Chương 23-1

Đứa nhỏ liếʍ máu kí©h thí©ɧ tới người phụ nữ, nàng như thấy quỷ mặt tái nhợt, giơ bình hoa lên ném hướng vào đầu đứa nhỏ.

Bình hoa được ném rơi trên mặt đất, chia năm xẻ bảy.

Lý Ngư kinh hãi hoàn hồn, giương mắt nhìn lại, đứa nhỏ đã đuổi theo người phụ nữ, không còn thấy bóng dáng ai nữa, trên trần nhà cũng không còn tiếng vang gì.

Cậu một đường tìm tới, cuối cùng phát hiện hai người ở lầu 3.

Đứa nhỏ đứng ở cửa, nghiêng đầu, nhìn thẳng vào trong phòng.

Lý Ngư đi qua nhìn, trong tầm mắt nhìn thấy tất cả đều là máu tươi, màu đỏ sậm trên sàn nhà, bóng dáng con quái vật ngồi xổm trên mặt đất, đang chọc một đống đồ vật trộn lẫn máu thịt.

Đó là một trái tim, còn đang đập.

Đứa nhỏ đột nhiên ngẩng đầu, tay nhỏ quyến luyến giữ chặt quần áo thanh niên, “Những cái đó có máu thật xinh đẹp, có thể dùng để vẽ tranh.”

Lý Ngư sởn tóc gáy, “Mày không phải Cố Từ.”

Đứa nhỏ từ lúc bắt đầu đã ngụy trang, thành công làm cậu nghĩ lầm giấc mộng này là Cố Từ khi còn nhỏ.

“Ta là!” Đứa nhỏ gầm nhẹ nói, nắm chặt quần áo cậu, tay không ngừng nắm chặt, giống như đang tính toán điều gì.

Bóng quái vật ngồi xổm trong phòng nghe tiếng động liền đứng lên, trong miệng phát ra tiếng nuốt bẹp nhấm.

Lý Ngư căng da đầu nói, “Mày không phải.”

“Mỗi một lần bị bạo hành, mày tuy khóc nhưng không kêu đau, càng sẽ không che giấu vui sướиɠ ở đáy mắt. Mày cố ý không hé răng, chính là muốn nhìn bà ta mất bình tĩnh, nổi điên, làm ra nhiều hành vi mất trí. Mày dùng đau đớn cùng thù hận, giục vọng trong lòng âm u, nuôi lớn con quái vật kia, làm nó trở thành công cụ gϊếŧ chóc của mày.”

Đứa nhỏ bị kí©h thí©ɧ, hai mắt đỏ bừng, “Nó không phải quái vật, nó là một bộ phận của ta.”

Lý Ngư cầm quần áo từ trong tay đứa nhỏ túm trở về, khom lưng nhìn thẳng, “Bạn nhỏ, em không phải Cố Từ, em là nhân cách phụ của cậu ấy.”

Quản gia đã từng nói rằng Cố Từ từng chịu ngược đãi, thường xuyên ngồi xổm trong góc dùng trán mình đập vào vách tường.

Lý Ngư hoài nghi, khi đó có lẽ không phải Cố Từ, mà là đứa nhỏ trước mắt này.

Sau đó Từ Phóng phát hiện Cố Từ dị thường, đem cậu đưa đi trị liệu. Trị liệu tưởng rằng đat kết quả tốt nhưng trên thực tế là đứa nhỏ (nhân cách phụ) không hề biến mất, mà lẩn trốn ở sâu trong ý thức của chủ nhân cách (nhân cách chính).

Cũng có thể là Cố Từ không muốn làm chú lo lắng, đem nhân cách phụ trấn áp ở sâu trong tiềm thức, lại phủ bên ngoài sự bình thản khiến mọi người cho rằng đại thiếu gia Cố gia đã khỏe lại.

Lý Ngư ho một tiếng, tạm thời đem suy đoán đặt ở trong lòng, nhéo cổ áo đứa nhỏ, “Cố Từ sở dĩ muốn bật đèn vào ban đêm là bởi vì em thích bóng tối, cậu ta thời thời khắc khắc đều phòng bị em xuất hiện.”

Đứa nhỏ giãy giụa, vung tay bắt lấy mặt Lý Ngư, nhưng cánh tay quá ngắn nên với không tới.

Nó tức giận, hai mắt đỏ lên, “Tao muốn gϊếŧ mày!”

Lý Ngư ho một tiếng, vừa muốn túm đứa trẻ lên đét mông thì tiếng động trong phòng truyền đến, bóng quái vật kéo dài cánh tay ra đi tới.

Nó toàn thân đẫm máu, mỗi một bước đi thì trên mặt đất liền xuất hiện một dấu chân màu đỏ.

Lý Ngư lấy gậy bóng chày từ thùng dụng cụ, cắn răng cắm đầu chạy.