Chương 3.1: Máu linh thể (1)

Liên Chi đi ra từ Tàng Thư Các liền vội vàng chạy tới Liên Thanh Phong.

Liên Thanh Phong là chi đầu của Thanh Huyền Tông Thánh Phong, non xanh nước biếc, linh khí xanh um, vừa đi tới gần, là có thể thấy phía trên chủ điện treo bảng hiệu “Tại Thủy Nhất Phương”.

Giản Sơ thích yên tĩnh, tôi tớ Liên Chi an bài đều bị hắn cho lui về, vì vậy, ngọn núi rộng lớn, không có một bóng người.

“Giản Sơ!” Liên Chi đẩy cửa vào, Giản Sơ lại không ở trong đó, luôn do dự mãi, Liên Chi vẫn đi vào phòng.

Trong phòng không khí cổ xưa thuần tịnh, bày biện đơn giản gọn gàng, ngoại trừ một cái giường, một quầy, một bàn, một bàn trà, lại không có gì khác, so với Tâm Liên Cung nơi nàng cư trú bộ dáng tráng lệ huy hoàng thì kém hơn rất nhiều.

Liên Chi đến gần vừa thấy, trên bàn còn để chồng chất chỉnh tề sách cổ điển tịch, có liên quan tới tu hành Luyện Khí, linh căn thiên phú, cùng với các loại hiếm quý dị bảo đồ văn giám định và thưởng thức.

Liên Chi thở dài một tiếng, xem ra hắn vẫn rất để ý chuyện linh căn.

Làm sao có thể không thèm để ý? Toàn bộ Thanh Huyền Tông, luận tu luyện khắc khổ, nếu nói hắn thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất, cơ hồ tu luyện không biết ngày đêm. Đáng tiếc…

“Thiên phú là không thể vượt qua.”

Liên Chi nhớ tới biểu tình hắn lúc nói những lời này, vân đạm phong khinh, phảng phất không chút nào để ý, nàng không khỏi nắm chặt đôi tay, phi thân đi ra ngoài.

Liên Chi bay lên phía trên Liên Thanh Phong, nhắm mắt, rồi đột ngột mở ra, bên trong hai mắt kim quang tỏa ra, nàng đang dùng linh thức tìm kiếm hơi thở Giản Sơ, thuật này tên là “Vạn Cảnh Truy Tung”.

Đối với Xuất Khiếu cảnh của nàng mà nói, có thể nhẹ nhàng trong vòng ngàn dặm tìm bất kỳ người nào, chỉ cần không phải có được pháp bảo tiên phẩm che dấu, đều trốn không thoát pháp nhãn của nàng.

Linh thức đảo qua từng ngọn núi, xẹt qua vô số đệ tử, rốt cuộc, ở ngọn núi thứ bảy Quyết Minh Phong Luyện Dược Đường phát hiện hơi thở hắn!

Liên Chi chợt ngự khí mà đi.



Giản Sơ đứng ở bên ngoài lò luyện dược, hắn còn chưa bắt được linh diễm thích hợp, chỉ có thể dùng Lưu Hỏa Phù mua được từ một tên phù tu ném vào lò, tuy rằng chỉ là linh hỏa hạ đẳng, cũng đủ dư dả luyện một viên Bổ Khí Đan sơ cấp.

“Nha nha nha, khách ít đến! Đệ tử thân truyền của Tông chủ đại danh đỉnh đỉnh cũng tới Dược Đường chúng ta luyện đan kìa.”

Một người đặt tay trên vai hắn, Giản Sơ nghiêng đầu, ánh mắt như hàn kiếm.

Phía sau có người cười phụ họa: “Giản Sơ sư huynh muốn linh đan diệu dược gì, trực tiếp hỏi Liên Chi sư tỷ là được. Nàng còn không cho ngươi sao?”

“Đúng vậy, ở Thanh Huyền Tông ai không biết Liên Chi sư tỷ sủng ái ngươi nhất!”

“Sủng ái? Mạc Lãng sư huynh nói sai rồi, người này cũng chỉ là một con chó Liên Chi sư tỷ quá độ thiện tâm nuôi dưỡng mà thôi!”

“Ha ha ha ha, nói đúng lắm, hắn chính là con chó mà Liên Chi nuôi dưỡng!”

Trong mắt Mạc Lãng châm hỏa khí, hắn trợn mắt tức giận nhìn, nghiến răng nghiến lợi mà nói.

Rõ ràng là kẻ phế tài, cũng xứng có ánh mắt này?

Giản Sơ giống như không nghe được lời bọn họ, chỉ lạnh lùng nói: “Buông ra.”

“Ha hả, buông ra?” Mạc Lãng cười lạnh một tiếng, khuôn mặt coi như tuấn lãng bởi vì ghen ghét có vài phần vặn vẹo: “Ta còn không dùng lực, sư huynh thân là đệ tử thân truyền của tông chủ, sẽ không đến mức chút lực đạo này của ta cũng cản không được chứ.”

Tay Mạc Lãng đặt ở trên vai Giản Sơ lúc này mới bắt đầu dùng sức, hắn tuy thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, nhập Thanh Huyền Tông cũng đã trăm năm, bởi vì có được Thiên linh căn hệ mộc, đối với thảo dược có lực tương tác trời sinh, được trưởng lão linh dược Thanh Huyền Tông hỏi thu làm đệ tử thân truyền, hiện giờ cũng có tu vi Kim Đan cảnh trung kỳ.

Áp lực nhìn như nhẹ nhàng, kỳ thật hắn đã dùng linh lực rất mạnh, đến đệ tử bên cạnh sắp đi vào Kết Đan kỳ cũng không khỏi lui về phía sau một bước, không hổ là cường giả sắp tới Nguyên Anh kỳ!

Trái lại Giản Sơ, trên mặt tuấn dật xuất trần đã trắng bệch khó nhịn, thái dương mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn kêu lên một tiếng, sống chết cắn chặt răng, cũng ngăn không được mùi tanh dâng lên nơi cổ họng, khóe môi chảy ra một dòng máy mỹ lệ.

Mạc Lãng nhìn hắn như vậy, không khỏi vui sướиɠ: “Thế nào, tư vị bị tu vi áp chế không dễ chịu nhỉ? Cho ngươi hai lựa chọn, kêu ta một tiếng gia gia, hoặc là quỳ xuống xin tha, ta liền suy xét buông tha ngươi.”

Giản Sơ ngước mắt, đôi mắt đẹp yêu dị, lạnh như băng mà nhìn Mạc Lãng, như nhìn vào vật chết.

Trái tim Mạc Lãng run rẩy, nếu không phải biết hắn chỉ là tên phế tài, ánh mắt này làm hắn suýt nữa buông tay: “Phế vật, lão tử bảo ngươi quỳ xuống!”

Giản Sơ giật giật môi, một hơi máu trào ra, nhưng vẫn gian nan mà nói xong mấy chữ: “Ngươi… Không… Xứng!”

Mạc Lãng hoàn toàn bị chọc giận, rõ ràng là tên phế tài sơ kỳ Luyện Khí, có tư cách gì nói hắn không xứng? Linh lực đè nén trong nháy mắt toàn bộ triển khai, hắn hôm nay liền gϊếŧ chết tên phế vật này!

“Ta không xứng? Phế vật đáng chết, hôm nay khiến cho ngươi hiểu ra, kẻ yếu không có tư cách!”

“Dừng tay!”

Người chưa tới, âm thanh tới trước! Một đạo phóng túng cưỡng chế linh lực Mạc Lãng sống sờ sờ trở về, linh lực thả ra bị bạo lực thu hồi, Mạc Lãng như bị phản phệ, lập tức phun ra một búng máu.

Theo một tiếng kêu khẽ, phía trên Luyện Dược Đường bỗng nhiên hào quang bắn ra bốn phía, mọi người còn đang vây xem ngẩng đầu mà nhìn.