Chương 50

"Thật không phải ngươi làm?"

"Ngươi còn muốn hỏi vấn đề này bao nhiêu lần nữa đây?"

"Hai người các ngươi im lặng!"

Lão phụ nhân nhét miếng vải vào miệng các nàng, sai tráng hán bỏ hai người vào bao tải. Thừa dịp bóng đêm một đường khiêng đến khe núi chỗ Tôn gia, đây là nhà giàu nhất Phượng trấn. Đám người cẩn thận đi cửa sau theo quản gia dẫn đường vào trong.

"Tôn lão gia, người ngài cần chúng ta đã mang đến."

Lão phụ nhân xa xa nhìn thấy Tôn lão gầy trơ xương, tay đang nâng trán, vẻ mặt u sầu, ngồi ở hạ đường.

Nghe được thanh âm, Tôn lão gia vội vàng đứng dậy, kinh hỉ nhìn lão phụ nhân: "Mau mau để ta xem."

Lão phụ nhân nhỏ giọng bên tai thì thầm với Tôn lão gia.

"Lần này dẫn đến cho ngài hai đại mỹ nhân luôn a! Tựa như tiên nữ trên trời, xinh đẹp lắm luôn a."

Tôn lão gia gật đầu, chắp tay sau lưng nhìn bao tải.

"Ta phải nhìn xem diện mạo mới được, không thể để con ta ủy khuất!"

"Phải phải," lão phụ nhân đi đến trước mặt hai người, một tay lấy vải trùm đầu các nàng xuống. Vải được lấy ra để cho lão nhìn rõ, Tôn lão gia nhìn mà tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống, không dám tin tưởng mà xoa mắt, nhất thời mặt mày hớn hở, "quả thật là tiên nữ trên trời!"

Miếng vải bị lấy đi, trước mắt Kỳ Nhi xuất hiện thêm một khuôn mặt đầy nếp nhăn, nàng dùng sức giãy dụa lại bị đại hán bên cạnh đánh ngất đi.

"Thật là một nha đầu phiền toái, lập tức mang ngươi đi nhập động phòng liền, gấp gáp cái gì chứ?" Lão phụ nhân không kiên nhẫn nói. Không quên cảnh cáo Đường Ngữ Yên, "ngươi nếu muốn chống cự thì kết cục cũng như vậy."

Đường Ngữ Yên nhìn Kỳ Nhi hôn mê, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, an phận ngồi xổm ở đó. Lão phụ nhân thấy nàng thuận theo, cũng không để ý tới nàng, tự đi đến bên cạnh Tôn lão gia.

Tình cảnh như thế này, Đường Ngữ Yên lại đặc biệt bình tĩnh. Cũng không phải không sợ, mà là nhiều năm kinh nghiệm đã dạy cho nàng phải như thế nào trong thời gian ngắn nhất gạt bỏ nỗi sợ, ngược lại phải dùng lý trí đối mặt với nguy cảnh. Đương nhiên trong đó cũng có cống hiến của Kỳ Nhi. Nàng quét mắt bốn phía, vô luận là xà nhà trong phòng hay cánh cửa cây cột gì đều treo đầy màu đỏ, giữa khung cửa thì dán hỉ tự đỏ thẫm. Xem ra đám người kia bắt các nàng để làm "Áp trại phu nhân". Nhưng nhìn lại lão phụ Tôn lão gia kia. Một thân tang phục như thế thì phải là có thân nhân qua đời mới có thể mặc như thế.Nhưng theo như lời bọn họ, nghe nói là vì cưới vợ cho đứa con, nếu là người đã chết thì tại sao lại vội vàng cưới vợ cho đứa con? Đột nhiên, trên mặt của nàng hiện lên một tia hoảng sợ: chẳng lẽ là… Đường Ngữ Yên thu hồi ánh mắt đến trên người Kỳ Nhi, nàng phải nghĩ ra phương pháp thoát thân, sự tình cũng không phải cái kết hôn đơn giản như vậy.

"Nếu Tôn lão gia vừa lòng, vậy có phải hay không?" Tay phải lão phụ nhân ra ước lượng. Tôn lão gia lập tức hiểu ý, hình như có lo lắng, cẩn thận nói: "Này… Không có vấn đề gì chứ?"

"Êu, xem ngài nói kìa, Sài đại nương ta làm việc ngài còn lo lắng sao? Hai nha đầu này là người nơi khác nên sẽ không có ai nhận ra đâu. Hơn nữa, trên đường tới đây đều là cẩn thận an bài nên sẽ không có vấn đề gì, ngài kia cứ yên tâm cưới vợ cho con trai của ngài đi." Lão phụ nhân ngắm mắt Tôn lão gia, tiếp tục nói, "lập tức được hai con dâu như hoa như ngọc, ngài còn có cái gì không hài lòng nữa chứ?"

Tôn lão gia suy nghĩ trong lòng, cắn chặt răng, một hơi đáp ứng. Gọi người chuẩn bị bạc đưa cho lão phụ nhân, cũng phân phó tùy tùng nhốt hai người vào hậu viện.

Ước chừng nửa nén hương, Kỳ Nhi tỉnh lại.

"Ngươi tỉnh?"

Chống lại là mắt đôi như thu như nước, nàng lờ mờ cảm giác được gần đây ánh mắt của Đường Ngữ Yên càng phát ra vô cùng lo lắng. Thật sự là khó có thể quen với Đường Ngữ Yên hiện tại. Kỳ Nhi mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác… nhìn bốn phía, chỗ này đóng kín cửa, mình cùng Đường Ngữ Yên song song bị trói vào cột, nàng liền hỏi: "Chúng ta đang chỗ nào?"

"Không rõ, nhưng mà…"

Còn chưa nói hết lời, Đường Ngữ Yên lại nhắm mắt thuận thế dựa vào vai Kỳ Nhi.

Kỳ Nhi vốn định xê dịch nhưng vì bị trói không thể động đậy, nên chỉ phải bất đắc dĩ thở hắt ra, chờ nàng nói tiếp. Nhưng một lúc sau, người tựa trên vai vẫn không lên tiếng, hô hấp càng đều. Kỳ Nhi thấy kỳ quái, nhân tiện nói: "Cái gì nhưng? Đường Ngữ Yên, ngươi mau nói…"

Cúi đầu nhìn về phía Đường Ngữ Yên, chỉ thấy nàng từ từ nhắm hai mắt, lông mi quy luật rung động, tựa hồ đang ngủ say. Nàng nhìn chằm chằm Đường Ngữ Yên từ mũi cao đến kiều môi, xuất thần. Trong lòng thầm nghĩ: vẫn là cái dạng đẹp đẽ này. Sau đó thở dài. Hương thơm thoang thoảng tỏa ra, nàng hít một hơi thật sâu, ngoạn tâm nổi lên, đối với lông mi dài của Đường Ngữ Yên thổi khí lung tung, hoàn toàn quên mất tình cảnh lúc này .

Đường Ngữ Yên vừa muốn ngủ, lại bị quấy rầy làm bừng tỉnh. Trên mặt tức giận, không hờn giận nói: "Nháo đủ chưa?"

Kỳ Nhi cả kinh, có chút mất hứng, chột dạ nói: "Ngươi dựa vào ta thật là khó chịu."

"Là ta không phải?"

Đường Ngữ Yên tà mắt Kỳ Nhi, gần sát bên tai của nàng, nhìn chằm chằm nàng hơn nữa ngày, đột nhiên cười khẩy nói: "Vậy sao ngươi đỏ mặt?"

Đỏ mặt? Sao lại thế này, vì cái gì đỏ mặt? "Nóng… Đúng rồi, ngươi sao lại bị bọn họ bắt? Ngươi không phải cùng Liễu Như bọn họ ở một chỗ sao?"

Vì dời đi Đường Ngữ Yên chú ý, Kỳ Nhi đổi đề tài.

Lúc này đến phiên Đường Ngữ Yên chột dạ. Nàng ra tiêu dật quán định đi tìm Kỳ Nhi, vì vừa mới trông thấy nàng một mình trên đường đi trên đê, vốn định tiến lên tiếp đón lại bị một cái lão phụ nhân đoạt trước, vì thế liền theo đuôi. Sau đó, không ngờ vừa vặn khi ở ngoài phòng đang nghe lén lại bị đại hán bắt gặp.

"Không bằng lo lắng như thế nào chạy đi đi."

Nghe xong lời này, Kỳ Nhi tỉnh táo. Đúng vậy, hiện tại hẳn nên lo lắng vấn đề này mới đúng, như thế nào lại cùng Đường Ngữ Yên nói chuyện phiếm?

"Ngươi có biện pháp sao?"

Đường Ngữ Yên lắc đầu, trên mặt cũng là vẻ thong dong.

Kỳ Nhi thất vọng rũ đầu xuống, "bọn họ vì sao muốn bắt chúng ta?"

"Ai cho ngươi tùy tiện đi theo người lạ?" Đường Ngữ Yên khinh thường nói: "Mặt mày như thế mà không biết thu liễm chút nào."

"Mặt của ta làm sao?"

Đường Ngữ Yên như thế nào lão cùng mặt mình không qua được.

Đường Ngữ Yên im lặng nhìn một lát, sau đó nói một câu làm cho Kỳ Nhi hơn nữa ngày quay mới hồi phục lại tinh thần: "Phàm là thấy, khó tránh khỏi khiến cho người ta tim đập thình thịch."

Lúc này, cửa bị đẩy ra, lão phụ nhân mang theo vài nha hoàn cùng tráng hán, trong tay cầm theo cái làn tiến vào. Lão phụ nhân hướng về phía hai người cười gian, sau đó lấy ra một cái chén nước, miệng không quên dong dài hai câu:

"Ai u, gả cho Tôn thiếu gia chính là phúc khí của hai ngươi, đừng có không biết điều. Hãy uống chén thần tiên thủy này đi, rồi sẽ được khoái hoạt làm thần tiên."

Hai tay lão run run cầm bát đưa về hướng Kỳ Nhi, Đường Ngữ Yên thấy thế, vội vàng kêu lên:

"Nếu là lập gia đình thì phải có thứ tự trước sau, ta lớn tuổi hơn nàng tự nhiên phải là ta trước."

"Đường Ngữ Yên, ngươi muốn làm gì?"

Kỳ Nhi không hiểu cho nên nhìn Đường Ngữ Yên. Đây là lúc nào mà còn muốn tranh, không sợ chết sao? Đột nhiên mu bàn tay phía sau lưng truyền đến một mảnh lạnh lẽo, Kỳ Nhi mở mắt to nhìn Đường Ngữ Yên. Một chủy thủ nhỏ từ trong tay của nàng chuyển qua lòng bàn tay Kỳ Nhi. Kỳ Nhi lập tức hiểu được dụng ý của nàng, khi nàng nàng còn chưa có sinh ra cảm xúc gì, Đường Ngữ Yên lặng lẽ ở bên tai Kỳ Nhi nói nhỏ một câu: "Đến nghĩa địa tìm ta."

"Êu, vẫn là cô nương này thức thời, được rồi được rồi, ta đây sẽ thanh toàn ngươi."

Lão phụ nhân quay đầu vòng lại đi đến trước mặt Đường Ngữ Yên.

"Phải như vậy thôi, " Đường Ngữ Yên khí đạm thần nhàn nhìn lão phụ nhân, "đúng rồi vị bà bà này, ngài cho ta hỏi một vấn đề."

"Cái gì?" Lão phụ nhân cảnh giác nhìn nàng.

"Tôn thiếu gia xưng hô như thế nào? Sẽ phải gả cho hắn, tốt xấu gì cũng phải biết tướng công là ai đi?"

"Tôn Hoành Văn, hắn chính là nhất biểu nhân tài, cô nương ngươi có phúc rồi." Lão phụ nhân đắc ý nói, "có thể uống được chưa?"

Không chờ Đường Ngữ Yên trả lời, lão phụ nhân không chút khách khí nắm cằm nàng đổ thẳng chén nước vào. Lúc này, Kỳ Nhi cũng ra sức cắt đứt dây thừng, nàng đẩy lão phụ nhân ngã xuống đất, đang muốn giải cứu Đường Ngữ Yên, lại bị nàng lớn tiếng ngăn cản:

"Bọn họ người đông thế mạnh, ngươi còn không mau chạy đi!"

"Nhưng mà…"

Lúc này, vài tráng hán thấy thế nhanh chóng đã chạy tới một bên ngăn Đường Ngữ Yên lại, một bên cùng Kỳ Nhi giằng co. Ban đầu Kỳ Nhi dựa vào bản lĩnh võ thuật còn có thể đối phó một phần, nhưng về sau nhân số không ngừng tăng lên, cùng với tình cảnh Đường Ngữ Yên lúc này khó có thể nhúc nhích, cắn chặt răng.

"Đường Ngữ Yên ngươi chịu đựng, chờ ta tới cứu ngươi!"

Quyết tâm đánh bại bốn tráng hán phía trước, vội vàng xông ra ngoài, quật ngã thêm vài tráng hán nghênh diện cản đường, đệm chân một cái bay qua tường vây, thuận lợi chạy thoát đi ra ngoài.

Băng qua làn gió gào thét dọc theo đường, Kỳ Nhi chạy không ngừng, nàng phải trở về tìm viện binh mới được. Chính là tại nơi xa lạ này, hơn nữa ban đêm tối đen, trừ bỏ biết mình ở ngoài núi lớn ra thì đối với phương vị ở đâu hoàn toàn không biết. Cũng không biết mình chạy bao lâu, vừa chạy vừa nghĩ hành động Đường Ngữ Yên vừa rồi, tâm tình đột nhiên trở nên trầm trọng không chịu nổi. Trong đầu dần dần loại bỏ những hiềm khích lúc hai người ở chung, lúc nguy nan thì mới thấy một số chuyện không rõ càng ngày càng rõ ràng. Kỳ thật Đường Ngữ Yên cũng không có xấu xa như vậy có phải không? Tuy rằng nàng nghĩ mọi biện pháp muốn bắt mình, nhưng mà, nàng chưa từng thương tổn mình. Hôm nay ngược lại còn cứu mình không phải sao? Nàng đã có chủy thủ, vì sao không tự cứu đâu? Nhưng lại vì cứu mình mà giành lấy chén nước kia, làm cho mình mới có thời gian cắt dây thừng. Có trời mới biết bọn họ cho nàng uống cái gì.

Nghĩ đến đây càng cảm thấy tình cảnh Đường Ngữ Yên không được lạc quan cho lắm. Nàng thở hổn hển, tốc độ nhanh hơn, chính là hai chân đã không còn nghe lời chậm lại. Nàng phát hiện mặc kệ mình tìm ra sao thì thủy chung cũng không thấy bến tàu. Toàn thân cao thấp đầy mồ hôi, trượt chân một cái, đặt mông ngã ngồi xuống. Lần đầu tiên, Kỳ Nhi chân thực cảm nhận được tư vị của tuyệt vọng. Nương theo ánh sáng mỏng manh mà chỉ có thể nhìn thấy một mảnh mờ mịt. Nghĩ đến Đường Ngữ Yên một mình đối mặt với nhiều hung hình đại hán như vậy, nước mắt liền bừng lên. Ngay tại hết sức tuyệt vọng, trong cây cối sáng lên ánh lửa, Liễu Như mang theo gia nô của Đường Ngữ Yên đi ở đằng trước.

Khi một gia đinh đi ra ngoài tìm chủ nhân thì phát hiện trang sức của Đường Ngữ Yên mua của người Ba Tư rơi ở một nông trại bên cạnh. Hắn biết trang sức quý báu như vậy Đường Ngữ Yên sẽ không dễ dàng tháo xuống, sợ là gặp chuyện không may nên vội tới báo tin. Liễu Như đại khái nghĩ Đường Ngữ Yên một mình một người muốn đi gặp Kỳ Nhi, nhưng khi đi tìm thì mới biết Kỳ Nhi cũng không thấy. Vì thế nàng liền mang theo nhóm người lên núi tìm, lại phát hiện Kỳ Nhi ngồi ở đằng kia khóc.

"Kỳ Nhi ngươi làm sao vậy? Thấy Đường Ngữ Yên không?" Liễu Như hỏi.

Kỳ Nhi thấy người tới như thấy cứu tinh, vui mừng không thôi. "Cứu mạng", thanh âm lại nghẹn ngào : "Mau, nhanh đi… Cứu Đường Ngữ Yên."

"Tiểu thư, ngươi nói cái gì? Phu nhân xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"

Một gã gia đinh của Đường Ngữ Yên vội vàng hỏi. Chủ tử của mình có phải chết rồi hay không? Khả năng này rất cao a.

"Không nên hỏi nhiều như vậy, chúng ta mau đi cứu người."

Liễu Như nhìn Kỳ Nhi liền hiểu được tính nghiêm trọng. Hiện giờ phải cứu người là quan trọng nhất.

Có trợ giúp, Kỳ Nhi nhất thời phấn chấn, nhanh chóng đứng dậy, như là ý thức được cái gì, vội vàng dừng chân: "Ta không biết bọn họ ở đâu hết."

Liễu Như nhợt nhạt cười, an ủi: "Đừng nóng vội, ta tới đây đã thỉnh dân bản xứ rồi."

Một nông dân đứng ra từ trong đội ngũ.

Nhãn tình Kỳ Nhi sáng lên. "Đúng rồi, đám người bắt Đường Ngữ Yên hình như là nói cái gì Tôn Hoành Văn."

Nông dân kia không thể tin được nhìn nàng, vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng kêu lên: "Tôn Hoành Văn? Cô xác định là tên này sao?"

"Như thế nào?" Liễu Như khó hiểu nói.

"Tôn Hoành Văn chính là con trai độc nhất của địa chủ vùng này – Tôn lão gia a!" Nông dân khoa trương giương miệng, hô.

"Thì tính sao?"

Nông dân nuốt nước miếng, lắp bắp mở miệng:

"Kia Tôn Hoành Văn, hắn, hắn hôm trước vô ý rớt xuống sông, chết đuối rồi…"

Nhìn mọi người giật mình, ngay sau đó nông dân nói một câu khϊếp sợ hơn:

"Tôn Hoành Văn tuổi còn trẻ chưa cưới vợ liền chết yểu nên Tôn lão gia đau xót rất nhiều, không biết từ nơi nào tìm tới một bà mối nói là tìm vợ cho con của hắn…"

Liễu Như nghe vậy, giật mình nhìn hắn, khó có thể tin nói: "Chẳng lẽ là minh hôn?"

Ánh lửa ngay tại kia khuôn mặt của nông dân lúc sáng lúc tối nhảy lên, mặt ngăm đen lộ ra vẻ đồng tình, hắn gian nan gật đầu.