Chương 10: Nụ hôn thứ mười



Cảnh sát

Rạng sáng hai ba giờ.

Nhân viên làm việc ở trạm xăng đứng ngáp dài, sắc mặt mệt mỏi. Đèn chân không phát ra ánh sáng nhợt nhạt ảm đạm, bên cạnh là một con hẻm nhỏ tối đen.

Một chiếc Honda màu đen không có biển số lái ra, dừng lại, hai thanh niên sắc mặt đờ đẫn từ trong bước xuống. Căn dặn nhân viên làm việc ở trạm xăng đổ đầy xăng. Sau đó bước chân không vững đi đến khu nghỉ ngơi, một người đốt điếu thuốc để thả lỏng.

Hành lang dài, bóng đèn chớp tắt, hai người thì thầm nói chuyện, dùng giọng nói cực kỳ nhỏ trò chuyện với nhau. Đột nhiên, một người trong đó cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tạm thời lại không có cách nào xác định cảm giác này đến từ đâu.

Bên cạnh có người.

Mùi nicotin nhẹ nhàng lan ra.

Hắn ta quay đầu nhìn, chuẩn bị lén lút quan sát, đột nhiên điện thoại di động reo. Ánh mắt chuyển lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của người đàn ông xa lạ kia.

Khoảng cách hơi xa. Khuôn mặt anh trắng nõn, con ngươi lạnh lẽo đáng sợ, vẻ mặt lạnh lùng, ánh đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối.

Ánh mắt kia...

Chỉ một giây, trong lòng hắn ta đột nhiên trầm xuống, lùi về sau một bước, đẩy đẩy đồng bọn bên cạnh.

Không đợi hắn ta kịp phản ứng, Hứa Tinh Thuần nhanh chóng rút súng ngắm chuẩn xác vào bọn họ, lấy giấy chứng nhận ra, nặng nề nói, "Cảnh sát đây, tay ôm đầu, tất cả nằm xuống."

Nhân lúc bọn họ ngơ ngác, đồng nghiệp bên cạnh chớp lấy thời cơ, tiến lên đẩy ngã một người.

Cùng lúc đó, Hứa Tinh Thuần dùng đầu gối áp chế một người khác, khống chế hai tay lại.

Đêm khuya trên đường yên tĩnh, vang vọng tiếng nổ ầm ầm của động cơ xe tiếp nhiên liệu và tiếng phanh xe chói tai khi quẹo cua. Một chiếc Jeep dẫn đầu, không quan tâm mọi thứ xuyên qua đường lớn ngõ nhỏ, phía sau là mấy chiếc xe cảnh sát và một chiếc Audi màu trắng.

"Điều động lực lượng cảnh sát đuổi theo chặn đầu những con đường lân cận khu Hồng Giang, áp tải hai người vừa rồi về trước đi!"

Gào vào trong điện thoại vô tuyến mấy câu, Hứa Tinh Thuần nhấn còi vang lên, hạ cửa kính xe xuống, nhắm thẳng lên trời, đùng đùng nổ mấy phát súng cảnh báo.

Xe Jeep trước mặt nghe được tiếng súng, trái lại không ngừng tăng tốc, càng trở nên điên cuồng, một đà khí thế liều mạng lao tới. Thậm chí còn có người ló ra khỏi cửa sổ, cũng nổ súng về phía bên này. Hứa Tinh Thuần ném điện thoại vô tuyến xuống, thành thạo đánh tay lái, sang số trong nháy mắt, đạp chân ga hết mức, lướt ngang qua một chiếc xe cảnh sát.

Chuyển qua một khúc cua cực kỳ nhanh, lại lướt qua một chiếc xe tang. Suýt chút nữa Phó Tuyết Lê bị văng ra ngoài, đầu vô tình đập vào kính, mắt nổ đom đóm xoay vòng vòng.

Hết lần này tới lần khác là tự mình tạo nghiệt, vừa rồi không phải xấu xa không chịu xuống xe sao, không ngờ báo ứng lại tới nhanh như thế!

Một bên cô bị đau, một bên lại thầm mắng mình trong lòng. Dùng hết sức kéo tay nắm cửa bên cạnh, chỉ cảm thấy tuyến thượng thận đều đang tăng vọt, trong dạ dày không ngừng cuồn cuộn, muốn nôn mà không được. Thở cũng không thở nổi, trái tim cũng dâng lên đến cổ họng.

Không kịp nghỉ một lát, tốc độ xe lại như bão tố, quả thật là tốc độ sống chết, cảm giác gầm xe cũng sắp bay lên khỏi mặt đất. Lỗ tai Phó Tuyết Lê hơi chấn động, lúc sống dở chết dở nhìn mặt đồng hồ một cái, từ trong đáy lòng khâm phục tốc độ bão tố của Hứa Tinh Thuần.

Nhưng tiếng còi xe cảnh sát vang lên xung quanh, tiếng súng nổ. Mùi thuốc. Dường như còn có loại cảm giác bản thân sắp nhập vai vào phim cảnh sát, thật đúng là chấn động lòng người, bà nội nó thật kí©h thí©ɧ mà.

Nhóm người trên xe Jeep hiển nhiên vô cùng quen thuộc với địa phương này, cố hết sức chỉ muốn thoát khỏi truy bắt, quẹo trái quẹo phải, cuối cùng ánh đèn ở đuôi xe biến mất trong một khúc ngoặt đường phố.

"Mẹ kiếp, mất dấu rồi!" Điện thoại vô tuyến lại truyền ra âm thanh, giọng nóng nảy, thở hổn hển hét: "Lại để cho bọn chúng chạy thoát, nhìn phương hướng chắc là đến vùng ngoại thành bên kia, điều động người đuổi theo bờ sông bên kia!"

Mấy chiếc xe cảnh sát phía sau hơi giảm tốc độ.

"Hứa Tinh Thuần.... Em có cảm giác em sắp nôn." Ngồi bên ghế phụ, sắc mặt Phó Tuyết Lê tái nhợt, vô cùng tiều tụy nói.

---

"Hứa Tinh Thuần, anh chạy đi đâu rồi?"

"Anh cho rằng là siêu anh hùng trong manga à?"

"Em rất đau lòng...... Anh đừng như thế được không..."

"......"

Mảnh vụn ký ức lộn xộn trong mơ khuấy trộn vào nhau, hô hấp run lên, đầu Phó Tuyết Lê đau sắp nứt ra, tỉnh lại.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác đồ vật xung quanh đều xoay vòng vòng, mồ hôi lạnh nhễ nhại. Máy tăng độ ẩm bên cạnh phù phù phun hơi nước, cô nhắm mắt lại lần nữa, hít vào thở ra một hơi, bình tĩnh lại.

Đây là đâu...

Phó Tuyết Lê chống người ngồi dậy, ánh mắt mờ mịt, đánh giá xung quanh.

Cách trang trí hết sức đơn giản, ngoại trừ vách tường trống trải sơn màu trắng, một cái bàn gỗ thấp, đèn sợi đốt bình thường nhất, chồng hồ sơ trên bàn làm việc, bồn rửa tay, còn lại không có thứ gì khác.

Ký ức dừng lại lúc...

Cô say xe đến mức chịu không nổi, lao xuống vịn lan can nôn ra, nôn đến choáng váng. Rồi sau đó...

Rồi sau đó đã hôn mê.

Căn bệnh tuột huyết áp này thật là không chữa được, từ lúc Phó Tuyết Lê bắt đầu học cấp ba thì đã như vậy, buổi sáng không thể đứng lâu. Trước kia thức đêm quay phim cũng vậy, lúc quay phim ngất xỉu mấy lần, làm những người khác cho rằng cơ thể cô bị bệnh nan y. Cơ thể bị giày vò lâu ngày càng ngày càng kém.

Lạch cạch —— có người mở cửa đi vào.

Phó Tuyết Lê yếu ớt lờ mờ quay đầu qua, thấy Hứa Tinh Thuần xách một túi đồ.

Ánh mắt cô bay đến trên người anh, há miệng, cổ họng khàn khàn khô khốc, "Mấy giờ rồi, em đang ở đâu đây?"

Hứa Tinh Thuần phớt lờ không để ý tới, tự mình tháo túi nylon ra, lấy một chén cháo đặt lên bàn. Anh lấy chén đũa ra, một loạt động tác đâu ra đấy, im lặng không lên tiếng.

Sau một hồi ngắn ngủi, anh lại không phục sự yên lặng thường ngày. Thận trọng, không thích mở miệng. Người khác nói gì anh đều không phản ứng.

Nếu như không trải qua tối hôm qua, thật đúng là Phó Tuyết Lê không nhìn ra Hứa Tinh Thuần lại có một mặt bạo lực kích động như vậy, giống như biến thành một người khác.

Nhưng không thể không nói, ngày thường điềm đạm lạnh nhạt mâu thuẫn với điên cuồng tàn bạo tối hôm qua, mang tới một loại cảm giác ý thức của bản thân mình bị xáo trộn cực mạnh —— đối với một người phụ nữ mà nói, có một loại hương vị nam tính hấp dẫn vô cùng trí mạng.

Nhất là dáng vẻ lúc anh giơ súng, tùy tiện ném một món đồ trước mặt thiếu nữ si mê, cũng có thể đẹp trai đến mức trái tim run rẩy.

Phó Tuyết Lê vén chăn xuống giường, đi hai bước chân lập tức giống như nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống. Vì vậy lại ngồi trở về giường.

Cô hiểu tính tình Hứa Tinh Thuần, dáng vẻ này của cô nhất định anh sẽ tức giận. Không dám đến gần anh, Phó Tuyết Lê quan sát tình huống xung quanh một chút, ngoan ngoãn không dám lỗ mãng.

Mỗi lần cơ thể cô khó chịu, cảm xúc của anh đều có gì đó cực kỳ không thích hợp.

Còn nhớ năm lớp mười đó, gặp phải vi-rút cúm. Nằm trong bệnh viện, cô sốt cao không giảm, còn cắt đứt ngón tay. Cho dù bị cách ly, lúc ấy ý thức cả người đều mơ hồ, thỉnh thoảng trên đường có thể tỉnh lại mấy lần. Chỉ có Hứa Tinh Thuần không ăn không uống vẫn luôn ở bên cạnh cô, vết thương trên ngón tay được anh đặt bên môi ngậm hôn nhiều lần, không sợ bị lây bệnh chút nào."

Dáng vẻ đó của anh.

Nhìn thật sự rất muốn chết cùng cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Những người bạn cũ, bây giờ chính là đường giống trong cấu trúc. Quan tâm nó là đường gì chứ.

Vụn đường kính cũng là đường nha! Bốn bỏ lên năm có thể coi như cầm một chiếc xe hơi rồi!

Khác: Tức Tức bắt đầu khỏa thân chạy. Tết nguyên tiêu vui vẻ nhé mọi người.