Chương 6: Bá vương thượng cung

Bất tri bất giác, nàng đã treo ở trên không Liên Thanh Phong hồi lâu.

Giờ phút này, Liên Thanh Phong dãy núi trùng điệp, tuyết phủ rạng rỡ, như ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Liên Chi ngừng ở trước Tại Thủy Nhất Phương, dưới nắng sớm, bốn chữ khắc trên bia gỗ, nàng hít sâu một hơi, mới đẩy cửa ra.

Vào liền ngửi được hương trà bốn phía, màn tung bay trong phòng, Giản Sơ không vấn tóc, đưa lưng về phía nàng ngồi ở trước bàn trà, eo lưng thẳng thắn, tóc dài như vẩy mực rối tung, trút xuống như lụa, làm người nhịn không được muốn đi lên sờ.

“Nấu trà tuyết cho ngươi.” Giọng Giản Sơ thanh lãnh, lại cực kỳ dễ nghe.

Liên Chi cười đi qua, đối với việc Giản Sơ có thể sớm phát giác hơi thở của nàng không ngoài ý muốn, ngồi quỳ ở trước bàn trà.

Ánh mắt nàng dừng ở trên khuôn mặt thanh tuyển tuấn dật của Giản Sơ, dù cho người tu chân dung sắc xuất chúng rất nhiều, nhưng trong lòng nàng Giản Sơ như cũ là đẹp nhất, đặc biệt là dưới lông mày đen nghìn nghịt, cặp mắt phượng đường cong lưu sướиɠ phảng phất như ông trời tự tay vẽ ra, đã hẹp dài lại thâm thúy, lông mi cũng đẹp hơn nửa phần so với người khác, càng miễn bàn hai con ngươi kia, mỹ lệ như trân châu đen tốt nhất được khảm lên.

Nàng cười tủm tỉm mà nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhấp một ngụm trà.

“Đẹp sao?”

Liên Chi nhìn đến xuất thần, theo bản năng gật đầu: “Đẹp, phi thường đẹp, quả thật sắc đẹp thay cơm!”

Đôi mắt Giản Sơ bỗng chốc nhếch lên, đôi mắt đen nhánh thâm trầm, lẳng lặng nhìn lại nàng.

“Khụ khụ khụ!” Bị hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm, Liên Chi lập tức bị sặc đỏ mặt.

Giản Sơ mặt mày bỡn cợt, môi mỏng nhếch lên, gợi lên độ cung không thể phát hiện: “Đại tiểu thư là đang Diệp Công thích rồng sao**?”

** Chỉ người bề ngoài thì tỏ ra rất say mê một sự vật nào đó, nhưng thực tế lại không thực lòng

Liên Chi buông chén trà, ôm tay hắn làm nũng nói: “Ta nào có! Ta rất thích ngươi.”

“Thích bao nhiêu?” Âm thanh hắn nhiều thêm một tia trầm thấp.

“Này…” Vấn đề được nói trắng ra như thế, Liên Chi không nhịn được đỏ mặt, ê a nói không nên lời.

“Rất khó trả lời sao?” Giản Sơ lại hỏi.

Liên Chi liên tục lắc đầu: “Đặc biệt thích! So với thích trân châu còn thích hơn!”

Giản Sơ: “…”

Liên Chi chớp chớp đôi mắt long lanh, thấy mặt mày Giản Sơ hơi thu liễm, nháy mắt thay đổi cách nói: “So với thích quần áo xinh đẹp còn thích ngươi hơn!”

Môi mỏng Giản Sơ mím càng chặt, thình lình mà liếc nàng một cái, liền rũ đôi mắt xuống, không hề nhìn nàng, bàn tay thon dài trắng nõn bưng trà tự uống, Liên Chi cắn răng: “Ta thích châu báu trang sức quần áo, so ra đều kém ngươi nửa phần.”

Giản Sơ như cũ không để ý tới nàng, khóe môi còn có vài phần mỉa mai.

“So… với thích phụ thân còn thích ngươi hơn!”

Giản Sơ: “…” Mặt không biểu tình, an tĩnh uống trà.

Liên Chi tuyệt vọng, lã chã chực khóc, buột miệng thốt ra: “Thích đến muốn song tu cùng ngươi!”

Tay bưng trà của Giản Sơ run lên, một ly trà nóng bỏng liền như vậy bị hắt ở trên bàn.

Hắn bỗng dưng ngước mắt, ánh mắt âm hàn, thần sắc phức tạp, thanh âm cũng lạnh đi: “Không được nói bậy.”

Liên Chi bị ánh mắt chưa bao giờ gặp qua nhìn lại sợ tới mức vai nhỏ run lên, một hồi mới nghiêm túc nói: “Ta không nói bậy! Ta từ sau lần đầu tiên gặp ngươi, vẫn luôn thích ngươi, tuy rằng… Tuy rằng…” Tuy rằng, ngươi đã sớm đã quên.

Liên Chi cắn môi: “Nhưng ta thật sự muốn song tu cùng ngươi!”

Giản Sơ mặt mày cực lạnh, như là băng tuyết lạnh lẽo tháng mười một: “Lời như vậy, về sau đừng nói lại.”

“Rõ ràng là ngươi hỏi ta trước!” Liên Chi lên án, nàng uất ức cực kỳ, cho dù tồn tại ngàn kiều vạn sủng, lúc trước là bị Quan Nguyệt răn dạy, lần này lại là ngôn từ lạnh lẽo của Giản Sơ, trong mắt đau xót, nước mắt trong suốt vây quanh ánh mắt xinh đẹp, thật đáng thương.

“Ta thật sự thích ngươi, ta không nói bậy!” Liên Chi ô ô nuốt nuốt, đáng thương vô cùng nhìn hắn.

Thần sắc Giản Sơ đạm mạc mà nhìn nàng khóc một hồi lâu, sương lạnh trên mặt mới buông lỏng một phân, giữa mày hắn nhíu chặt, vẫn giơ tay giúp nàng lau đi nước mắt.

Ai ngờ Liên Chi dựa thế nhào vào trong lòng ngực hắn, vừa vào xoang mũi là một luồng mát lạnh, hơi thở sạch sẽ, Liên Chi gần như tham lam mà hít sâu một ngụm, vùi đầu ở trong lòng ngực hắn, nũng nịu mà đấm ngực hắn: “Ta thích ngươi như vậy, ngươi còn không cho ta nói, ta thật là! Thật là hận ngươi chết đi được!”

Giản Sơ nắm bả vai nàng, đẩy nàng ra, ngoảnh mặt không nhìn nàng, thanh âm nhàn nhạt ngầm đuổi khách: “Ta muốn tu luyện.”

“Ngươi!” Liên Chi làm sao thuận theo ý hắn, quay đầu dùng đôi mắt ướt dầm dề hung hăng trừng hắn một cái, một ngụm cắn mu bàn tay hắn, dùng vài phần lực đạo.

Giản Sơ nhẹ kêu lên, cũng không đẩy nàng ra, chỉ dùng một đôi mắt yên tĩnh phiêu tuyết nhìn nàng, mặc nàng cắn.

Qua một chút, Liên Chi tự thấy không thú vị, buông miệng, răng nàng sắc, cắn ở trên mu bàn tay bạch ngọc của Giản Sơ lộ ra hai dấu răng sâu hoắm, còn rỉ ra vài sợi tơ máu.

Nhìn chằm chằm Giản Sơ bạch bích có hà**, tì vết không che được tay ngọc, nàng không biết nghĩ tới cái gì, theo bản năng mà vươn đầu lưỡi nhỏ hồng non nớt liếʍ liếʍ đôi môi hồng nhuận, máu huyết Giản Sơ, cũng không dễ dàng uống được.

**Viên ngọc trắng có tỳ vết

“Nháo đủ chưa.” Giản Sơ chợt ra tiếng.

Con ngươi Liên Chi cong cong, tiểu ác ma: “Mới không có!”

“Hôm nay! Ngươi cho dù không muốn song tu cũng phải song tu, không phải do ngươi làm chủ.”

Lời này từ trong miệng đại tiểu thư tùy ý làm bậy nói ra, còn có vài phần hương vị ác bá chiếm đoạt dân nữ, nàng xoa eo, cằm nhỏ giương lên: “Hừ, ta chính là đối với ngươi tốt quá, ngươi mới ức hϊếp ta như vậy.”

Túi Càn Khôn kim quang chợt lóe, một chuỗi dây thừng trói chặt Giản Sơ.

“Đây chính là Khổn Tiên Thằng, đến Độ Kiếp kỳ Đại năng đều không thoát được.”

Liên Chi mặt mày hớn hở, đây là Quan Nguyệt vì phòng ngừa có Đại năng giả mơ ước linh thể của nàng, pháp bảo cố ý chuẩn bị vì nàng, không ngờ, hôm nay thế nhưng cũng có công dụng.

Thân thể Giản Sơ bị dây thừng gắt gao trói buộc, sắc mặt vững vàng, đường môi thẳng tắp, hai mắt sâu thẳm, miệng mím chặt, Giản Sơ hàng năm hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, bộ dáng như thế, hiển nhiên hắn tức giận.

Liên Chi rũ mí mắt xuống, giấu đi một sợi cảm xúc, khôi phục lại ngước mắt lên, trong chớp mắt tinh thần phấn chấn, nàng nâng ngón tay ngọc lên xoa mày Giản Sơ, lại bị hắn nghiêng đầu tránh thoát.

Liên Chi cũng không giận, tươi cười càng tăng lên, rực rỡ như hoa xuân, nàng sâu kín thở dài: “Khuôn mặt cỡ nào xinh đẹp nha, thật là nhìn thấy mà thương!”

Giản Sơ mi dài hơi nhíu, thấy rõ ràng ấn đường nhăn lại, gân cổ nổi lên, trên trán cũng nổi lên vài sợi, nhìn ra được là hắn đang cực lực nhẫn nại. Liên Chi khanh khách cười không ngừng: “Ta là đang khen ngươi, ngươi tức giận cái gì!”

“Vẫn là ngươi khi còn nhỏ đáng yêu, lúc ấy, ngươi còn khen ta xinh đẹp! Thật là càng lớn càng chán ghét! Ta mỗi ngày trang điểm đẹp như vậy, ngươi cũng không khen ta một câu.”

Liên Chi chỉ chỉ ngực hắn: “Mỗi ngày một khuôn mặt lạnh—— một chút cũng không biết tốt xấu, hừ!”

Trong mắt Giản Sơ đã có hàn khí, Liên Chi quan sát hắn kỹ lưỡng: “Ngươi sao lại không nói? Tức giận?”

“Đừng nóng giận được không ————” âm cuối kéo thật dài, nàng quen dùng chiêu này, dĩ vãng mỗi khi buộc hắn ăn linh đan diệu dược, hắn không để ý tới nàng, nàng cũng dỗ hắn như vậy.

Thấy Giản Sơ không có phản ứng, Liên Chi để sát khuôn mặt nhỏ vào hắn, hai tròng mắt trong sáng thẳng tắp đối diện tròng mắt hơi liễm u ám của hắn, ai ngờ Giản Sơ trực tiếp nhắm mắt, Liên Chi không vui, ở bên môi hắn nhả khí như lan: “Ngươi còn không mở mắt, ta liền hôn ngươi đấy…”

Tròng mắt Giản Sơ ở dưới mí mắt chuyển động, chậm rãi mở ra một chút, chỉ thấy Liên Chi được như ý tươi cười, nháy mắt tiếp theo, trên môi liền truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp, đôi mắt Giản Sơ đột nhiên mở to.

Liên Chi cách hắn cực gần, Giản Sơ có thể cảm nhận được lông mi cong vυ"t của nàng hơi hơi đảo qua gương mặt hắn, nàng giống như thú con mới sinh, dựa vào bản năng, đơn thuần lại khờ dại liếʍ láp cánh môi hắn, từng cái, làm hắn theo bản năng buông lỏng cánh môi, dung túng đầu lưỡi nhỏ nàng của đi vào.

Liên Chi duỗi tay ôm lấy mặt hắn, xúc cảm da thịt tinh tế, làm nàng yêu thích không buông tay mà vuốt ve, hôn đến mê muội, môi lưỡi giao nhau nàng gần như quên mình, trong l*иg ngực, chưa bao giờ có được vui sướиɠ như thế.

————

Nam chủ chỉ cần một chiêu lấy lui làm tiến, là có thể gϊếŧ được nữ chủ phiến giáp không còn