nước, nửa đầu mặt trời đỏtrộm ghé vào trên mặt nước, làm nổi bật nước sông với màu đỏ tươi đẹp. Lúc này, một thuyền lâu xa hoa hấp dẫn tầm mắt mọi người sáng sớm nông canh, xung quanh được bao vây bởi nhiều thuyền chở hàng của dân chúng. Đây là thuyền của Liễu Như, các nàng hạ lưu Trường Giang đã nhiều ngày nay. Sáng sớm hôm qua liền thừa lúc lên thuyền, dọc theo kinh hàng Đại Vận Hà bắc chuẩn bị trở về Lạc Dương. So với đường cái xóc nảy, nàng nguyện hưởng thụ thích ý đi thuyền hơn. Bởi vì diện mạo tương tự nên tiểu muội đối với Kỳ Nhi thập phần tò mò, sáng sớm vội chuồn êm vào phòng Kỳ Nhi, hai tay chống đầu nhỏ cẩn thận nhìn tư thế Kỳ Nhi ngủ. Này không, vừa thấy Kỳ Nhi tựa hồ có ý muốn tỉnh, nàng cũng không ý thức được mình là khách không mời mà đến, kích động kêu lên:

"Dậy đi! Dậy đi!"

Âm lượng nàng vang dội như vậy muốn không tỉnh cũng khó.

Liễu Như nghe tiếng, bước nhanh bước vào phòng, nhắm ngay đầu tiểu muội vỗ cái bốp:

"Ngươi có thể hay không khẽ tiếng một chút, người chết nghe ngươi kêu cũng phải bị dọa sống lại mất thôi."

"Liễu Như Liễu Như, ngươi nói bộ dạng nàng giống ta có phải hay không.."

Tiểu muội tò mò nhìn chằm chằm Liễu Như bức thiết truy vấn, lại bị Liễu Như ngắt lời ngay: "Không phải."

"Vì cái gì chứ?"

Tiểu muội mất mác nhìn Kỳ Nhi ngủ say, bộ dạng giống nhau như vậy nhất định là không sai được a?

"Nào có vì cái gì nhiều như vậy… Mọi người đều bị ngươi đánh thức hết, còn không mau đi ra ngoài."

Khi hai người đang nói chuyện, Kỳ Nhi mở hai mắt ra, bất khả tư nghị nhìn các nàng ngươi một lời ta một lời. Hai người này cư nhiên thừa dịp mình không chú ý mà chuồn êm vào. Nếu không phải sớm nghe thấy tiếng tiểu muội kêu, nói không chừng mình đã đem nàng trở thành Đường Ngữ Yên mà vung kiếm! Đúng vậy, nếu là Đường Ngữ Yên lại đến quấy rầy, nàng nhất định phải làm như vậy.

Liễu Như thấy người đã tỉnh liền xin lỗi nói:

"Tiểu muội từ nhỏ bị ta làm hư, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, Triệu cô nương chớ trách móc."

Nói xong liền kéo tiểu muội chuẩn bị ly khai.

"Sẽ không."

Kỳ Nhi cười, nhìn bóng dáng hai người hòa hợp rời đi, trong lòng chán nản. Cũng không biết Tú Lan tỷ tỷ bây giờ ra sao, mấy ngày không thấy càng nghĩ càng nhớ nàng. Chính là nghe nói Liễu Như nói, Nhị ca cùng Tam tỷ trước mắt đang định cư ở Trường An, nói vậy phụ thân cũng ở đó, vì thế quyết định đi theo Liễu Như đến Trường An.Vẫn là tìm người nhà trước về sau rồi trở về tìm Tú Lan tỷ tỷ, hơn nữa, nàng hiện tại không phải có Thiết Chính Hào chiếu cố sao? Đến lúc đó gặp lại, Tú Lan tỷ tỷ còn có thể nhớ nàng sao?

"Chúng ta lần này quay về Trường An, đi hay ở tùy cô quyết định."

Kỳ Nhi đột nhiên nghĩ đến những lời ngày đó Liễu Như nói, tổng cảm thấy Liễu Như này rất kỳ quái. Đầu tiên là ngăn Nhị ca lại không rõ mục mang mình đi, mang đi xong lại kêu mình quyết định đi hay ở thì tùy. Không phải nói một người tên là Mai phi muốn gặp mình sao?

"Cái kia Mai phi vì sao muốn gặp ta?"

Kỳ Nhi hỏi nghi hoặc của mình. Nàng hình như không nhớ là có biết người này.

Khóe miệng Liễu Như cong lên, ôn nhu nói: "Người muốn gặp ngươi không phải nàng, " nàng dừng một chút, ý vị thâm trường nhìn Kỳ Nhi liếc mắt một cái, "mà là ta."

Như vậy, nàng lại vì sao phải thấy mình đây? Khi nhìn lại hướng Liễu Như, vẫn là thản nhiên mỉm cười kia, tựa hồ người này bất cứ lúc nào cũng mỉm cười. Nhưng mà làm cho người ta cảm giác luôn luôn xa cách, mới lạ cùng với cảm giác cự nhân vu ngàn dặm ở ngoài. Nói như vậy thì hỏi nữa nàng cũng sẽ không nhiều lời, mục đích của nàng là cái gì cùng mình lại có cái gì quan hệ? Hơn nữa cảm giác nói cho nàng biết, người này sẽ không hại mình, cho nên ngày đó nàng mới có thể yên tâm bỏ lại Nhị ca đi theo hai người này. Kỳ Nhi nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời còn sớm, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, ngã đầu tiếp tục ngủ.

Tối trọng yếu là Kỳ Nhi nghĩ sẽ không bao giờ … hội kiến cái nữ nhân phiền lòng kia nữa. Giấc mơ của nàng đúng là hơi nhỏ. Chính là, hình như nàng mơ hơi sớm…