Chương 86

Trải qua một ngày chiến đấu hăng hái, thật vất vả thoát ly Triệu Thánh Kiệt đuổi gϊếŧ, tất cả mọi người đều hết sức mỏi mệt. Bốn người vây quanh đống lửa nghỉ ngơi, xem ra đêm nay không thể liên hệ được với bên ngoài. Chỉ là mặc dù đêm chưa khuya lắm mà người thì cực kì im lặng. Tiểu Bạch ho khan hai tiếng, khuyên ba nữ nhân sớm đi nghỉ ngơi tích lũy thể lực; ta đây cũng không phải là dạo chơi ngoại thành, ta đây là đang lẩn trốn để bảo toàn tính mệnh đấy. Khuyên nửa ngày cũng không thấy gì nên cũng không nói nữa. Sư phụ nói rất đúng, nữ nhân đúng là động vật phiền toái nhất trên thế giới, cả ngày cũng không biết suy nghĩ gì. Hắn thêm chút củi lửa, đi ra ngoài, quan sát bốn phía rồi trở lại chỗ cũ.

Liễu Như ngồi ở bên cạnh Đường Ngữ Yên, nàng nhìn ánh mắt Đường Ngữ Yên như mãnh hổ hung ác nên rụt cổ lại:

"Ngươi muốn trách thì trách ta đi, là ta ra cái chủ ý để Kỳ Nhi làm bộ bị ngộ hại… Nhưng mà ta cũng bị ngươi làm cho không còn cách nào khác nên mới ra hạ sách này…" Nàng nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng biết Đường Ngữ Yên càng im lặng là càng không ổn: "Không có cái máy kia ta thực không về nhà được, không về nhà được hậu quả thực nghiêm trọng. Lấy trình độ nhận tri hiện tại của ngươi sẽ không thể lý giải được…"

Nói gì bây giờ, nói thuyết tương đối hay hôn nhân bình đẳng? Liễu Như giải thích cả nửa buổi, Đường Ngữ Yên vẫn là thần kỳ im lặng. Liễu Như cảm thấy không khí xung quanh mình hình như hơi ngột ngạt, não mình chắc cũng sẽ ngạt theo mất: nàng đã tưởng tượng sau khi Đường Ngữ Yên biết được chân tướng thì sẽ có rất nhiều biểu cảm, nhưng tình huống này thì quả thật bản thân cũng rất bất ngờ. Đường Ngữ Yên rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Đường Ngữ Yên là người đầu tiên từ khi nàng đi vào thế giới này làm cho nàng thủy chung không thể ứng đối, muốn nắm bắt người này là quá khó.

Ánh lửa từ từ tàn, Liễu Như nói tới khô miệng, nàng bỏ cuộc, quay đầu nhìn Kỳ Nhi. Đứa nhỏ này tựa như tiểu hài tử phạm sai lầm, đôi mắt nhìn thẳng Đường Ngữ Yên, đợi chờ trừng phạt. Ba phần quang minh; ba phần sợ hãi;cộng thêm ba phần bàng hoàng. Liễu Như nhìn mà đau lòng, nàng cảm thấy mình có lỗi với Kỳ Nhi. Đứa nhỏ này khi truy đuổi Đường Ngữ Yên vốn đã nhiều khổ, hiện tại lại còn chấp nhận bị Đường Ngữ Yên thống hận mà mạo hiểm không hề oán hận trợ giúp mình về nhà. Liễu Như cảm động đồng thời cũng phi thường cảm kích Kỳ Nhi hy sinh.

– Lỡ bị phát hiện, Đường Ngữ Yên thối tính tình ngươi có thể chịu được sao?

– Không có việc gì, ta còn có rất nhiều thời gian cho nàng nguôi giận.

– Ngươi thật không về cùng ta sao?

– Ừ. – Kỳ Nhi nghĩ cũng không nghĩ gật đầu ngay tức khắc.

Liễu Như nhớ lại lúc khi Kỳ Nhi đáp ứng trợ giúp nàng đoạt lại máy thời gian.

Còn có rất nhiều thời gian? Liễu Như sụt sịt cái mũi, vô cùng đau đớn nhìn Kỳ Nhi. Nàng đã sớm xác minh báo cho Kỳ Nhi biết, tác dụng phụ của xuyên qua nguy hại rất lớn, nếu vẫn sinh hoạt tại đây nhiều nhất chỉ có thể sống 15 năm, mà nàng đã ở đây 14 năm. Thời gian có nguyên tắc của nó, một khi đánh vỡ thì phải trả giá. Trừ phi trở về mới có thể bảo toàn sinh mệnh Kỳ Nhi an toàn. Mạng mình không lo mà còn có đi lo cho người khác. Đứa nhỏ ngốc nghếch như vậy thì ai mà không thương. Liễu Như lắc đầu, nàng xem hai người nhìn chăm chú vào đối phương, dĩ nhiên không hề để ý tới xung quanh. Nàng bỗng nhiên hiểu được cái gì, lôi kéo Tiểu Bạch nói có chuyện cần bàn, rồi đi ra cái cây nhỏ phía sau bức tường.

"Ngữ… Yên…" Kỳ Nhi đánh vỡ cục diện bế tắc, rồi lại không dám gọi nữa sợ chọc giận đối phương. Cẩn thận nhìn, chờ đối phương kết án.

Lần này Đường Ngữ Yên lên tiếng , lạnh mặt, ra lệnh nói: "Lại đây."

Kỳ Nhi đầu tiên là sửng sốt, lập tức thật cẩn thận đi qua, động tác cực kỳ giống như tử phạm lao tới pháp trường để tử hình, tựa hồ hạ quyết tâm thật lớn đứng không nhúc nhích.

"Ngồi xuống."

Kỳ Nhi thuận theo ngồi xuống, mang bộ dạng thấy chết không sờn. Đường Ngữ Yên cũng không nhịn được, rốt cục bị Kỳ Nhi chọc cười: "Ngươi sợ ta ăn ngươi sao? Mau cho ta xem vết thương." Nàng kéo tay trái Kỳ Nhi qua. Vừa rồi khi bảo hộ nàng không cẩn thận bị chém một đao, vết thương không sâu sâu nhưng vẫn còn chảy máu.

Đường Ngữ Yên xé miếng vải, chuyên chú băng bó cho Kỳ Nhi, động tác cực kì cẩn thận. Lễ ngộ này quá bất ngờ cho Kỳ Nhi, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ hậu quả dám lừa gạt Đường Ngữ Yên mà lại vẫn có thể tâm bình khí hòa băng bó vết thương cho mình. Hốc mắt Kỳ Nhi đã có chút ươn ướt. "Ngữ Yên, ngươi muốn đánh ta có phải không, tùy ngươi đó." Đường Ngữ Yên ôn nhu như vậy không quen đâu.

"Ngươi muốn bị ta tra tấn sao?" Đường Ngữ Yên có chút căm tức, đối mắt nguyên bản ôn nhu hơi hơi nổi giận. Nàng vỗ hai má Kỳ Nhi, tả hữu quan sát kỹ một trận, thở dài nói: "Aizz, vẫn là dã hầu tử vô pháp vô thiên kia thú vị hơn."

Kỳ Nhi nghe xong mất mác cúi đầu, Đường Ngữ Yên nâng nàng lên làm cho nàng đối mặt mình: "Đi hay ở thì tùy ngươi, nhưng đêm nay hai ta phải nói cho rõ ràng." Kỳ Nhi gật đầu, Đường Ngữ Yên ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng tiếp tục nói: "Ngươi… Ngươi đến tột cùng có thích ta hay không?"

Nói xong câu đó, Đường Ngữ Yên chỉ cảm thấy mặt mình sẽ cháy hết mất. Cao ngạo như nàng, một câu đơn giản như vậy cũng phải mất dũng khí cả nửa đời mới dám nói.

Lọt vào trong tầm mắt là đôi mắt đầy tĩnh mịch, nhưng lại lộ ra yêu thương vô cùng. Kỳ Nhi có cảm giác như đang mơ, nàng kích động gục trong lòng Đường Ngữ Yên, dùng sức gật đầu. Đường Ngữ Yên của nàng chẳng những không trách nàng, thế nhưng còn hỏi nàng như vậy. Tất nhiên là vui sướиɠ tột đỉnh.

"Ngươi thích ta, có phải ta kêu ngươi làm chuyện gì ngươi đều đồng ý hay không?" Đường Ngữ Yên ôm Kỳ Nhi, một bàn tay vuốt ve mái tóc của nàng.

Kỳ Nhi cười đáp: "Đương nhiên, làm gì cũng được."

"Vậy… chặt chân đi." Đường Ngữ Yên lãnh đạm, lạnh lùng nhìn chân Kỳ Nhi.

Kỳ Nhi cả kinh, nhưng không chút do dự rút kiếm ra giơ lên định chém xuống. Đường Ngữ Yên sợ tới mức giật chuôi kiếm trở về:

"Ta chỉ là chỉ đùa một chút thôi ngươi sao có thể tin là thật?"

"Nếu có thể làm cho ngươi không hận ta nữa, đừng nói là chặt hai chân dù là chặt thêm hai tay nữa cũng tốt." Kỳ Nhi thản nhiên cười.

Đường Ngữ Yên nghe vậy hơi nghiêng đầu: "Ai nói ta hận ngươi?"

"Vậy tại sao?" Kỳ Nhi cẩn thận truy vấn.

Đường Ngữ Yên đứng lên đưa lưng về phía Kỳ Nhi. "Cái đó…" Nàng hiểu Kỳ Nhi hỏi cái gì, lại cố ý không cho nàng thấy mình lo lắng bất an mất tự nhiên. Khi chân chính thẳng thắn thành khẩn đối với nàng mà nói còn có chút khó khăn.

Kỳ Nhi cũng không né tránh, đứng thẳng lên, ôm Đường Ngữ Yên từ sau lưng, trong lòng tràn đầy vui mừng. "Tối qua ngươi nói ta đều nhớ rõ… Lúc trước ta vẫn nghĩ ngươi căn bản không cần ta. Nhưng tối qua nhìn ngươi khổ sở như vậy, ta biết ngươi cũng thích ta."

Phía sau lưng Đường Ngữ Yên hơi rung động. Dưới ánh trăng mông lung, cảnh sắc tươi đẹp như thế này mà nàng lại chỉ muốn cởi xiêm y của đối phương là như thế nào. Đúng vậy, giờ phút này nàng thầm nghĩ chính là chuyện này. Ai kêu Kỳ Nhi khiến nàng nan kham như thế, còn nói mấy chuyện dễ kích động như vậy.

"Ưm…" Kỳ Nhi không nghĩ tới, Đường Ngữ Yên thuộc phái hành động, nghĩ tới cái gì sẽ lập tức hành động ngay cái đó. Đường Ngữ Yên nhẹ nhàng hôn lên vành tai Kỳ Nhi, sau đó là một nụ hôn cuồng nhiệt, hôn đến Kỳ Nhi có chút nghẹt thở. Khi đẩy ra thì Kỳ Nhi phải cố sức ho lấy hơi, Đường Ngữ Yên vừa lòng nhìn kiệt tác của nàng, vuốt ve hai má Kỳ Nhi, nhìn nàng từ từ khôi phục bình tĩnh.

Kỳ Nhi không biết đây chỉ là Đường Ngữ Yên vừa mới bắt đầu phục thù, hai tay lại bắt đầu không an phận. Kỳ Nhi cảm thấy có chút không ổn, muốn cự tuyệt, nhưng nhìn Đường Ngữ Yên khổ sở, đối mặt với mình thoi thóp một đường đến khi bình an vô sự, một ngày một đêm, Đường Ngữ Yên đã trải qua kinh tâm động phách như thế nào thì chỉ có lẽ có chính bản thân nàng biết. Mà nàng lúc này muốn cùng mình làm chuyện này thật sự là phá lệ khai ân .

Đường Ngữ Yên kề môi ngay xương quai xanh của Kỳ Nhi hỏi: "Muốn ta cùng ở một chỗ sao?"

Câu hỏi như vậy xuất ra từ miệng Đường Ngữ Yên, nghe xong khó tránh khỏi làm cho người ta có chút đau lòng. Ai từng nghĩ tới cho đến bây giờ, trước mặt người khác ý chí sắt đá đường hạt tử* cũng sẽ có thời điểm tự ti như vậy.

[ (*) bọ cạp ]

Sao có thể không muốn? Ngay cả nằm mơ cũng đều muốn cùng nàng cùng một chỗ. Nhưng mà Kỳ Nhi không hiểu đạo lí đối nhân xử thế lắm, nên không biết trả lời ra sao mới có thể làm cho Đường Ngữ Yên không còn cảm thấy bất an nữa.

"Ngữ Yên, nửa đời còn lại của ta ta chỉ muốn sống cùng với ngươi."

Đường Ngữ Yên di chuyển, để lại ấn ký ngay cổ Kỳ Nhi thật sâu. "Ngươi không lo Liễu Như sẽ không để cho ngươi cùng một chỗ với ta sao."

"Nàng sẽ không, " Kỳ Nhi ngăn lại Đường Ngữ Yên, nhẹ nhàng tiến thêm một bước nữa, làm cho Đường Ngữ Yên thật sự nhìn mình: "Nếu ta không theo nàng cũng không làm gì được ta."

"Ngươi không muốn về nhà sao?" Đường Ngữ Yên có chút giật mình. Mình đến tột cùng có gì đáng giá để nàng đối đãi như thế? Quê quán của nàng đối với thế giới chiến loạn phân tranh này mà nói quả thực chính là tiên cảnh.

"Nếu như không có ngươi, ta cũng chỉ còn thừa." Kỳ Nhi thản nhiên nói, đôi mắt có chút linh hoạt kỳ ảo.

Đường Ngữ Yên đột nhiên nhớ tới một đêm, "Dã hầu tử" nhỏ gầy mà lại đơn bạc ngây ngốc đứng ở trước cửa của nàng một mình hưởng thụ cô độc của mình. Cũng chính là đêm đó, Đường Ngữ Yên lần đầu tiên chạm vào nội tâm Kỳ Nhi, lại bị mình vô tình khóa ở ngoài cửa. Không nghĩ tới chuyện cách đã vài năm, Đường Ngữ Yên nhưng lại không hề phòng đem bản thân mình phó thác cho Kỳ Nhi. Nàng quả thực đối với Kỳ Nhi thì hàm nghĩa ba chữ "Đường Ngữ Yên" kia hoàn toàn không biết gì cả sao? Hay là nàng không hề biết gì về thế giới này? Nếu ấn người bình thường suy nghĩ, bị mình tàn nhẫn đối đãi như vậy nào còn có thể giao phó thật tình? Đường Ngữ Yên có chút hiểu được vì sao năm đó Nguyệt Thiền cự tuyệt mình ngàn dặm ở ngoài. Mình như vậy quả thật không đáng để được yêu. Nàng hiện tại có đức gì đâu?

"Ta chỉ yêu một mình ngươi." Đường Ngữ Yên vuốt ve hai má Kỳ Nhi, mang theo lời xin lỗi cùng nhu tình.

Sắc trời dần sáng, Liễu Như muốn một mình đến cái thùng lấy cái máy, dù sao lần này Triệu Thánh Kiệt nhằm vào không phải nàng. Nhưng ý tưởng này rất nhanh bị Đường Ngữ Yên ngăn lại:

"Hiện tại tất nhiên hắn đem nó làm lợi thế, làm sao dễ dàng trả lại cho ngươi."

Liễu Như cắn răng cau mày, nàng đối Tiểu Bạch nói: "Xem ra lại phải phiền toái sư phụ ngươi."

"Vậy giao cho ta đi." Tiểu Bạch đi thỉnh sư phụ hỗ trợ.

Ba người chờ đói bụng trong khi chờ đợi, may mà ở phương diện này Kỳ Nhi rất có trình độ, một lát sau bắt thỏ hoang để lót dạ.

Đường Ngữ Yên muốn đi rửa mặt, Kỳ Nhi nhìn theo nàng đi ra bờ sông.

Liễu Như từ từ hỏi han: "Các ngươi hòa rồi?"

Kỳ Nhi ngượng ngùng gật đầu. Tâm tư Đường Ngữ Yên ngươi đừng đoán.

Xem ra lúc trước lo lắng là dư thừa sao? Nhưng mặc kệ Đường Ngữ Yên trong hồ lô muốn làm cái gì, nàng có chút có thể khẳng định là Đường Ngữ Yên quả thật yêu Kỳ Nhi. Nhưng dựa theo Đường Ngữ Yên kia trong mắt không chấp nhận được hạt cát kia thì nàng thật có thể tha Kỳ Nhi như vậy? Đối với vấn đề này, Liễu Như còn có chút không yên lòng.

"Ngươi nghĩ kỹ chưa, thực không quay về?"

Kỳ Nhi lại một lần nữa gật đầu. Liễu Như mất mác, thậm chí hâm mộ Đường Ngữ Yên, nhưng nàng không đem tâm sự viết trên mặt, chỉ là ẩn nhẫn cười: "Vậy chúc phúc ngươi."

Câu chúc phúc này là thật lòng. Cầm được thì phải bỏ được, hiện tại rốt cục cũng có thể dập tắt ngọn lửa vô hình kia. Từ trước đến nay mình không thẹn bốn chữ vân đạm phong khinh.

"Liễu Như ta sẽ vẫn nhớ kỹ ngươi."

Liễu Như hiểu ý cười, không nói mặt khác.

Đường Ngữ Yên lo lắng lưu lại tình địch cùng Kỳ Nhi một chỗ, qua loa rửa mặt xong quay về, nàng đem Kỳ Nhi toàn bộ kéo vào trong lòng, thì thầm. "Tiểu yêu tinh, thừa dịp không có ta lại bắt đầu câu tam đáp tứ."

Toàn bộ trong quá trình, Liễu Như nhìn hai người mắt đi mày lại, mặt mày hớn hở không hề có cảm giác nguy cơ, một bên vui cười, thở dài: "Các ngươi còn sở hữu cảm giác nguy cơ chứ?"

Không, cảm giác nguy cơ đó là sự thật, ngay tại các nàng vui cười giận dỗi mắng mỏ lẫn nhau, nguy hiểm đã tới. Bốn phía sớm đã che kín người của Triệu Thánh Kiệt, chẳng qua khi xuất hiện trước mặt ba người thì chỉ có một mình Triệu Thánh Kiệt.

"Kỳ Nhi, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, mau rời khỏi yêu nữ kia!"

"Nhị ca, ta sẽ không để cho huynh tổn thương Ngữ Yên."

Kỳ Nhi không biết Nhị ca xuất hiện khi nào mà mình không hề phát hiện, nàng che chở Đường Ngữ Yên, khẩn trương lên.

"Nhị ca cho ngươi cơ hội ngươi không cần, cố tình bảo hộ yêu nữ này! Được, hôm nay ta sẽ thay cha giáo huấn ngươi đồ bất hiếu!"

Triệu Thánh Kiệt không chớp mắt rút kiếm thẳng hướng Kỳ Nhi chém qua. Kỳ Nhi dùng kiếm gạt ngang ngăn cản công kích của hắn…

Ngay tại hai người đang giằng co, tử bào lão giả mang cái thùng chạy lại đây. Ông thấy thế, vội vàng đưa thùng cho Liễu Như, còn mình thì một chưởng làm cho Triệu Thánh Kiệt liên tục lui về phía sau.

"Nghe lão phu khuyên đi, cừu hận chỉ có thể mang đến cừu hận, nhân sinh một đời sao không tiêu sái, khoan dung một chút?" Tử bào lão giả khuyên nhủ.

Triệu Thánh Kiệt thấy người trước mắt võ công rất cao cũng không dám quá mức lỗ mãng. "Ngươi nói buông có thể buông?"

"Cho dù gϊếŧ Đường Ngữ Yên cha ngươi cũng không sống lại được." Lần này nói chuyện chính là Cẩn Nhi. Nàng nghe nói Đường Ngữ Yên đã xảy ra chuyện, đầu tiên nghĩa dũng chạy tới cũng không trông nom người khác ngăn trở.

"Nhiều chuyện." Đường Ngữ Yên không mang theo cảm tình nhìn Cẩn Nhi một cái. Đáy lòng Cẩn Nhi chợt lạnh. Mình không để ý nguy hiểm chạy đến, nàng sao có thể lãnh đạm như thế? Nhìn lại, thấy trong tay Đường Ngữ Yên nắm tay Kỳ Nhi thật chặt, phần ủy khuất kia được thay bằng phẫn nộ.

Lúc này những người khác cũng chạy lại đây, tiểu muội thấy Liễu Như đang mở thùng, vội vàng ôm cổ nàng: "Liễu Như ta không muốn ngươi đi!"

Liễu Như có chút không nỡ nhìn tiểu muội. Nuôi nhiều năm như vậy lập tức phải tách ra nàng cũng có nhiều không nỡ và lo lắng. Cho dù để lại cho nàng rất nhiều tài phú, sợ là cũng có cô đơn : "Nguyệt Thiền, tiểu muội giao cho ngươi."

Nguyệt Thiền phía sau đuổi theo gật đầu. "Ta sẽ chiếu cố nàng, ngươi yên tâm đi."

Nàng nhìn tình huống tử bào bên kia, Triệu Thánh Kiệt như là bị tạm thời chế ngự, có tử bào ở đây hắn cũng không dám có động tĩnh, mình cũng có thể an tâm mà đi. Chẳng qua vẫn còn muốn nói lời từ biệt với Kỳ Nhi, chỉ thấy Triệu Thánh Kiệt thổi cái vang kèn trận, phía sau lập tức vây quanh mấy nghìn người đông nghìn nghịt.

"Triệu Thánh Kiệt điên rồi" Nàng căm giận nói. Xem ra kế hoạch ẩn cư của mình phải dời lại.

Giữa nghìn người này, có võ công bảo hộ không có võ trông bên trong. Đối với nhiều người như vậy, tử bào cũng có chút đau đầu.

"Nha đầu, Nhị ca ngươi thật đúng là giận quá mất khôn, lần này phiền toái lớn rồi!" Tử bào tả than phiền nói. Xem ra lần này mình dẫm phải hố bùn.

Nếu không chiếm được tình yêu Đường Ngữ Yên, vậy làm cho nàng hận mình cả đời là được rồi. Triệu Kỳ? Đều là nữ nhân này đoạt tâm Đường Ngữ Yên, nếu như không có nàng thì tốt rồi. Cẩn Nhi oán hận nhìn bóng dáng Kỳ Nhi, đột nhiên rút chủy thủ ra, nàng đem toàn bộ nỗi hận của mình tập trung tại lưỡi dao, nghĩ cũng không nghĩ, thẳng tắp hướng phía sau lưng Kỳ Nhi đâm xuống…