Chương 13

Trước khi kịp nhận ra, Cố Từ đã dừng động tác của mình.

Đôi mắt hờ hững khóa chặt trên người thiếu niên đang ngẩn người.

Người này thích diễn kịch, lời nói thật giả lẫn lộn, không ai biết câu nào thật, câu nào giả, nhưng sự quan tâm của người kia luôn trực tiếp và chân thành nhất, không hề che giấu.

Thế giới của Cố Từ đã từng bị phá hủy hoàn toàn, nhưng dưới sự quan tâm của Từ Phóng, trong khó khăn xây lên một tòa thành.

Tòa thành không lớn lắm, người được hắn quan tâm không quá 2 người, trong đó có một người vì lợi ích và quyền lực mà muốn gϊếŧ hắn, một người khác tuy đã già nhưng vẫn lặng lẽ bảo vệ, dõi theo hắn.

Nhưng chỉ có chính bản thân Cố Từ biết, như vậy là không đủ.

Tòa thành kia dù nhỏ nhưng còn có rất nhiều phòng trống, hoặc là lấp đầy những căn phòng đó.

Hoặc là, phá hủy toàn bộ.

Lý Ngư cùng hệ thống đấu võ mồm lại thua rồi, tức giận lấy lại tinh thần, thoáng nhìn thấy ánh mắt nam nhân, tức khắc da đầu tê dại, trán ớn lạnh.

Ánh mắt của người này quá đáng sợ, giống một thiên la địa võng quấn chặt, bao vây cậu không một kẽ hở.

Theo bản năng gãi gãi sau gáy, Lý Ngư đứng lên, “Tôi đi tắm trước đây.”

Quản gia nhìn theo thanh niên rời đi, trầm ngâm một lúc.

Dựa theo tính tình của thiếu gia, không phải là người sẽ nghe người khác lảm nhảm vô nghĩa trước mặt mình, vậy mà lại cho phép tên luật sư kia làm mình làm mẩy suốt nửa tiếng đồng hồ.

Cái này rất không hợp lí.

Tầm mắt của ông chuyển theo hướng nhìn của đại thiếu gia, rơi trên cửa phòng tắm đang đóng chặt.

Lúc này, quản gia mới đột nhiên hiểu ra.

Thiếu gia là đang đợi, đợi một người, một sự quan tâm, một sự bảo vệ của người đó.

Quản gia xoa xoa thái dương, mặc dù biết chính mình không có quyền nói, nhưng vẫn không nhịn được nói, “Thân phận của Trần Tỉnh còn nhiều nghi vấn.”

Mỗi người trước khi chính thức vào làm việc ở Cố gia đều sẽ bị bọn họ tra rõ, để tránh lẫn vào tai mắt của người khác.

Thân phận của Lý Ngư, bọn họ tất nhiên cũng đã tra rồi, từ lúc cậu mới mười sáu tuổi đã rời xa quê nhà bắt đầu làm công, đến nay đã được 6 năm.

Trong thời gian đó, cậu thường làm những công việc lặt vặt, giao hàng, chạy taxi xuyên đêm, còn chuyển gạch cho công trường.

Nếu đúng theo lí lịch này thì thanh niên hẳn là chịu không ít cực khổ, không ít mệt mỏi, trước tiên không nói đến tính cách, chỉ là làn da non mịn, trắng trẻo như vậy lại trái ngược với những việc đã phải làm.

“Tôi biết.” Cố Từ đánh gãy suy nghĩ quản gia, “Chú Lý, trong lòng tôi hiểu rất rõ.”

Quản gia há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.

Lý Ngư tắm rửa xong đi ra, cả người thơm ngào ngạt, cậu xoa tóc ngồi vào bên cạnh Cố Từ, sảng khoái nhìn chằm chằm màn hình laptop.

Cố Từ hôm nay không viết mã code nữa, mà viết mấy cái số liệu hay hồ sơ gì đó, dày đặc cả màn hình, rất nhiều số liệu cùng biểu đồ.

Lý Ngư xem mà hoa mắt chóng mặt, đứng dậy giật giật chân, muốn đi ngủ.

Đầu vừa chạm vào gối, cơn ác mộng kinh khủng kia liền hiện lên trong tâm trí.

Tòa nhà có mái ngói đỏ, hành lang lầu hai dài vô tận, tiếng phụ nữ thét chói tai, đứa trẻ chạy xung quanh với vết thương trên mặt…… Đúng rồi, còn có một đứa trẻ biến thành quái vật nữa

Đối với một người chưa từng nằm mơ mà nói thì đột nhiên nằm mơ là một một sự việc vô cùng mới lạ.

Nhưng cảm giác mới lạ này, căn bản không thể đánh bại nỗi sợ hãi do giấc mơ gây ra.

Lý Ngư hai tay đặt trên bụng, nhắm mắt lại, bắt đầu cùng hệ thống lảm nhảm,một lúc sau, cười hi hi ha ha rồi chìm vào giấc ngủ.

Cũng không biết đã qua bao lâu, chân đột nhiên bị cái gì đó chạm vào.

Lý Ngư mơ mơ màng màng mở mắt ra, “……”

Toàn thân tê liệt, lại gặp ác mộng.

Chân cậu đang bị một đôi tay nhỏ cánh ôm lấy, chủ nhân cánh tay này đang ngước lên nhìn cậu với khuôn mặt toàn vết thương.

Mắt Lý Ngư hơi chuyển động nhìn đứa nhỏ dưới chân, tối quá không nhìn thấy hình dáng.

Nhưng điều này không có nghĩa đây là một đứa trẻ bình thường.

Lý Ngư không dám duỗi tay bế đứa bé lên, da đầu căng lên hỏi nó, “Sao em lại ở chỗ này, đây là nhà em hả?”

Đứa bé không nói lời nào, chớp chớp mắt.

Da đầu Lý Ngư tê dại, ánh mắt sợ hãi đảo liên tục không dám nhìn vào cánh tay quỷ dị kia.

Cậu nuốt nước miếng, ngồi xổm xuống, “Em tên là gì?”

Đứa trẻ cau mày, đôi mắt đen như mực không hề chớp mà nhìn chằm chằm người trước mắt người, giống như giếng cạn sâu thăm thẳm, làm người ta không rét mà run.

Cả người Lý Ngư không được thoải mái, đang muốn đứng dậy, thì bị đứa trẻ túm lấy tay áo kéo xuống một cái.

Tốc độ của đứa trẻ quá nhanh, há mồm đớp mạnh một phát vào tai của cậu.

“Đυ. má!”

Lý Ngư ăn đau liền chửi một tiếng, bắt lấy tay đứa trẻ, giơ lên tay đánh vào mông nhỏ một cái.

Nhóc con sửng sốt, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

Không gian tối tăm nội đột nhiên sáng hơn một chút, Lý Ngư quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trên bầu trời có một mặt trăng sáng rực.

Ánh trăng chiếu vào, từ từ kéo dài cái bóng dưới chân hai người.

Lý Ngư gần như tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, đứng bật dậy chạy đi.

Nói thật thì lúc vừa mới đánh mông thằng nhóc kia tiếng vang lên khác vui tai, nhưng mà bây giờ thì chạy bán sống bán chết, một pha tự hủy không thể lường trước được.

Tiếng bước chân của đứa nhóc càng ngày càng nặng nề, xen lẫn với tiếng móng tay cào trên sàn nhà.

Trên tầng hai Lý Ngư tùy tiện tìm một cái phòng chui vào, thu mình vào một góc, không dám lên tiếng.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra.

Thân hình cao lớn dị dạng của quái vật đi vào, do tầm nhìn hạn chế, Lý Ngư chỉ có thể thấy bàn chân đen đầy móng vuốt sắc nhọn của nó, nhưng hình như nó chỉ là một cái bóng.

Nói đúng hơn thì con quái vật này như là do cái bóng hóa thành.

Lý Ngư càng nghĩ càng thấy sợ hãi, muốn khóc mẹ luôn, rốt cuộc đây là cái mẹ gì thế này!

Cậu dùng sức che miệng lại, nín thở, liều mạng lui vào góc tường, tự thôi miên bản thân, “Nókhông nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, không thấy mình đâu.”

Con quái vật không chịu rời đi, mà giống trêu đùa thú cưng, cố ý đi thong thả dọc theo chân tường của căn phòng.

Lý Ngư, “……”

Chỉ số thông minh của con quỷ này chắc còn không bằng đứa trẻ năm, sáu tuổi.

Cánh tay đen dài như cái lưỡi hái của thần chết kéo lê trên mặt đất, phát ra âm thanh bén nhọn có thể xuyên thủng màng nhĩ.

Lý Ngư nổi hết cả da gà da vịt, trái tim vì âm thanh kia làm cho căng thẳng.

Lúc cậu nhịn không được nữa muốn lao ra đập cho đối phương một trận, hành lang truyền đến tiếng phụ nữ thét chói tai.

Quái vật do dự một chút rồi kéo hai cánh tay rời khỏi phòng.

Lý Ngư từ trong góc bò ra, vỗ vỗ ngực, lầm bầm, “Mẹ nó, sợ vãi, nếu đây mà là mơ thì cảm giác này chân thật quá rồi đấy.”

Cho nên đây chắc chắn không phải cơn ác mộng bình thường, dù là thính giác, thị giác, hay là cảm giác của cơ thể thì mấy phản ứng này giống với việc xảy ra ở hiện thực hơn.

Tiếng thét chói tai ở hàng lang vẫn còn, như đang phát tiết, dừng một khoảng thời gian, rồi lại vang lên lần nữa.

Nếu nghe cẩn thận thì còn có thể nghe thấy tiếng đập cửa.

Sợ thì sợ nhưng cũng phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ cái đã.

Lý Ngư rón rón đi ra ngoài, thấy bóng dáng của quái vật ở xa xa, càng tới gần tiếng thét của người phụ nữ càng lớn hơn.

Ở kia ồn ào đến nỗi khiến người ta bực bội, còn có tiếng khóc của trẻ con.

Không biết tại sao, Lý Ngư nhớ tới những vết thương đầy người của thằng bé kia, nhưng nhóc đó không phải là quái vật hả.

Lý Ngư lắc lắc đầu, xua tan suy nghĩ trong đầu.

Chờ hắn lại ngẩng đầu, bóng dáng quái vật đã đi vào phía bóng đêm đen kịt.

Lý Ngư, “……”

ĐCM, thật luôn, sao nó xấu thế, còn nhảy nhót các thứ nhanh vãi linh hồn.

Cậu nhanh chân đuổi theo, lại phát hiện điểm cuối của bóng tối là một cánh cửa gỗ.

Tiếng chửi rủa cùng tiếng khóc trẻ con phát ra từ cánh cửa gỗ nặng nề, hai loại âm thanh hòa vào nhau, ở nơi duỗi tay không thấy năm ngón cảm thấy thực dị thường.

Lý Ngư giơ tay gõ cửa, “Có ai không?”

Hai loại thanh âm trong phòng không dừng lại mà ngược lại càng lúc càng lớn, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng thét và tiếng khóc, làm người ta muốn nổ cả đầu.

Đang muốn rời đi, cửa gỗ tự động bật mở.

Nhờ ánh trăng bên ngoài cửa sổ Lý Ngư có thể thấy rõ đây là một phòng ngủ.

Trong phòng ngủ có một người phụ nữ đầu tóc rối bời.

Cô thô bạo nắm tóc mình, đi tới đi lui một chỗ, “Tao bảo mày đừng có khóc nữa cơ mà, câm mồm lại, tao nói mày câm miệng ngay!”

Lý Ngư nhìn theo tiếng khóc và một đứa trẻ đang ngồi xổm bên cạnh đống thùng giấy.

Khóe miệng đứa trẻ có vết thương, hai mắt khóc đến đỏ bừng, cánh tay cùng đùi tất cả đều là vết bầm tím, còn nghiêm trọng hơn khi thấy nó ở dưới tầng một.

Người phụ nữ đột nhiên dừng lại, dùng móng tay nhọn ra sức chọc trán đứa nhỏ.

“Tao kêu mày đi lấy lòng bố mày, tại sao mày không đi? Ngoài khóc ra thì mày còn làm được cái đéo gì hả?”

Chắc do quá đau, đứa trẻ đột nhiên khóc to hơn.

Người phụ nữ phẫn nộ mạnh bạo giơ tay lên.

Lý Ngư lập tức vọt vào, nhưng không thể cản được hành động của đối phương, mà xuyên qua cổ tay đang vung lên kia.

“Chát.”

Cái tát rơi xuống, tiếng khóc của đứa trẻ dừng lại.

Người phụ nữ không định dừng tay, ngược lại còn giơ chân đi giày cao gót đá đứa bé, lại kéo đứa trẻ từ dưới đất dậy rồi xô nó như bao cát.

Từ trước đến nay Lý Ngư chưa từng thấy tình huống như thế này, theo nhận thức của cậu, những đứa trẻ may mắn không có bị bỏ rơi, đều nên được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng mà lớn lên.

“Dừng tay!” Cậu gân cổ hét lên, duỗi tay ra ngăn cản nhưng không thể.

Cậu bất lực bị không gian ngột ngạt đẩy lùi về phía sau.

Đúng lúc này, đứa trẻ nhắm mắt co quắp trên nền đất, đột nhiên mở to mắt.

Bóng đen bị đè dưới thân hình gầy yếu, từ từ kéo dài ra, trở nên cao lớn, dị dạng, quái dị.

Lý Ngư kinh hãi nhìn thấy, một bóng đen từ trên mặt đất đứng lên.

Người phụ nữ đang đánh đập ở bên này không hề ý thức được, khuôn mặt cô ta bị biến dạng vì tức giận, khóe miệng nở nụ cười điên dại.

Đồ điên, người này mẹ nó là một kẻ bị thần kinh!

Ngay khi ý niệm này vừa xuất hiện, Lý Ngư liền thấy bóng đen vung cánh tay lên chém mạnh xuống.

Máu bắn tung tóe, vương vãi khắp nơi trên sàn nhà, vách tường, thùng giấy, khắp nơi đều là máu.

Bóng đen cũng không dừng lại, giống như con rối bị điều khiển bởi ai đó, thân thể cứng đờ khom lưng, há miệng…

Ý thức được nó muốn làm cái gì, Lý Ngư rốt cuộc không nhịn nổi, ngồi xổm trên mặt đất nôn khan, thiếu chút nữa nôn hết cả nội tạng ra ngoài.

Giờ khắc này, cậu không còn tí hứng thú nào với cơn ác mộng này nữa, chỉ muốn nhanh chóng chạy đi.

Đừng nói là đi ra ngoài, ngay cả cử động bàn chân thôi cũng khó khăn lắm rồi, hai chân như là đeo chì, bị mắc kẹt tại chỗ.

Lý Ngư khóc không ra nước mắt, quay đầu trừng người khởi xướng.

Đứa trẻ vẫn cuộn tròn trên mặt đất, hơi thở thoi thóp. Có lẽ cảm giác được có người đang ở cạnh, nó gian nan mở to mắt.

Bộ dáng kia nhìn đáng thương vô cùng, lại làm Lý Ngư mềm lòng.

Cậu ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm đôi mắt đứa bé hỏi, “Nhóc con, có phải tên em là Cố Từ không?”