Chương 85

"Kỳ…"

Sự sợ hãi to lớn đặc quánh ở trái tim, cổ họng Đường Ngữ Yên như co rút, kêu không ra tiếng.

Liễu Như đi ngang qua ngửi được mùi máu tươi gay mũi, cửa khép hờ, không khí thật quái dị, thầm nghĩ không ổn. Khi đẩy cửa vào thì bị cái cảnh trước mắt dọa hết hồn: Đường Ngữ Yên ôm một vật thể y như xác ướp, cả người đầy màu đỏ chói mắt, sớm phân không rõ màu sắc ban đầu. Mà giờ khắc này, Đường Ngữ Yên như bị mất hồn, đôi mắt trợn ngược nhìn trân trân như sắp ngất… Sợ nàng bị kí©h thí©ɧ, Liễu Như kéo một hồi mới đưa được Đường Ngữ Yên rời khỏi cái phòng đó.

Nguyệt Thiền đi vào hai canh giờ, một câu Đường Ngữ Yên cũng không nói, chỉ là tựa đầu vào cánh cửa, nhắm mắt lại. Nguyệt Thiền đi ra, nhẹ nhàng lắc đầu, khóe mắt còn có chút nước mắt. Trong lòng Đường Ngữ Yên lộp bộp, cái lắc đầu nhẹ này của Nguyệt Thiền này sợ là thật sự không thể cứu được. Nhưng nàng chưa từ bỏ ý định thì sao có thể buông tha như vậy? Hết thảy phát sinh quá đột nhiên, rõ ràng một khắc trước nàng còn đang suy nghĩ tra tấn Kỳ Nhi như thế nào mới thư thái, mà giờ khắc này, Kỳ Nhi lại dùng phương thức tàn khốc nhất tra tấn mình. Kỳ Nhi chính là không muốn thấy mình!

Đường Ngữ Yên gắt gao túm tay Nguyệt Thiền, nguyên bản đôi mắt cao ngạo giờ phút này lại đang cầu xin đối phương – người đã từng vừa yêu vừa hận. Lần đầu tiên nàng cúi đầu. Ta cầu ngươi, hãy cứu nàng.

"Ta chỉ có thể giúp nàng cầm máu, nàng còn có thể sống được vài ngày. Vết thương nặng như vậy sợ là Hoa Đà tái thế cũng vô lực, ngươi… Vẫn là gặp mặt lần cuối cùng đi."

Nguyệt Thiền mặc cho Đường Ngữ Yên bấu chặt tay mình. Khi nói ra những lời này lòng của nàng cũng là nặng ngàn cân.

"Không, ngươi nhất định phải cứu nàng, không phải ngươi là sư phụ nàng sao? Ngươi nhất định có biện pháp đúng hay không?"

"Ngữ Yên, ta biết cách cứu nàng." Lời nói của Liễu Như giống như phao cứu sinh, Đường Ngữ Yên nhìn nàng làm cho nàng tiếp tục: "Y thuật của chúng ta phi thường kì diệu, nếu đưa nàng trở về có lẽ còn có thể cứu được. Chỉ cần ngươi trả cái máy đó lại cho ta."

Đường Ngữ Yên thoáng do dự, vẫn gật đầu. Giờ phút này nàng chỉ cần Kỳ Nhi còn sống.

"Kỳ Nhi tỉnh lại đi, ta không phải thật muốn… ngươi chết."

Trong phòng, chỉ còn hai người bọn họ, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ khởi động máy. Không được đáp lại, Đường Ngữ Yên kéo bàn tay lạnh lẽo của Kỳ Nhi qua dán vào mặt mình, tinh tế vuốt ve, làm cho có chút hơi ấm.

"Ngươi đang đùa với ta có phải không? Giống y như trước vậy có phải không?" Trong mắt Đường Ngữ Yên lộ ra yêu thương. "Thôi được rồi, ta cho ngươi thời gian, nếu ngày mai tỉnh lại thì ta tha thứ ngươi lần này."

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi trắng bệch, Đường Ngữ Yên cười nói: "Có phải đang trách ta không tốt với ngươi hay không?"

Đường Ngữ Yên sớm đã cho tiểu nhị thêm ấm lô, lại bỏ thêm chăn đệm, nhưng với thương thế như thế này thì ấm bao nhiêu cũng vô ích. Nàng thấy hơi thở mỏng manh của Kỳ Nhi run rẩy hai cái, rốt cuộc cũng không còn động tác gì khác.

"Kỳ Nhi?"

Toàn thân Đường Ngữ Yên lạnh run nhìn đôi má đã không còn hồng hào như ngày nào, không ngừng kêu gọi. Nàng sợ hãi, cực kì sợ hãi. Lòng của nàng bị lực lượng vô hình cắt nhéo không nương tay. Nàng run rẩy đưa tay vào dưới mũi Kỳ Nhi để kiểm tra hơi thở. Động tác đơn giản như vậy lại hao phí khí lực nửa đời của nàng, cuối cùng cũng không dám thử.

Trước đây, nàng chưa bao giờ nghĩ tới nếu Kỳ Nhi không còn thì nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng thậm chí cũng không biết cái tên Triệu Kỳ này có ý nghĩa đối với mình? Nhưng nàng hiện tại thì nàng đã biết. Khi sinh mệnh của nàng toàn bộ như vô nghĩa, một cô gái không hề giả dối đột nhiên xâm nhập, chiếm lấy một nơi trong không gian của nàng. Không, phải là khắp mọi nơi. Bầu trời của nàng sẽ chỉ là một khoảng không và âm u nếu không có Triệu Kỳ. Nàng nên làm gì bây giờ? Đường Ngữ Yên trước kia không nghĩ tới, lúc này lại không dám nghĩ. Nên làm gì bây giờ?! Nàng chỉ biết lòng của nàng giờ phút này giống như thảng huyết, càng ngày càng cảm thấy lạnh cả người.

Hoàn hảo, vẫn còn hô hấp. Đường Ngữ Yên có chút an bình, nhưng chuyên chú quan sát Kỳ Nhi thêm thì…

"Kỳ Nhi?" Nàng ổn định lại hô hấp, cẩn thận gọi. "Đừng rời khỏi ta…" Đường Ngữ Yên biết sau ngày hôm nay thì sẽ không bao giờ … có thể gặp lại được nữa. Nhưng khi đối mặt sinh ly tử biệt thì đây là lựa chọn hết sức khó khăn, nàng chỉ có thể chọn người trước. Ít nhất sẽ không phải chịu đau đớn đó.

"Ta biết người tối qua là ngươi, ngươi cũng luyến tiếc ta đúng hay không?" Đường Ngữ Yên đột nhiên cảm thấy mình có chút quái đản, nhưng nàng mặc kệ, chỉ cần Kỳ Nhi còn sống, cái gì nàng cũng không quản nữa.

"Kỳ Nhi, ngươi xem xem ta, nhìn xem ta được chứ?"

"Ngươi biết không, cho tới bây giờ ta chưa từng khó chịu như lúc này, thật sự rất sợ hãi mất đi ngươi… Kỳ Nhi, ngươi có phải giận ta hay không, cho nên không chịu tỉnh lại… Nếu ngươi có thể tỉnh lại, thì dùng quãng đời còn lại của ta để bồi thường ngươi đi." Yết hầu đầy chua sót, Đường Ngữ Yên cắn chặt môi dưới. Đang lúc lơ đãng, lệ đã rơi ướt đầy y phục, nàng vội vàng lấy tay che miệng, không đến mức quá phận không khống chế được.

Lúc này, khóe mắt Kỳ Nhi chảy xuống một giọt lệ, Đường Ngữ Yên vừa mừng vừa sợ, bàn tay thay nàng xoa nước mắt. "Kỳ Nhi có thể nghe thấy có phải không? Ngươi tỉnh lại được chứ?"

Nhưng hồi lâu vẫn không thấy Kỳ Nhi có gì khởi sắc, Đường Ngữ Yên lại nản lòng.

Cẩn Nhi đứng ở ngoài phòng nhìn hết thảy, gắt gao túm chặt làn váy lụa, trong lòng rất là tư vị. Đường Ngữ Yên chưa bao giờ yếu ớt đến như thế!

"Cẩn Nhi, vẫn chưa ngủ sao?" Nguyệt Thiền nhìn nàng đứng ở ngoài phòng người khác, có chút đau lòng. Dù sao cũng là con gái mình.

Nàng không đáp, nhìn Nguyệt Thiền, tầm mắt lại nhìn Đường Ngữ Yên: "Các ngươi biết ai làm?"

Nguyệt Thiền lắc đầu, đều lo cứu người chứ chưa thể lo những chuyện khác. Hiện tại đều là không có đầu mối, nhưng đang loạn thế, còn có cái gì không có khả năng.

Cẩn Nhi tiếp tục nói: "Ta thật hy vọng người kia là ta."

Nguyệt Thiền cả kinh, khẩn trương nói: "Cẩn Nhi đừng nói bậy."

"Ta không có nói bừa. Ít nhất như vậy, Đường Ngữ Yên có thể nhớ rõ ta cả đời, không phải sao?" Khóe miệng Cẩn Nhi nhẹ nhàng gợi lên, nhưng lại càng lạnh lẽo.

"Con đừng cố chấp quá." Nguyệt Thiền thở dài. Con gái của nàng khi nào mới có thể giác ngộ đây. "Không là của con chung quy cũng không là của con, đoạt cũng không đoạt đi."

"Người yêu Đường Ngữ Yên nhất là ta, người hiểu rõ nàng nhất cũng là ta, vì nàng cái gì ta cũng có thể hy sinh thì vì cái gì ta không thể đi tranh thủ." Cẩn Nhi kích động. "Người đã làm trọn trách nhiệm làm mẫu thân sao? Có tư cách gì để nói ta. À, ngươi và Mai phi chắc vẻ vang lắm?"

"Chát!" Nguyệt Thiền thẳng tay tát Cẩn Nhi một cái tát. "Nàng là mẫu thân của ngươi, ngươi có thể nhục nhã ta nhưng không được nói nàng không phải!"

Ban ngày đã bị Cẩn Nhi làm tức đến tăng thêm tâm bệnh, xem ra Cẩn Nhi quyết tâm không chấp nhận các nàng. Một cái tát đánh nàng, vừa đau lòng, vừa hối hận, vừa lại phẫn nộ. Nguyệt Thiền phẩy tay áo bỏ đi. Nữ nhi này nàng không còn biết dạy như thế nào nữa.

"Ngươi thật xuống tay không nể tình." Liễu Như cũng nhìn thấy một màn vừa rồi, nhìn Nguyệt Thiền giận dữ chưa tan, thổn thức không thôi.

"Bị buộc thôi."

"Đường Ngữ Yên có khỏe không?"

Nguyệt Thiền lắc đầu. "Đêm nay sợ là không ngủ được."

Liễu Như thở dài. "Nàng chính là cái loại người này, nhìn thì tâm ngoan thủ lạt hơn bất kì ai nhưng khi tới thời khắc mấu chốt kỳ thật cũng cực kì yếu ớt."

Nguyệt Thiền nhấp ngụm trà. "Cũng không thể trách nàng nhẫn tâm. Người đáng giận cũng có chỗ đáng thương."

"Lúc trước sao ngươi không thương hương tiếc ngọc một chút, thu nhận yêu nghiệt này đi chứ?" Liễu Như trêu chọc nói. Hôm nay, tâm tình của mọi người đều quá mức trầm trọng, cần giảm bớt một chút.

"Thì nói là yêu nghiệt, ta chịu nổi được sao? Ta cũng không phải Kỳ Nhi có nhẫn nại tốt." Nói đến Kỳ Nhi, hai người trầm mặc. Xem ra đêm nay không thích hợp loại đề tài này.

"Ngày mai đi?"

"Ừ, " Nguyệt Thiền gật đầu. Các nàng biết lần này từ biệt thì không biết khi nào có thể gặp lại được.

Sáng sớm, trời còn chưa mọc hẳn, bọn họ đã lên đường. Hồ Châu, toàn thành trải qua chiến sự dĩ nhiên rất hoang vắng, nơi nơi đổ nát thê lương. Xe ngựa không dễ đi, Đường Ngữ Yên vội vàng xuống ngựa, mang Liễu Như cùng Tiểu Bạch một đường hướng tới một dịch quán chạy đi.

Đường Ngữ Yên đi đến trước một loạt vò rượu, chỉ tay vào, "Ngay tại mặt sau."

Tiểu Bạch sắp xếp vò rượu ở đó lại, rồi đào xuống. "Là cái này sao?"

Đường Ngữ Yên gật đầu.

Liễu Như nhìn xung quanh , không thể không bội phục nói: "Ngươi cũng thật biết giấu, quả thật nơi càng nguy hiểm càng an toàn."

"Nếu không như thế nào tránh thoát ánh mắt của ngươi?" Đường Ngữ Yên cũng biết Liễu Như không phải đèn cạn dầu, phải mất rất nhiều công sức mới có thể giấu được ở đây.

"Đi nhanh lên đi, ta cảm thấy nơi này là lạ." Tiểu Bạch nhắc nhở nói. Nhiều năm tập võ làm cho hắn cảm thấy có hàn khí.

Đường Ngữ Yên sờ miệng thùng như có điều suy nghĩ, lập tức một tiếng thở dài: "Đi thôi."

Đoàn người còn chưa bước ra cửa, trực giác Tiểu Bạch liền linh nghiệm. Trước mặt bọn họ đột nhiên xuất hiện binh lính mặc áo giáp, cầm đầu chính là một thanh niên mặc áo tang thô ráp.

Liễu Như bỗng dưng cả kinh: "Triệu Thánh Kiệt, ngươi làm gì vậy?"

Triệu Thánh Kiệt không để ý đến, mà là trưng ra ánh mắt cừu thị, mũi kiếm chỉ thẳng Đường Ngữ Yên: "Ta hôm nay tới muốn mạng của nàng, những người khác, ai dám ngăn cản thì chôn cùng!"

Tiểu Bạch động thân ra. "Uổng ngươi còn là nam nhân, mang một đám súc sinh khi phụ một nữ tử."

Triệu Thánh Kiệt hừ lạnh một tiếng. "Thay cha báo thù có gì sai?"

Tiểu Bạch bạt ra bội kiếm của mình. "Ta mặc kệ các ngươi có thâm cừu đại hận gì, tuy rằng nữ nhân này đích xác có chút không nói lý, nhưng các ngươi tới tìm cừu ta không thể không quan tâm."

"Vậy ta gϊếŧ ngươi trước!" Triệu Thánh Kiệt oán hận ném vỏ kiếm xuống, bày ra chiêu thức.

Mắt thấy chỉ mành treo chuông hết sức, đột nhiên phía chân trời truyền đến một tiếng quát to,

"Nhị ca đừng!"

Một nữ tử tố y phiêu phiêu từ trên trời giáng xuống, nhảy hai cái tới giữa trận doanh, giang hai tay ngăn ở trước mặt Đường Ngữ Yên. Nữ tử hiển nhiên xuất hiện đúng là lúc trước chỉ treo mành chuông – Kỳ Nhi.

Kỳ Nhi? Đường Ngữ Yên chấn động, chỉ một thoáng quên mất hô hấp, ngốc lăng nhìn bóng dáng trước mắt…