Chương 2.2: Đạo song tu (2)

Một phen đằng vân giá vũ, Liên Chi theo nam tử tới một rừng hoa đào, nơi này đào hoa sáng rỡ, mùi thơm liên miên, liếc mắt một cái nhìn lại, thế nhưng khó tìm ra tung tích, tuy khác với tiên sương mù lượn lờ ở Thanh Huyền Tông, lại cũng tráng lệ, vui vẻ rực rỡ, là cảnh đẹp đáng nói.

“Phía trước chính là Đào Nguyên Cốc?” Liên Chi hỏi.

Tu chân giới có ba nghìn thế giới vô biên, lấy Di Sơn làm trung tâm, cùng nhật nguyệt chiếu đông, tây, nam, bắc bốn Châu ( phàm nhân chỉ ở một Châu trong đó) làm một Tiểu thế giới, hợp nhất một nghìn Tiểu thế giới thành Tiểu thiên thế giới, một nghìn Tiểu thiên thế giới thành Trung ngàn thế giới, một ngàn Trung ngàn thế giới thành Thế giới vô biên.

Ở thế giới vô biên, môn phái tu chân nhiều vô số kể, trên đời nổi tiếng nhất có chín đại tông môn.

Đào Nguyên Cốc là một trong chín đại tông môn đứng đầu tại 3000 Thế giới vô biên, thanh danh ở Tu chân giới lại rất phức tạp, chỉ vì tông giáo này tôn trọng huyền tố, chú ý âm dương hài hòa, đồng tâm hiệp lực, chuyên luyện đạo song tu …

Nghe nói, Đào Nguyên Cốc nằm sâu trong một mảnh Đào Hoa Ổ liên miên không dứt, rừng hoa đào mỹ lệ như vậy cũng không thấy nhiều, Liên Chi mới có thể đoán được.

“Đúng vậy.” Nam tử nói: “Phương pháp theo lời ta sẽ tương quan với Đào Nguyên Cốc.”

“Phương pháp gì…?” Trái tim Liên Chi run rẩy, bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt, không phải là…

“Tiên tử có thể biết huyền tố có nói, phương pháp song tu.”

Khuôn mặt nhỏ của Liên Chi một trận ửng đỏ, lập tức cự tuyệt: “Đa tạ đạo hữu báo cho, ta không muốn nghe!”

“Tiên tử chớ hoảng sợ, hãy nghe ta nói.” Nam tử tản mạn cười, âm sắc hắn trong trẻo trầm hoãn, ngược lại làm lòng Liên Chi yên tĩnh không ít.

“Nếu tại hạ không đoán sai, tu vi tiên tử đã đạt tới Xuất Khiếu cảnh. Vậy ngươi tìm Phương pháp cải thể, hẳn là tìm cho người khác, ngươi cũng biết song tu không phải là tồi tệ như suy nghĩ của thế nhân, cái này gọi là phương pháp huyền tố, giảng âm dương điều hợp, cộng tế, sinh sôi, đây là căn bản của thiên địa cộng sinh, song tu cũng chỉ là dùng đại đạo của thiên địa làm quy tắc, dùng để tu hành, âm dương hài hòa, phương vật sinh sôi, thể chất sẽ tự có cơ hội thay đổi.”

“Nói bậy!” Liên Chi nghe không vào, đây quả thực là đang tẩy não, nàng vội vàng phản bác, “Một khi đã như vậy, Vong Ưu Cốc sao lại tu đạo vô tình? Có thể thấy được lời ngươi nói không phải sự thật!”

Vong Ưu Cốc, cùng Đào Nguyên Cốc đều là một trong chín đại tông môn, nhưng phương pháp tu đạo có thể nói cách biệt một trời, Vong Ưu Cốc chủ trương đại đạo vô tình, người tu tiên phải vứt bỏ thất tình lục dục, thanh tịnh lục căn, quên hết phiền não thế tục, dốc lòng tu luyện.

Nam tử lại cười: “Vong Ưu Cốc cùng Đào Nguyên Cốc sở dĩ tìm đạo nghĩa tương phản, đại đạo chứa vạn vật sinh ra thiên địa, làm sao có thể vô tình, tình của đại đạo là vì cộng sinh bình đẳng, tình này không có điểm cuối, yêu cả chúng sinh. Điều này ngươi nghĩ mà xem, theo đuổi đại đạo, mỗi người đều có tư tưởng riêng, không thể dùng một đạo mà nói hết.”

“Nói như vậy… Ngươi là người Đào Nguyên Cốc?”

“Tiên tử quả nhiên nhạy bén, tại hạ đúng là.”

Nam tử nói xong, giơ tay phất đi mây mù, lộ ra một gương mặt âm nhu điệt lệ, một đôi mắt đào hoa đa tình, tràn đầy phong lưu.

“Tu hành đạo Phong Nguyệt khiến người đời lên án, đơn giản là vì không ít người dựa vào sức mạnh dùng Thuật Thải Bổ, nhưng phương pháp này có điều nghịch thiên, sau khi lịch kiếp, chắc chắn chịu khiển trách của Thiên Đạo, song tu không chỉ là âm dương điều hòa, mà phải theo ý nguyện đôi bên, trăm triệu không thể cưỡng cầu. Tiên tử muốn tìm phương pháp cải thể, chỉ cần tìm cho người nọ một tuyệt giai thân thể tự nguyện, cộng thể song tu, linh căn tự sinh ra, ít ngày sẽ có kết quả.”

Ý là bảo nàng tìm kiếm cho Giản Sơ một cái lô đỉnh cùng tu hành? Quả thực là vớ vẩn! Liên Chi nắm chặt đôi tay, mặt ngọc phù dung cố nén không phát tác, chỉ sợ bản thân sẽ nhịn không được ra tay đả thương người.

Nam tử thân pháp quỷ bí, chợt vọt đến phía sau nàng, Liên Chi còn chưa kinh ngạc bộ pháp của hắn, liền nghe hắn cúi người nói nhỏ: “Lấy thân thể tiên tử, nên thử một lần.”

“Ngươi làm sao mà!” Liên Chi hoảng hốt, liên tiếp lui mấy bước, hắn sao lại có thể nhìn ra!

Nam tử cong môi, ôm quyền làm lễ: “Tại hạ Phong Nguyệt, dọa đến tiên tử, còn cầu tiên tử chớ có trách cứ, xin nhận lỗi, vật này tặng cho ngươi.” Nói xong, một cuốn sách bay vào trong túi Càn Khôn của Liên Chi.

Phong Nguyệt… Phong Nguyệt…

Đôi mắt đẹp của Liên Chi trừng to: “Ngươi là…!”

Nam tử cười không lên tiếng, bóng dáng nhanh chóng lui về sâu bên trong rừng hoa đào, biến mất không thấy.

“Từ từ!” Liên Chi đuổi theo vài dặm về trước xa, lại bị một tầng kết giới vô hình cản trở.



Liên Chi là Nguyên Anh trời sinh, nàng có thể chất đặc thù, cho dù hoàn toàn không tu luyện, mỗi ngày ăn nhậu chơi bời, thể chất nàng được trời ưu ái, nàng chỉ cần chậm rãi, gia tăng từng chút tu vi, tu hành với nàng khác với mọi người, phải khắc khổ tu luyện.

Mà nàng từ khi ra đời, điểm này tựa hồ, chỉ sợ có người muốn trách Thiên Đạo bất công, nhưng không người hiểu biết, có nhân thì có quả.

Đây cũng là Thanh Huyền Tông tông chủ Quan Nguyệt, bí mật mà gϊếŧ chết nàng cũng không thể nói ra.

Về bí mật của Liên Chi.

Nguyên nhân lớn nhất làm nàng có thể chất đặc thù, là bởi vì một loại thánh hoa gọi là Băng Tàm Cửu U Thánh Liên tiên phẩm, hoa này vào mùa hạ là Băng Tàm, đông lại biến thành tiên phẩm Cửu U Thánh Liên, vật ấy tự sinh linh căn, ở thời thượng cổ đã là trân quý vạn phần, nhưng vạn năm trước tuyệt tích, đến nay chỉ có lưu lại ở sách cổ một ít thông tin.

Quan Nguyệt từng nói cho nàng, Băng Tàm Cửu U Thánh Liên, chính là mẫu thân của nàng!

Trên đời chỉ có một đóa Băng Tàm Cửu U Thánh Liên, từ thời thượng cổ, tu hành vạn năm, linh thể hóa hình người, sau cùng Quan Nguyệt yêu nhau.

Nhưng đến trước khi nàng chết, Quan Nguyệt mới biết được thân phận thật sự của nàng, đáng tiếc lúc ấy nàng đã hấp hối, thứ cuối cùng nàng để lại cho Quan Nguyệt, đó là Liên Chi.

Là một hạt giống Băng Tàm Cửu U Thánh Liên.

Quan Nguyệt nuôi nàng ở Liên Thanh Phong, mỗi ngày tưới linh lực, qua mấy chục năm mới mọc ra một gốc cây non, lại qua mấy năm, cây non liền hóa thành hình người, Quan Nguyệt đặt tên cho nàng, là Liên Chi.

Liên Chi cốt linh chỉ mới mười sáu, nhưng sự thật, nàng từ lúc gieo đến lúc mọc ra cây non, lại đến hóa thành hình người, cũng gần trăm năm.

Quan Nguyệt từng nói Liên Chi là trời sinh linh thể thất khiếu, nếu không có một thân tu hành hộ thể, nàng chính là lô đỉnh tuyệt hảo nhất thế gian này. Cũng may Quan Nguyệt hạ nhiều loại cấm chế ở trên người nàng, đó là năng lực cực đại của Độ Kiếp kỳ, cũng khó nhìn ra thể chất nàng, chỉ xem nàng là kỳ tài ngút trời.

Quan Nguyệt đã là cảnh giới Độ Kiếp kỳ, mấy ngày gần đây đang bế quan, Liên Chi đi tới Tàng Thư Các, mở ra sách vẽ thực vật thượng cổ tiên phẩm vốn phủ đầy tro bụi.

Trang đầu tiên đó là Băng Tàm Cửu U Thánh Liên, được xưng là Vạn Hoa Chi Vương, thánh phẩm trong hoa sen, sau khi Liên Chi mọc thành cây non liền có linh thức, tuy không thông linh trí, nhưng cũng có thể nhìn thiên địa vạn vật, càn khôn nhật nguyệt, mặc dù Quan Nguyệt không nói, nàng cũng biết nàng khác với phàm nhân, nhưng nàng chưa bao giờ cẩn thận nghiên cứu bản thể của mình.

Tiềm thức nàng cho rằng, nàng là người.

Bên trong sách cổ có viết, vật ấy thu tinh hoa thiên địa nhật nguyệt, trời sinh linh thể, có được linh thức, có thể tự tu hành đắc đạo, nó với người tu hành, cũng có thể gọi là linh đan diệu dược tuyệt đỉnh, chỉ dùng một mảnh cánh hoa, đã có thể thay đổi thể chất, thay đổi linh căn.

Liên Chi đột nhiên đóng sách lại.

Nàng tất nhiên là không làm được việc hái cánh hoa chính mình xuống cho Giản Sơ, Cửu U Thánh Liên sở dĩ có tên này, là bởi vì nó có chín cánh hoa, mà thời gian Liên Chi hóa thể quá ngắn, bản thể bị thương, sẽ làm linh mạch nàng tổn hao nhiều, nhưng nếu không như vậy, theo ý người nọ, là muốn bảo nàng song tu cùng Giản Sơ?

Da thịt tuyết trắng của Liên Chi bỗng dưng đỏ lên.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~