Chương 49

Cơm trưa xong, Kỳ Nhi đang ngồi ở lan can lầu hai ngắm cảnh. Gió xuân dịu nhẹ phả vào mặt, dòng nước róc rách bắn tung tóe làm hoa rơi, dãy núi bên hai bờ sông xanh miết và mặt nước cùng nhau tạo nên cảnh đẹp làm cho có chút kɧoáı ©ảʍ muốn vượt sóng bay theo cơn gió. Tâm tình nhất thời thư sướиɠ không ít, yên lặng nằm ở sàn nhà hưởng lạc.

Bỗng nhiên từ phía lầu dưới của con thuyền vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, một chuỗi tiếng nói chuyện dường như rất náo nhiệt. Kỳ Nhi vểnh tai cẩn thận tìm chủ nhân của thanh âm. Chính là càng nghe càng không hợp khẩu vị, nàng bực bội nhíu mày, mở mắt ra, thanh âm quấy rầy như thế này đối với nàng mà nói là quá quen thuộc!

Lúc này, những tiếng cười vui vẻ thuận gió vào tai, nàng có chút bực, hiển nhiên chủ nhân thanh âm lúc này đang cùng đối phương trò chuyện với nhau thật vui. Ý thức được vấn đề nghiêm trọng, Kỳ Nhi phát cáu mà ngồi dậy, hai tay vịn lan can, quan sát tình huống dưới boong thuyền.

Giữa boong có cái cái bàn gỗ hình tròn, bốn phía có người hầu mặc hai loại y phục khác nhau. Kỳ Nhi nhìn theo mục tiêu, Liễu Như đang ở mạn thuyền, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào ghế ngồi đối diện ở bàn tròn, mặt mỉm cười chuyên chú lắng nghe người kia ngồi đối diện với nàng. Mà tiểu muội đứng ở bên cạnh nàng, một tay chống cằm chớp mắt to tò mò nhìn hồng y nữ tử đối diện các nàng. Tuy rằng nữ tử kia đưa lưng về phía mình nhưng nhìn theo bóng dáng cùng với trí nhớ thì thấy thập phần tương tự với người kia. Lại nhìn lại động tác người kia nhẹ nhàng phẩy đầu vai, còn có bộ dạng dương dương tự đắc kia nữa. Kỳ Nhi lúc này không cần nhìn mặt cũng có thể khẳng định được người này là ai.

Nàng bỗng dưng một tay chống lan can mượn lực nhảy xuống, tiếng vang đột nhiên vang lên làm kinh động mọi người. Mọi ánh mắt đều hướng về phía Kỳ Nhi, tự nhiên trong đó cũng có hồng y nữ tử. Trong nháy mặt khi quay đầu lúc đó, Kỳ Nhi cau mày, lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài. Đường Ngữ Yên, ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tan.

Tương phản với biểu hiện của nàng, Đường Ngữ Yên tươi cười sáng lạn khi thấy Kỳ Nhi. Nàng đứng lên, chậm rãi bước tới Kỳ Nhi, cách xa khoảng một thước mới dừng bước, cười nói: "Thấy ta nên thực thất vọng có phải hay không."

Kỳ Nhi quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt sông xuất hiện thêm nhiều thuyền có quy mô hơi lớn hơn so với Liễu Như, lần lượt đậu kế bên. Xem ra là nàng đến có chuẩn bị. Khẩu khí Kỳ Nhi vô lực, tựa vào cột thuyền.

"Ngươi vẫn còn để ý cảm thụ của ta sao?"

Mí mắt Đường Ngữ Yên khẽ run, cũng không giận, sắc mặt ngược lại nhiễm chút đỏ ửng. Ánh mắt nàng nhìn tới trên đầu Kỳ Nhi, vươn tay phủi bụi trên đó, ánh mắt vẫn không dời, khóe miệng cong lên làm người ngây ngất, đôi môi đỏ thắm mở ra, trêu chọc nói: "Ngươi thật đúng là nghịch ngợm, không thể đi bằng cầu thang xuống sao? Vội vã như vậy để gặp ta?"

Đường Ngữ Yên trước mắt này không có bá đạo như trước mà ngược lại ôn nhuận, làm Kỳ Nhi tâm sinh nghi hoặc, có thể nào lại muốn đùa giỡn quỷ kế gì?

Đường Ngữ Yên vốn định kéo tay Kỳ Nhi, lại bị nàng không kiên nhẫn rụt lại, đành phải uể oải thu trở về.

Thấy hai người này ngươi tiến ta trốn, Liễu Như thấy hứng thú, từ từ nhích lại gần liếc liếc nhìn hành động của hai người.

"Ngươi đừng giả vờ nữa, ta hận không thể khiến ngươi lập tức lập tức biến mất!"

Kỳ Nhi không nhìn thẳng Đường Ngữ Yên. Lúc này, ánh mắt lại Đường Ngữ Yên nồng nhiệt nhìn nàng.

"Ngươi khẳng định chứ?"

Đường Ngữ Yên thấy thế, nhanh kéo cổ Kỳ Nhi lại, nỉ non thì thầm. Thổ khí như lan, bức bách nàng nhìn mình, khoảng cách hai người lại bị kéo sát. Kỳ Nhi chịu không nổi sự nóng cháy này, dời ánh mắt đi nhưng lại vô tình dừng lại ở phiến môi kiều diễm, rốt cuộc cũng không nhúc nhích. Có lẽ là ánh mặt trời sau giờ ngọ làm lóa mắt nên Kỳ Nhi lại có cảm giác mê muội.

Hai người này thế nhưng không coi ai ra gì ở trên thuyền mình liếc mắt đưa tình? Liễu Như bất động thanh sắc quay mặt qua chỗ khác nhìn phía bên bờ. Một lão nhân một mình cao ngạo ngồi ở ngạn đê bình tĩnh kéo nhị hồ, nhạc thanh quanh quẩn ở cảnh sắc bên trong hóa thành khoảng không cốc u lan sơ tán lữ nhân mỏi mệt. Liễu Như nhấp một ngụm trà, mỉm cười, tùy ý nghĩ bay xa.

Tiểu muội thấy mỹ nhân, miệng trở nên thậm ngọt, một hơi một hơi Đường tỷ tỷ, rốt cục xáp lại hai người.

"Đường tỷ tỷ, khi nào thì chúng ta đi liên hoan?"

Tiểu muội dùng sức lay động góc váy Đường Ngữ Yên đang khoa trương vẽ trên không trung nửa vòng tròn. Kỳ Nhi lập tức kéo nàng lại phía sau mình, cũng không phải nàng lo lắng Đường Ngữ Yên tẩu quang, mà là sợ nàng chú ý tới tiểu muội. Dù sao bộ dạng mình cùng tiểu muội giống nhau như thế.

"Tiểu muội, nàng là người xấu, ngươi không thể tới gần nàng." Kỳ Nhi khuyên bảo.

"Không đâu, Đường tỷ tỷ nói muốn mời chúng ta đến Phượng trấn để hảo hảo chiêu đãi chúng ta, như thế nào sẽ là người xấu chứ?" Tiểu muội không cho là đúng nói. Nàng nhếch miệng hướng Đường Ngữ Yên cười.

Kỳ Nhi khuyên giải nói: "Đó là mánh khóe của nàng, nói không chừng đi là không về được!"

Đường Ngữ Yên buồn cười nhìn Kỳ Nhi, trong giọng nói hình như lại có vẻ không hờn giận: "Ngươi xem ta như thế?"

"Không phải sao?" Kỳ Nhi ngẩng đầu đối diện nàng.

Đường Ngữ Yên không hài lòng nói: "Chỉ là vừa vặn mọi người đi cùng hướng nên trên đường kết bạn mà đi thôi. Hảo có thể chiếu ứng lẫn nhau. Lại thấy người đi chung đường xa xôi nên thỉnh mọi người đến Phượng trấn hội tụ ở tiêu dật quán nghỉ ngơi một chút, nào biết ngươi sẽ phỏng đoán như thế."

Cuối cùng, Đường Ngữ Yên chuẩn bị cáo từ quay về thuyền mình, nàng quay đầu hướng Liễu Như gật đầu ý bảo, ta đến bến tàu trước. Không bao lâu, hai tàu rớt ra khoảng cách, Đường Ngữ Yên đi trước đến địa điểm.

Đêm đến, bến tàu trên sông, đèn l*иg đỏ tươi điểm mãn bờ sông, đèn đuốc sáng trưng. Một loạt nha hoàn chia làm hai bên, kéo dài tới cửa tiêu dật quán, tốp năm tốp ba tạp thuyền bị hạn chế ở bến tàu thiển đê, vi mặt sau đại đội tránh ra lộ. Liễu Như lôi kéo tiểu muội phía sau theo đuôi đàn nha hoàn, chầm chậm rời thuyền. Đường Ngữ Yên đứng giữa đường nhìn về phía sau các nàng, không thấy thân ảnh Kỳ Nhi, một chút mất hứng, ngược lại mỉm cười dẫn đường.

Song song đi cùng, Liễu Như nhìn thấu điểm manh mối liền an ủi:

"Nàng nói có chút say tàu nên ở trong phòng nghỉ ngơi."

Như là tâm tư bị người nhìn thấu, Đường Ngữ Yên hơi sửng sốt, tự giễu cười cười. Không biết từ khi nào mà càng ngày càng không nắm bắt được tâm tình của mình rồi. Trước mắt thì Liễu Như mới là mục đích của yến hội lần này, vẫn là làm chính sự quan trọng hơn.

Tân khách ngồi đầy bên trong quán, ca múa mừng cảnh thái bình. Đường Ngữ Yên mang Liễu Như đi vào sương phòng ở lầu hai, ngăn cách bên ngoài bởi tấm màn thêu cây cỏ. Trong đó có năm nam tử đang ngồi bàn bát tiên, bọn họ đứng dậy chắp tay thi lễ, nhìn cách ăn mặc của bọn họ liền đoán được chính là thương nhân. Tiền phương lưu trữ hai vị trí, Đường Ngữ Yên cùng Liễu Như ngồi xuống, tiểu muội thì đã được nha hoàn dẫn đi chơi. Từ lần trước ở Dương Châu nhẹ nhàng liếc mắt một cái, Liễu Như liền ngửi được hơi thở của đồng loại từ trên mặt của Đường Ngữ Yên. Tại đây nơi phong kiến đây cư nhiên có thể gặp đồng loại, hơn nữa đồng loại này còn được nổi tiếng như thế. Liễu Như tự nhiên là cảm giác được như gặp trân bảo nên lúc sau khó tránh khỏi hiếu kỳ đối với người này. Cũng đang suy nghĩ tìm cơ hội gặp gỡ, không ngờ nàng lại chủ động tìm tới cửa. Đỡ phải mất thời gian mà cũng tốt để mượn cơ hội thăm dò một chút. Sớm đã nghe Đường Ngữ Yên nổi danh trên thương trường, là đối thủ khó mà gặp được, vốn tưởng rằng do phố phường đồn đãi nói ngoa, đêm nay hội tụ nàng thật muốn nhìn tại đây nam tôn nữ ti, một nữ tử đến tột cùng như thế nào trở thành truyền kỳ. Hoặc nàng chẳng qua là có tiếng mà không có miếng.

Trải qua Đường Ngữ Yên nhất nhất giới thiệu xong, Liễu Như mới hiểu được, nguyên lai những người này lai lịch không nhỏ. Toàn bộ đều là phú giáp thân hào các nơi, nhưng theo thái độ bọn họ đối Đường Ngữ Yên tất cung tất kính xem ra, thân phận Đường Ngữ Yên rất tôn quý. Mặc dù mình cũng là đã nếm qua cơm hoàng gia, địa vị tự nhiên là cao hơn những người này nhưng trong ánh mắt bọn họ có thể thấy được, bọn họ bội phục Đường Ngữ Yên từ đáy lòng. Nguyên tưởng rằng Đường Ngữ Yên muốn mượn sức mình, không nghĩ tới tiệc rượu qua hơn phân nửa, nàng vẫn không nói tới nửa điểm chính sự. Đang suy nghĩ trong hồ lô nàng bán thuốc gì, Đường Ngữ Yên đã vỗ tay. Một đám kỹ giả ca múa thướt tha vào sương phòng, ngay lúc đoàn người đang vui vẻ hưng trí bừng bừng, Đường Ngữ Yên lại mượn cớ rời đi tiệc rượu.

Kỳ Nhi thấy đám người kia đã vào tiêu dật quán, xem ra đêm nay là muốn ngủ lại nơi đó rồi. Nàng có chút mất hứng nên một mình xuống thuyền dạo quanh bờ sông giải sầu.

"Êu vị cô nương này, đã trễ thế này rồi mà còn đi một mình nguy hiểm lắm!"

Từ phía sau không biết khi nào xuất hiện một lão phụ nhân, nhìn hòa ái.

Kỳ Nhi cười nói: "Không sao, ta chỉ là tản bộ trong chốc lát thôi."

Lão nông phụ cao thấp đánh giá.

"Cô nương lạ mặt quá, lần đầu tiên tới nơi này phải không?"

Kỳ Nhi gật đầu, lão nông phụ tựa hồ nghĩ đến cái gì, vẻ mặt khó xử nói: "Cô nương có thể giúp ta một chút được không?"

"Vâng, sao ạ?"

"Cháu gái nhà ta bị ốm đau không dậy nổi, lang trung lại không chịu đến chữa bệnh, trong nhà chỉ có một cái lão phụ nhân vô dụng như ta mà phải ôm nàng đến y quán thật sự là hữu tâm vô lực a…"

Lão nông phụ nói xong liền lau nước mắt. Kỳ Nhi vội vàng xung phong nhận việc, tỏ vẻ nguyện ý giúp đỡ. Vì thế, nàng được lão phụ nhân đưa đến nông trang phụ cận. Các nàng ngừng lại ở một chỗ trước nông trang, trong phòng tối đen. Có thể là tín nhiệm lão phụ nhân này nên làm cho nàng thả lỏng cảnh giác. Ngay tại khoảnh khắc Kỳ Nhi bước vào phòng, tựa hồ cảm thấy hơi thở trong phòng không thích hợp nhưng còn chưa kịp chờ nàng phản ứng, đột nhiên cái ót bị ăn mấy gậy liền thẳng tắp ngã xuống.

Trong phòng sáng lên, không bao lâu sau Kỳ Nhi tỉnh lại.

"Êu, nha đầu này rất có năng lực ha, đánh nặng như vậy cư nhiên tỉnh nhanh như thế."

Kỳ Nhi mở mắt ra phát hiện mình bị trói không thể động đậy, xung quanh có 8 – 9 cái hán tử tráng kiện, nhìn tư thế như là nhà săn bắn. Nàng tức giận tìm kiếm lão phụ nhân đã lừa mình. Chỉ thấy lão phụ nhân đang xoay người cười như gian kế thực hiện được.

"Mau gọi họ Đường ra đây!"

Kỳ Nhi nghĩ đến lại là quỷ kế của Đường Ngữ Yên nên trong lòng rất căm giận.

"Họ Đường gì?" Lão phụ nhân không rõ cho nên nhìn nàng. Âm hiểm cười, "bất quá ngươi sẽ rất nhanh được gả cho họ Tôn thôi."

"Hừ, đừng đóng kịch, ta biết là nàng đang làm trò quỷ."

Kỳ Nhi khinh thường nói. Lúc này, "phanh" một tiếng do cánh cửa bị đại hán đá văng ra, trong tay của hắn đang túm lấy một nữ tử khác.

Kỳ Nhi trừng mắt, khó có thể tin.

"Đường Ngữ Yên…"