Chương 23-2

Bóng quái thân cao chân dài, một bước của nó bằng hai bước, không bao lâu liền đuổi kịp cậu, thủ đao sắc bén của nó cọ qua sau cổ cậu.

Sau cổ đau đớn, Lý Ngư nắm chặt gậy bóng chày, quay người vung lên, vừa lúc đập vào tay trên của bóng quái.

Đối phương đầu gỗ dường như không có cảm giác, tay khác giơ lên đánh nhanh xuống, Lý Ngư ngồi xổm xuống tránh né, chỉ nghe thấy phập một tiếng, lưỡi hái ở trên vách tường cứng rắn.

Mảnh tường rơi rào rạt xuống, toàn rơi hết trên đỉnh đầu.

Không rảnh lo rửa sạch, Lý Ngư nghiêng người dùng sức đẩy quái vật ra, lảo đảo chạy xuống dưới lầu, tùy ý vào bừa một phòng.

Cậu trốn ở dưới giường, không bao lâu, liền nghe thấy tiếng bước chân lạch cạch.

Cửa phòng rất nhanh đã bị bổ ra một cách bạo lực, một đôi chân trần xuất hiện ở trước mắt.

Huyết tinh nồng đậm ập vào mặt, Lý Ngư ngừng thở, nắm chặt gậy trong tay, đang muốn tìm cơ hội đánh lén, đứa nhỏ đột nhiên biến mất.

“Trần Tỉnh, anh thực sự rất tốt, anh ở lại bồi em được không.”

Âm thanh trầm thấp từ phía sau truyền đến, Lý Ngư nổi da gà lập tức xông ra.

Hắn xoay người về phía sau xem, đứa nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, gối đầu trên hai cánh tay, vẻ mặt chờ đợi, “anh ở lại đi, em không gϊếŧ anh nữa.”

Lý Ngư, “……”

Quái vật nhỏ trở mặt quả thực nhanh hơn lật bánh tráng.

Lý Ngư nhếch miệng cười, “Xin lỗi nha, anh đây phải trở về bồi anh của em.”

Quả nhiên đứa nhỏ lại biến đổi sắc mặt, cái miệng nhỏ nhấp nháy, ánh mắt phủ khói đen.

Mắt Lý Ngư hơi nhíu lại, đột nhiên thân thể lùi về phía sau, lưỡi hái màu đen sắc bén xuyên qua giường đệm, cắm thẳng vào sàn gỗ trước mắt cậu, có lẽ dùng quá nhiều sức nên cắm vào quá sâu, rút hay nhổ đều không được.

“……”

Xem ra phán đoán trước không sai, quái vật lớn bị thiểu năng trí tuệ.

Tranh thủ đối phương không để ý, Lý Ngư nhanh chóng bò từ giường ra ngoài, nhanh chóng ra cầu thang chạy xuống tầng một.

Từ lần đầu tiên bắt đầu tiến vào phòng đỉnh hồng, cậu chưa từng rời đi quá xa, trước mắt màu nâu sau đại môn, đến tột cùng là màu đen, vẫn là xuất khẩu, chỉ có xem thử mới biết được.

Lý Ngư nắm chặt gậy bóng chày trong tay, dùng sức mở then cửa.

Tiếng loảng xoảng vang lên, hấp dẫn quái vật trên lầu xuống dưới, cậu quay đầu lại nhìn cầu thang, cảm giác không ổn, cắn chặt răng, tay càng dùng thêm sức.

Vang một tiếng, then cửa mang theo khóa cùng rơi xuống mặt đất.

Lý Ngư kinh hỉ mở to hai mắt, không chút nghĩ ngợi liền chạy vọt ra ngoài, chân dẫm vào khoảng không, thân thể không chịu khống chế trong bóng đêm rơi xuống.

Cảm giác không trọng lực mang đến cảm giác choáng váng cùng hít thở không thông giằng co thật lâu, cậu cho rằng chính mình có phải rơi vô thời hạn hay không thì tỉnh mộng.

Lý Ngư đột nhiên ngồi dậy, phát hiện trời đã sáng.

Sáng sớm ánh mặt trời xuyên qua bức màn dày nặng, trên mặt đất lưu lại một sợi kim sắc, tro bụi ở trong đó xoay tròn nhảy lên.

Hoàn hồn, cuối cùng tim cũng đập bình thường, Lý Ngư vỗ vỗ ngực muốn xuống giường, tay trái lại không kiểm soát được, bị túm phía sau.

Lúc này mới phát hiện, bản thân mình bị một cái tay khác nắm chặt.

“Cố tiên sinh.” Hắn lung lay tay Cố Từ, “Tỉnh tỉnh.”