Chương 5.2: Chuyện cũ năm xưa

Tích cốc cũng chỉ là một hành vi tự nhiên của người tu chân đã tới cảnh giới, mặc dù nàng không ăn bất cứ thứ gì, cũng sẽ không đói, càng sẽ không chết. Nhưng Quan Nguyệt luôn mãi dặn dò, không thể nói cho người khác việc bọn họ là người tu chân, nàng phải nghe lời phụ thân.

Vì thế Liên Chi trịnh trọng mà lắc đầu: “Ta sẽ không ăn người.”

“Đó là ngươi chưa bị đói bao giờ! Nhìn bộ dáng này của ngươi, liền biết ngươi xuất thân cao quý, không lo ăn uống.”

“Tốt thôi, vậy ngươi vì sao mang ta đến nơi này.”

Nhóc ăn mày hung tợn liếc mắt trừng nàng một cái: “Ta không mang theo ngươi chạy, ngươi đã bị bọn họ ăn!”

Liên Chi cái hiểu cái không gật đầu, lại hỏi: “Bọn họ vì sao muốn ăn ta?”

“Ngươi tên ngốc này.” Nhóc ăn mày vô cùng tức giận, “Bởi vì ngươi thoạt nhìn ăn rất ngon, còn yếu như vậy, xuất thân cũng tốt!”

Ta không yếu, Liên Chi phản bác ở trong lòng, nàng chu miệng: “Vậy bọn họ vì sao muốn ăn ngươi?”

Nhóc ăn mày ngẩn ra, khí thế vừa mới bày ra thực mau mềm xuống, cặp con ngươi sáng lấp lánh cũng ảm đạm đi, hắn nhàn nhạt, nói ra sự thật: “Ta là đứa nhỏ yếu nhất, nhỏ yếu sẽ bị ăn.”

Nói rồi, nhóc ăn mày ghé mắt nhìn về phía Liên Chi đang chớp mắt to ngoan ngoãn nghe hắn: “Nhưng ngươi giống như một chút cũng không sợ hãi, bọn họ thật sự sẽ ăn thịt người…”

“Ngươi vừa mới nói, ngươi đói bụng.” Liên Chi gật gật đầu, chậm rì rì mà nói, “Vậy ngươi sẽ ăn ta sao?”

Nghe vậy, nhóc ăn mày nhìn về phía gương mặt Liên Chi so với cánh hoa mới ngắt còn non mềm hơn, nuốt nước miếng.

“Ngươi muốn ăn ta!” Liên Chi khẳng định mà nói.

“Ta không có!” Nhóc ăn mày phủ nhận.

“Ta vừa mới thấy ngươi nuốt nước miếng!”

“Đó là… Đó là…”

Nhóc ăn mày chi chi ngô ngô, hắn nhìn nàng, đôi mắt đen kịt lấp lánh sáng lên, mang theo một tia thẹn thùng, kinh diễm, cùng tự ti, nàng đẹp như vậy, tựa như bầu trời ánh trăng xa xôi không thể với tới.

Nhóc ăn mày lẩm bẩm nói: “Đó là vì ngươi quá đẹp, ta chưa thấy qua người nào đẹp như ngươi.”

Liên Chi bỗng nhiên cười, như nụ hoa nũng nịu bị gió xuân thổi đến, nở rộ, cực kỳ xinh đẹp: “Nể tình ngươi khen ta, ta cho ngươi một chút khen thưởng.”

Nhóc ăn mày ngơ ngác nhìn nàng, Liên Chi gỡ xuống một cái trâm cài đầu xanh biếc, xẹt qua đầu ngón tay, chảy ra vài giọt máu.

Liên Chi duỗi đầu ngón tay trắng nõn đến trước mặt nhóc ăn mày, hào phóng nói: “Uống đi.”

Rõ ràng chỉ là vài giọt máu, lại tản mát ra hương thơm sâu kín, nhóc ăn mày nhìn đến hai mắt đăm đăm, cơ hồ không khống chế được bản thân phải nhào lên, hắn nắm chặt tay, ngoảnh mặt: “Ta không uống!”

Liên Chi không cho hắn cự tuyệt, trực tiếp bẻ miệng hắn ra, nhóc ăn mày gầy yếu căn bản vô lực chống cự, vài giọt máu mang theo hương thơm cứ như vậy lọt vào trong miệng hắn, trong lúc nhất thời, hắn giống như uống quỳnh tương ngọc lộ, thần thanh khí sảng, còn chưa đã thèm mà nuốt nước miếng.

“Thế nào?” Liên Chi thu tay, nâng cằm, đắc ý dào dạt mà nói “Ngon không?”

Nhóc ăn mày phát hiện thân thể chính mình nhẹ hơn, nháy mắt, bụng không còn đói, thần sắc cũng một mảnh thanh minh, nhóc ăn mày kinh ngạc vạn phần, ánh mắt nhìn về phía nàng thêm vài phần sâu nặng: “Ngươi là… Thần tiên sao?”

Liên Chi hì hì cười, lại không đáp lời: “Không cần cảm tạ ta, ta phải đi đây.”

Nhóc ăn mày nhanh chóng tiến lên một bước, dùng thân hình gầy yếu ngăn nàng lại.

Khuôn mặt nhỏ dơ hề hề thấy không rõ dung mạo, chỉ có một đôi mắt hắc bạch phân minh, hình dạng vô cùng đẹp, con ngươi xinh đẹp lấp lánh như sao, hắn muốn nói lại thôi, do dự thật lâu, mới nhẹ giọng mở miệng: “Nếu ngươi là thần tiên, chờ ta chết đi, còn có thể nhìn thấy ngươi sao?”

Lời nói cẩn thận cùng mong đợi, cùng với không thể nói tới mê mang, hắn không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ nàng sẽ cứ vậy bay đi.

Liên Chi mờ mịt, nàng khó hiểu: “Vì sao lại là sau khi chết.”

“Ta nghe người khác nói, ác nhân sẽ xuống địa ngục, người tốt sẽ lên trời, ta không ăn thịt người, còn cứu cả thần tiên, ta đây hẳn là… Hẳn tính là người tốt, như vậy chờ ta chết đi, là có thể lên trời gặp ngươi!”

Liên Chi nhất thời ngẩn ngơ, nàng từ trong lời hắn nói, nghe thấy được khát vọng đối với cái chết, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh: “Chính là… Phụ thân nói, phàm nhân đã chết thì cái gì cũng không có…”

Nàng nhìn đôi mắt hắn mỹ lệ cực kỳ, bởi vì lời nói của nàng, mong đợi nơi đó đột nhiên rách nát, như mất mát vô tận, đến con ngươi sáng lấp lánh cũng trở nên u ám, hắn quật cường mà cắn răng, đầu nhỏ rũ xuống, cái gì cũng không có nói, chỉ vươn tay nhỏ đã đông lạnh đến đỏ bừng, thật cẩn thận bắt lấy một mảnh góc áo nàng.

Đó là Liên Chi tuổi nhỏ sau khi hóa thành người, lần đầu tiên trong đời, cảm nhận được như thế nào là đau lòng.

Chân thật như vậy, phảng phất có một đôi tay, nắm chặt trái tim nàng, làm nàng không kịp hô hấp.

Sau đó, Liên Chi cầu Quan Nguyệt mang hắn về Thanh Huyền Tông, Quan Nguyệt đặt tên cho hắn là Giản Sơ.

Nhưng chuyện cho hắn uống máu làm Quan Nguyệt tức giận, bởi vì nếu nàng cho thêm vài giọt, Giản Sơ chỉ sợ sớm đã chết đi, loại việc trực tiếp thay đổi sinh tử còn người này, cùng gián tiếp thay đổi vận mệnh con người hai hướng toàn không giống nhau, nhưng được cho là can thiệp quy tắc Thiên Đạo, rất có thể sẽ chịu thiên phạt.

Quan Nguyệt mạnh mẽ phong tỏa ký ức thế gian của Giản Sơ, mới cho phép Liên Chi dẫn hắn trở về Thanh Huyền Tông.

Hắn đã quên nàng, hắn cho rằng nàng chẳng qua chỉ là tùy tay chọn trúng hắn ở trong đông đảo ăn mày, tất cả mọi người cũng đều cho rằng như vậy.

Nhưng nàng quên không được, thiếu niên nho nhỏ gầy trơ cả xương, thật cẩn thận hỏi nàng: “Ta sau khi chết còn có thể gặp lại ngươi sao?”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~