Chương 11: Nụ hôn thứ mười một

Đi đi

Hai người cách xa mấy mét, một người trên giường, một người dưới giường.

"Qua đây ăn chút gì đi." Hứa Tinh Thuần xoay người, hạ thấp giọng nói.

"Điện thoại di động em đâu?" Mạch suy nghĩ Phó Tuyết Lê gián đoạn, đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.

Hỏng rồi, hôm nay còn phải vào tổ quay phim! Thời gian này có lẽ Đường Tâm đã tìm cô sắp điên rồi. Phó Tuyết Lê quỳ trên giường lần tìm điện thoại di động khắp nơi, mở chăn gối ra, trên giường bị lật tung, cũng không thấy bóng dáng điện thoại di động.

Không phải là rơi trên xe rồi chứ.

"Có phải anh lấy điện thoại di động của em đi rồi không?" Phó Tuyết Lê sốt ruột ồn ào, kéo anh, hỏi đến cùng: "Hứa Tinh Thuần, không thấy điện thoại di động của em nữa."

Ngay cả một ánh mắt Hứa Tinh Thuần cũng không cho cô, mở cửa phòng vệ sinh đi vào, không bao lâu, vang lên tiếng nước chảy tí tách.

"Hứa Tinh Thuần?"

"Hứa Tinh Thuần?!"

"—— Hứa Tinh Thuần!!!" Phó Tuyết Lê tức giận, gọi cả buổi anh cũng không trả lời. Cô đi chân trần xuống giường, vòng qua vòng lại ở cửa cả buổi, đứng đó gọi mấy tiếng. Không được đáp lại, sau đó đẩy cửa phòng ra, phát hiện căn bản không mở ra được.

Lại có thể khóa bên trong à?

Rốt cuộc căn phòng này là cấu trúc không bình thường gì....

Đây là nhân tài không có cảm giác an toàn bao nhiêu mới thiết kế như vậy.

Sau đó Phó Tuyết Lê tức giận đẩy cửa phòng vệ sinh ra.

Lần này đẩy một cái là mở ra —— vốn dĩ anh không đóng cửa.

Cả người Hứa Tinh Thuần đầy hơi nước, chỉ mặc quần, nút áo sơ mi bị mở ra hơn phân nửa, nửa người trên gần như trần trụi. Không che đậy. Dây thắt lưng vắt ngang eo lung lay sắp rơi ra, khớp xương cứng rắn. Anh nghiêng đầu, đang dùng khăn lông lau tóc.

Màu đen cấm dục rất hợp với màu da của anh.

Nhìn qua vô cùng hấp dẫn.

Thật là, vẻ đẹp sống động.

Đây là ý nghĩ đầu tiên trong lòng Phó Tuyết Lê.

Tiếp theo chính là một khoảng yên lặng lúng túng, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lùi về sau một bước, cố ý bày ra dáng vẻ sao cũng được, lẩm bẩm, "Em đang nói chuyện với anh đấy, tại sao lúc nào cũng không để ý tới em? Anh nhanh lên một chút còn trả lại điện thoại di động cho em."

Cô không hề cảm thấy tự giác xấu hổ khi phá vỡ riêng tư của người khác chút nào.

Hứa Tinh Thuần ngẩng đầu lên nhìn cô, dùng nước lạnh rửa mặt sạch sẽ, nhàn nhạt ném cho cô một câu, "Đi ăn cái gì đi."

Anh vừa nói, Phó Tuyết Lê lập tức hăng hái, oán giận nói: "Không phải anh không để ý đến em sao? Anh không đưa điện thoại cho em thì cái gì em cũng không ăn cả."

Giọng điệu cô rất giống ỷ vào bình thường được cưng chiều mà thích thú làm nũng. Đồng thời lại còn có chút dương dương tự đắc. Mặc dù không đến mức gây phản cảm cho người ta, nhưng cũng sẽ không làm người bình thường thoải mái.

Hứa Tinh Thuần ném khăn lông qua một bên, xoay người cài nút áo sơ mi đến hết.

---

Mặc dù cháo kia vào miệng rất nhạt, không có mùi vị gì, nhưng Phó Tuyết Lê vẫn "ép buộc" miễn cưỡng nuốt xuống hơn phân nửa.

Dù sao bất kể cô nói thế nào, tình cảnh hiện tại chính là ——

Lại giống như bị giam cầm vậy, nhốt trong căn phòng rách này.

Cũng may Hứa Tinh Tinh Thuần cũng không đi, chỉ ngồi sau bàn làm việc kia phê văn kiện. Chỗ này nhìn thế nào cũng không giống một phòng ngủ bình thường, càng giống như một phòng nghỉ tạm thời.

Chỗ này là nhà anh sao?

Nhưng Phó Tuyết Lê cảm thấy mình không thể dùng bộ não bình thường để suy đoán về cách nghĩ của loại người như Hứa Tinh Thuần này.

Cuối cùng cô dứt khoát cam chịu, lấy tay chống cằm, nằm sấp trên giường, nhìn chằm chằm anh thật cẩn thận, "Hứa Tinh Thuần, mấy năm nay anh đều đang làm gì vậy. Em cảm thấy công việc này của anh thật sự rất có vấn đề, mỗi ngày đều tiếp xúc với đủ loại người chết, còn phải đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, nhất định sẽ bị bệnh tâm lý gì đó đấy."

Qua một lúc cô lại thay đổi một tư thế, ngồi xếp bằng, bĩu môi tiếp tục tán gẫu không đứng đắn, "Trước kia tinh thần anh chỉ có chút bất thường, hiện tại hình như càng ngày càng nghiêm trọng. Cục cảnh sát các anh có người dẫn dắt tâm lý gì đó khai thông cho anh không?"

"..."

Từ trước đến nay Phó Tuyết Lê nói rất nhiều, nhưng cô có một điểm tốt, chính là không giả vờ dè dặt. Cũng không quan tâm người khác có phản ứng với cô hay không, một mình nói lải nhải là có thể dựng lên một vở kịch.

Trong căn phòng yên tĩnh tất cả đều là đang không ngừng lải nhải, không biết Hứa Tinh Thuần có nghe hay không, vẫn luôn cúi đầu, không nói gì cả. Chỉ có thời điểm thỉnh thoảng Phó Tuyết Lê yên tĩnh lại, mới có thể ngẩng đầu nhìn qua.

Phó Tuyết Lê cố gắng nhớ lại thời điểm trước đây.

Thời gian cô và Hứa Tinh Thuần hai người cứ như vậy ngây ngốc ở cùng nhau thật ra cũng không nhiều.

Vẫn còn ấn tượng chính là cơn bệnh nặng xảy ra năm cô học lớp mười, Hứa Tinh Thuần xin nghỉ ở bên cạnh cô cả ngày lẫn đêm. Khi đó tính cách Hứa Tinh Thuần nhiều nhất có hơi kiềm nén hướng nội mà thôi, ít nhất là trong mắt cô, còn cách xa không đến mức vặn vẹo, không yên lặng u ám giống như bây giờ.

"Chúng ta cứ tiếp tục chiến tranh lạnh như vậy cũng không phải là biện pháp."

Phó Tuyết Lê tự mình ngừng đùng đùng phân tích, "Người như em ấy mà, dù sao cũng rất yếu đuối. Nếu như anh thật sự không thích em nói chuyện thì cứ nói thẳng với em, dù sao em cũng sẽ không mặt dày mày dạn làm phiền anh. Hai chúng ta bây giờ chẳng có chút quan hệ nào, công việc của em cũng rất bận, sẽ không đếm tìm anh nữa. Nếu anh còn muốn chung sống với em thật tốt thì để lại cách liên lạc, sau này chúng ta có thể làm bạn bè lại lần nữa."

Trong lời nói có ý chủ động cầu hòa, mặc dù rất khéo léo, nhưng đây đã là lần chủ động cúi đầu lấy lòng vô vùng hiếm hoi trong cuộc đời Phó Tuyết Lê. Hoặc có thể nói thẳng thừng một chút, là lấy lòng cầu hòa với người nào đó.

Từ nhỏ cô đã được nhiều người vây quanh, bạn bè rất nhiều, không thiếu mặc, không thiếu tiền cũng không thiếu tình yêu, đều chưa từng nếm trả qua chút mùi vị cầu mà không được. Loại chuyện chủ động duy trì quan hệ thế này, từ trước đến nay không cần cô làm.

"Nhưng cũng phải nói lại, dựa vào cái gì mà anh ghét em. Trước đây rõ ràng là anh đi trước, thật ra tính toán lại, sai lầm cũng không phải là một mình em phạm phải, chủ động cắt đứt cách liên lạc cũng là anh, bây giờ anh nhìn em giống như thằng hề đang nhảy nhót vậy, quấn lấy vây quanh anh rất có cảm giác thành tựu à?"

Phó Tuyết Lê nhắc lại chuyện xưa, ném sạch toàn bộ thể diện dè dặt, nói một hơi rất nhiều lời, trên đường lại không dám nhìn tới vẻ mặt của anh.

Diễn biết bao nhiêu bộ phim, không để ý tình huống thực tế xúc động dù sao cũng tương đối bình thường.

Trong này có thật có giả, thậm chí trong lời nói mưu tính xóa sạch quá khứ, xóa sạch sẽ sai lầm ban đầu mình phạm phải.

Nhưng một phen chất chứa lời thật lòng này lại chậm chạp không được đáp lại.

Lúc này Phó Tuyết Lê mới quay đầu lại, dò xét gọi tên Hứa Tinh Thuần, vừa ngẩng đầu lên mới nhìn thấy anh đang nằm trên ghế, mắt khép hờ, hít thở nhẹ nhàng, đã yên lặng ngủ mất.

Xúc động áp đảo lý trí một chút...

Mới đầu chính xác là cô thăm dò, cơ thể từ từ di chuyển, chuyển rồi chuyển, di chuyển xuống giường.

Chân trần, đi từng bước một yên lặng không một tiếng động đến gần.

Hình như đã rất lâu rất lâu không nhìn anh thật kỹ, nói thật, Hứa Tinh Thuần sinh ra rất đẹp, trời sinh là một dáng vẻ dịu dàng thân sĩ. Chỉ là cứ nhìn anh như thế cũng rất vui tai vui mắt.

Nếu không lúc đó đoạn tình cảm không bệnh mà chết kia, cũng không trở thành ánh trăng sáng trong lòng Phó Tuyết Lê nhiều năm như vậy.

Phó Tuyết Lê ôm đầu gối, ngồi xổm bên cạnh anh, yên tĩnh nhìn chăm chú. Dùng mũi lén lút ngửi.

Vừa mới tắm xong, trên người anh có một mùi hương rất dễ chịu, có một loại cảm giác sạch sẽ như xà phòng.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, động tác nhanh hơn ý thức. Cô lại di chuyển về phía trước, đầu ngón tay cẩn thận chạm vào mặt anh một cái, tiếp theo là lông mi, môi.

Đều rất lạnh.

"Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy Hứa Tinh Thuần." Phó Tuyết Lê nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ngay lúc này, Phó Tuyết Lê đột nhiên cứng đờ, đợi cô kịp phản ứng, ánh mắt Hứa Tinh Thuần đã sớm mở ra.

Đôi mắt anh gần trong gang tấc nhìn thẳng vào cô.

Rất hiếm khi yên lặng.

Phó Tuyết Lê đỏ mặt tim đập.

Kiên trì đến cùng, tay giơ lên giữa không trung, giống như bức tượng.

Cố gắng tự bình tĩnh lại, đắn đo suy nghĩ mới kìm nén nói ra một câu, nhếch khóe miệng, "Anh đừng hiểu lầm, em không phải biếи ŧɦái, không có ý định muốn hôn trộm anh."

"Em sai rồi... không nên nhìn lén anh."

Có chút vụng về phóng túng, ánh mắt dao động.

Làm như không có chuyện gì xảy ra vậy, lại giống như một đồ háo sắc không nên thân.

Trong lòng cô hồi hộp, hơi cúi đầu không dám nhìn Hứa Tinh Thuần, sợ anh mở miệng chính là giễu cợt, nhanh chóng đứng lên lại nhảy trở về giường.

Trong phòng rất lâu không có tiếng động. Phó Tuyết Lê vừa mới làm chuyện xấu mất hết mặt mũi, vùi đầu vào trong gối, không muốn ngẩng đầu lên chút nào, sự kiêu căng ngạo mạn bị dập tắt hoàn toàn.

Trên đường Hứa Tinh Thuần gọi điện thoại mấy cuộc, Phó Tuyết Lê vẫn luôn gắt gao nhắm mắt, giả vờ như dáng vẻ đã ngủ.

Sau đó vì mệt mỏi, thật sự đã ngủ một giấc.

Khi tỉnh lại Hứa Tinh Thuần đã không còn bên cạnh. Phó Tuyết Lê nhức đầu một hồi, đầu óc mơ màng căng ra, không biết tại sao trong lòng lại có một loại trống trải khó chịu. Thật ra cô cực kỳ ghét loại cảm giác bị người ta bỏ rơi này.

Chậm rì rì bò dậy từ trên giường, phát hiện điện thoại di động đặt một bên. Phó Tuyết Lê cầm lên mở khóa, rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn tràn vào giống như nổ tung.

Một tin nhắn cuối cùng của Đường Tâm còn là:

[Phó Tuyết Lê!!! Chị mặc kệ hiện tại em ở đâu xảy ra chuyện gì, vé máy bay buổi tối tám giờ rưỡi bay đến quay phim, đến lúc đó không nhìn thấy em chị lập tức nhảy lầu!!]

Ném điện thoại di động đi, Phó Tuyết Lê xuống giường, đến phòng vệ sinh rửa mặt. Ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương.

---

Hứa Tinh Thuần mở cửa đi vào.

Trong phòng không một bóng người, trống không.

Đi tới mép giường, lại dừng bước. Anh đứng lẻ loi trong phòng, yên lặng không một tiếng động, sắc môi dần dần trở nên nhợt nhạt.

"Phó Tuyết Lê."

Hứa Tinh Thuần nhìn về phía khoảng không yên lặng, lại tự mình gọi tên cô một lần.

Ánh nắng chiều mờ tối, rèm cửa sổ bị gió nhẹ cuốn hơi bay lên. Cô trốn sau rèm cửa, bắt đầu còn có cảm giác vui vẻ trò đùa dai thành công.

Nhưng đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ anh, chỉ trong nháy mắt như vậy, trong lòng đau nhói, bỗng chốc run rẩy.

Đợi khoảng mấy phút.

Dần dần tâm trạng có chút không yên. Phó Tuyết Lê chán nản ló đầu ra, kéo cái rèm che ngang trước mặt, nhảy xuống từ trên bệ cửa sổ.

Muốn nói lại thôi, cô ngập ngừng giải thích hành động của mình: "Em ở đây, vừa rồi đùa với anh thôi."

Nhưng Hứa Tinh Thuần không cười, từ trong giây phút Phó Tuyết Lê bắt đầu xuất hiện kia, trong mắt anh cũng không hề có gợn sóng phập phồng. Nhìn cô chằm chằm, giống như cuồng phong bão táp dữ dội nhất, lại là sự yên tĩnh không tiếng động nhất.

Mặc dù chỉ bộc lộ một phần nhỏ cảm xúc, rơi vào trong mắt cô đều là một loại kí©h thí©ɧ đau đớn.

Phó Tuyết Lê hơi hối hận, dè dặt, chột dạ trong lòng lại rung động, không dám kí©h thí©ɧ cảm xúc anh điên cuồng hơn, "Xin lỗi, trò đùa này hình như không buồn cười cho lắm."

Giọng cô cũng có chút khó hiểu và tủi thân.

Không nghĩ được tại sao cảm xúc của Hứa Tinh Thuần lại dễ dàng mất khống chế như vậy.

"Em sẽ không âm thầm rời khỏi."

Phó Tuyết Lê nói với anh.

Mắt cô mở to, cả người run rẩy, lùi về sau mấy bước. Con ngươi thu hẹp lại, trái tim đập dữ dội. Bởi vì Hứa Tinh Thuần vuốt nhè nhẹ làn da trên cổ cô, ngón tay theo đó đi lên, kìm cằm cô thật chặt.

Lùi về sau nữa chính là vách tường.

"Khụ khụ khụ, Hứa... Tinh Thuần, anh đang làm gì vậy, mau buông em ra!" Trên dưới cả người Phó Tuyết Lê, chỗ đó sinh ra đã mỏng manh non nớt, căn bản không chịu nổi nắm như vậy.

Điên cuồng đấm Hứa Tinh Thuần, vừa mới chuẩn bị gạt tay anh ra, Phó Tuyết Lê đã cảm giác được sức lực áp đặt trên cổ đột nhiên buông lỏng.

Khó khăn lắm mới giãy giụa khỏi Hứa Tinh Thuần, che cổ họng mình, hít sâu một hơi, kí©h thí©ɧ đến cổ họng, dẫn đến sặc không ngừng ho khan.

Không khí xung quanh đều bị chấn động đến run rẩy.

Cô ngồi xổm dưới đất, ngón tay đè trên sàn nhà. Bởi vì không cẩn thận bị sặc, lúc này không khống chế được ho khan đến tê tâm liệt phế, hận không thể ho luôn phổi ra ngoài, Ngực phập phồng kịch liệt, một hít một thở, suýt nữa không thở được.

Hứa Tinh Thuần tiến lại gần, dán vào tai cô thì thầm.

"Em đi đi."