Chương 3: Nụ hôn thứ ba

Nữ hiệp

Phòng họp.

"Hôm nay đội trưởng Hứa anh ấy làm sao vậy." Cơm trưa vẫn chưa ăn, liên tục bận bịu vụ án đến bây giờ, Khâu Chí Tường bưng hộp mì gói, xoắn chặt nuốt hai ngụm xuống bụng. Ánh mắt nhiều chuyện nhìn chăm chú vào khe cửa phòng rửa tay.

Trong mắt anh ta, chẳng những Hứa Tinh Thuần có ngoại hình đẹp mắt, quan trọng còn là người có nội hàm, bình thường làm việc vô cùng chuyên tâm nghiêm túc. Tác phong nghề nghiệp, thái độ và năng lực trình độ đều là hạng nhất. Ngoại trừ có lúc hơi ít nói thì thật sự không có khuyết điểm gì.

Cũng không biết hôm nay làm sao, bình thường luôn luôn làm việc nghiêm túc cẩn thận là người cực kỳ ít phạm sai lầm, lúc báo cáo sơ bộ kiểm tra thi thể lại lần đầu tiên thất thần mấy lần. Thậm chí bất đắc dĩ, họp đến một nửa thì tạm dừng.

Kinh ngạc nha.

"Cô biết không?" Khâu Chí Tường quay đầu hỏi một em gái kiểm tra dấu vết trong phòng kỹ thuật.

Nói về tám chuyện, trong lòng mọi người cũng thả lỏng hơn đề tài câu chuyện khi phá án, thảo luận hứng thú bừng bừng, cực kỳ hăng say.

"Không đúng, tôi nói phòng DNA các người, có bản lĩnh ở đây nói chuyện tám chuyện, kết quả phân tích hiện trường có rồi đúng không?! So sánh kết quả rồi đúng không, phá án rồi đúng không!" Lâm Cẩm trừng mắt nhìn đám người, cắn răng: "Vụ án này là trường hợp bắn chết ở khu phố xá sầm uất, cộng thêm thân phận người chết đặc biệt, ảnh hưởng rất tồi tệ, bên trên muốn chúng ta phải phá án trong vòng 48 giờ, các người còn từng người một có suy nghĩ nói chuyện tán dóc!"

Những người khác không lên tiếng, im lặng gật đầu, chạy về chỗ cũ thu dọn sổ ghi chép chuẩn bị làm việc.

--

Hứa Tinh Thuần vốc một vốc nước lạnh, vỗ lên mặt. Đóng vòi nước, anh cúi thấp đầu, mặt không cảm xúc nhìn tường cẩm thạch đen sẫm. Hai tay chống trên mép bồn rửa tay, để mặc cho nước còn sót lại bắn ướt áo.

Có người ho hai tiếng không đúng lúc. Lưu Kính Ba dựa bên cạnh, nhìn Hứa Tinh Thuần. Nhìn anh vì dùng sức, trên mu bàn tay đã nổi gân xanh lên.

Rõ ràng cố hết sức kiềm chế nhưng không đè nén được cảm xúc. Nét mặt từ cười nhạo thành cảm thán, hất cằm, "Nhìn đức hạnh này của cậu, người đó à?"

Ánh mắt Hứa Tinh Thuần nặng nề, nhìn thẳng phía trước. Áp chế hơi thở, không nói câu nào.

"Đã bình tĩnh xong chưa?" Lưu Kính Ba khinh thường cười nhạt, hừ một tiếng, trực tiếp đưa ra kết luận, "Dáng vẻ này của cậu, tôi nhìn một cái cũng biết, chưa thoát khỏi mối tình đầu."

Với tư cách là một cảnh sát hình sự đạt tiêu chuẩn, quan trọng nhất chính là có một đôi mắt giỏi phát hiện, trong manh mối tìm chứng cứ, từ chi tiết phán đoán chân tướng.

Vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy Phó Tuyết Lê lộ mặt, Lưu Kính Ba trông thấy vẻ mặt của anh, trong lòng lập tức hiểu rõ —— nhất định Hứa Tinh Thuần có tình cảm rất đặc biệt đối với người phụ nữ này.



Trung học cơ sở Phó Tuyết Lê ở Lâm Thành. Thành phố đó hai bên đường lớn trồng cây ngô đồng lâu năm, giữa hè cành lá xanh tươi, mùa đông lạnh lẽo nhánh cây đan xen vào nhau, tuyết trắng xóa bao phủ.

Từ nhỏ cô đã đi theo chú Phó Viễn Đông lớn lên, trong nhà có một anh họ. Nhà họ Phó ở Lâm Thành có chút danh tiếng, hơn nữa bình thường Phó Viễn Đông bận rộn làm ăn, đối với bọn họ quản giáo không nghiêm khắc, hai người càng thêm coi trời bằng vung. Anh họ cô Phó Thành Lân từ nhỏ đi học đã bắt đầu kéo bè kết phái trong trường học, trốn học đánh nhau, là một ác bá nổi tiếng gần xa.

Mà Phó Tuyết Lê từ nhỏ tướng mạo xuất chúng, còn bởi vì nguyên nhân anh cô, cô vẫn luôn là "nhân vật quan trọng" trong lớp, nhân vật số một trong tám chuyện thảo luận sau giờ học.

Bởi vì thường xuyên chơi cùng với những người lớp lớn hơn ngoài trường, người khác cũng sợ cô, dẫn đến cô cũng không thể kết giao với bạn bè bình thường nào. Trong mắt bạn học ở trung học cơ sở và bạn bè cùng tuổi, ấn tượng đối với Phó Tuyết Lê chính là:

Trong nhà có tiền không thể chọc, thành tích rách nát, thường xuyên có nam sinh nữ sinh lớp khác tìm.

—— Nói tóm lại là một nữ sinh rất hư hỏng.

Trong bộ phim chiếu mạng đầu tiên của Phó Tuyết Lê, nhân vật chính là một em gái lưu manh. Hoàn toàn diễn xuất theo bản sắc, giống như thiếu nữ bất lương trong phim điện ảnh Hồng Kông ngày xưa, không nhuộm tóc, chỉ mặc quần ngắn xuyên thấu, lộ ra một đôi chân thẳng tắp trơn bóng. Đeo vòng bạc, dây thừng đỏ, thắt lưng dây xích, hút thuốc. Đêm khuya một mình đi lang thang uống bia cạnh sạp hàng lớn thức ăn xanh xanh đỏ đỏ.

Tính tình cực kỳ kém, từ trước đến nay bên cạnh lại không thiếu đàn ông bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Cô dùng sự phóng khoáng và không gò bó hình thành từ nhỏ đến lớn thể hiện rất tinh tế. Không cần diễn, chỉ hoàn toàn tự nhiên vốn có, cảm giác trời sinh phóng túng tự do.

Lúc đó dựa theo quy tắc giang hồ, học sinh hư hỏng sẽ không chủ động trêu chọc học sinh giỏi trong lớp. Hai bên đều có cảm giác ưu việt và ngầm thừa nhận vòng xã giao của mình, dưới tình huống bình thường sẽ không có qua lại gì. Càng đừng nói Phó Tuyết Lê còn là nhân vật dẫn đầu đám học sinh hư hỏng này, một người hằng năm đều bị giáo viên lấy làm kiểu mẫu tiêu biểu để phê bình trong lớp, càng không chịu nổi mấy đứa con trai ngoan ngoãn bên trên.

Trước tiết đầu tiên buổi trưa một ngày nào đó trong lớp, trong đài phát thanh phát vật lý trị liệu mắt. Phó Tuyết Lê đeo tai nghe MP3, không có chuyện gì làm cúi đầu lật xem truyện tranh, loáng thoáng nghe được sau lưng có một giọng nói thật thấp, "Cho qua."

Cô gặm một trái táo, lại lật một trang truyện tranh cầm trên tay. Sau khóe mắt thấy một người dừng lại bên cạnh.

Phó Tuyết Lê tiếp tục chuyên chú nhìn truyện tranh của mình. Môi mỏng đỏ hồng, cắn thịt quả vàng tươi ngon, hai chân gác lên, cánh tay nhỏ trắng nõn đong đưa lắc lư.

"Có thể cho tôi vào không."

Cho đến khi giọng nói kia lại vang lên trên đỉnh đầu cô, cô mới kéo dây tai nghe ra, chậm rãi ngẩng đầu lên, quan sát người đến, hai giây, có chút không kiên nhẫn, "Nói gì? Lớn tiếng một chút!"

Cậu ta là học sinh mới vừa chuyển tới lớp hôm qua hay là hôm trước. Nhìn dáng vẻ chính là một học sinh giỏi tiêu chuẩn, đối diện với khuôn mặt không kiên nhẫn của cô, cũng không tức giận, diễn đạt vẫn điềm đạm đơn giản như cũ, "Tôi ôm sách chuyển vào."

Trong phòng học năm 14 tuổi ấy, tiếng chuông ồn ào vang lên, giáo viên ôm bài thi vào lớp. Hứa Tinh Thuần đứng trên hành lang chật hẹp, trong ngực có một chồng sách. Gò má trắng nõn sạch sẽ gầy gò, vừa mới chép bảng xong, đầu ngón tay còn sót lại bụi phấn.

Buổi chiều có gió, mang theo chút ánh mặt trời ấm áp, theo đồng phục trắng lay động trong không trung của cậu vù vù lướt qua.

Một cậu nhóc đẹp trai đè nén tức giận —— đây là ấn tượng đầu tiên của Phó Tuyết Lê đối với Hứa Tinh Thuần.

Nhưng cũng không biết tại sao, Phó Tuyết Lê luôn cảm thấy trước đây đã gặp cậu ở chỗ nào đó. Nhưng đây chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, rất nhanh đã bị cô ném ra sau đầu.

Lúc ngồi cùng nhau Phó Tuyết Lê mới biết, thật ra Hứa Tinh Thuần còn là một người nói chuyện rất dễ, từ trước đến giờ không nổi giận nhiều với ai.

Nhưng ngồi cùng cậu có chút rất phiền phức, chính là tan học luôn có người vây quanh hỏi han. Nghe nói trước kia chính là học bá nổi tiếng trong lớp, cũng không biết tại sao đột nhiên muốn chuyển lớp.

Có lúc bên tai tràn ngập tiếng ồn thảo luận vấn đề học thuật, Phó Tuyết Lê nghe đến không kiên nhẫn, trực tiếp đuổi toàn bộ người đều chạy trốn.

Đúng vậy, Phó Tuyết Lê và Hứa Tinh Thuần là loại người hoàn toàn trái ngược nhau:

Cô vừa lười tính tình lại kém, thích nhất chính là bắt nạt người hiền lành.

Ví dụ như Hứa Tinh Thuần vậy.

Có lúc lên lớp cậu bị điểm danh đứng dậy trả lời câu hỏi, cô lập tức nhẹ nhàng kéo chân ghế dựa phía sau cậu ra, nhìn xong dáng vẻ cậu lúng túng đứng không vững thiếu chút nữa ngã nhào thì đạt được ý đồ cười với những người xung quanh. Che miệng cười khanh khách, nhìn có chút hả hê giống như một con hồ ly nhỏ tinh nghịch.

Càng nhiều lần về sau, Hứa Tinh Thuần đã vô cùng quen thuộc. Cậu có thể mặt không cảm xúc trả lời xong đề bài, sau đó quay đầu sắp xếp lại ghế dựa ngồi xuống, toàn bộ quá trình lòng phẳng lặng như nước.

Lại có lúc, khi hết giờ học thỉnh thoảng cậu gục xuống bàn lim dim, Phó Tuyết Lê đột nhiên đến gần bên tai cậu la lớn "—— Thầy tới!" Sau đó lui về chỗ cũ, thưởng thức đôi mắt lim dim buồn ngủ của cậu, dáng vẻ lúc nửa tỉnh nửa mê bị giật mình.

Thời niên thiếu da mặt Hứa Tinh Thuần mỏng, là người rất nghiêm chỉnh, không chịu nổi trêu chọc. Nhưng từ trước đến giờ chưa từng phát sinh nóng nảy với cô, thông thường chính là xụ mặt xuống, cắm đầu làm bài tập, cả buổi không để ý tới cô mà thôi.

Thời gian dài, Phó Tuyết Lê cảm thấy thật ra cậu khác xa không hề vô hại như ngoài mặt vậy. Ngược lại có rất nhiều tâm tư, là nam sinh cực kỳ kiềm chế và đè nén. Nhưng cô cũng lười đi tìm tòi nghiên cứu tâm tư.

Thời điểm đó học sinh giỏi có rất nhiều đặc quyền, muốn đổi chỗ cũng chỉ cần tốn công sức đến phòng làm việc một chuyến tìm giáo viên. Nhưng cho dù Phó Tuyết Lê quá đáng thế nào, cậu vẫn luôn không chủ động đề nghị đổi đi. Ngay cả một học kỳ tiếp theo, nhiều lần đều trời xui đất khiến ngồi cạnh cô.

Căn cứ theo suy đoán thời điểm đó của Phó Tuyết Lê, bởi vì ngồi cùng cô, tan học sẽ có rất ít người tới quấy rầy, Hứa Tinh Thuần có thể thanh tịnh làm bài tập.

Mọi người đều sợ cô.

Thật ra nói một cách công bằng, từ nhỏ diện mạo Hứa Tinh Thuần đã rất thanh tú. Nhưng không phải dáng vẻ con gái, trái lại ngũ quan rõ ràng, càng trưởng thành mặt mũi càng thâm trầm yên tĩnh.

Khi đó trong lớp có nữ sinh thích cầm quyển sổ nhỏ viết tiểu thuyết tình cảm, vai nam chính bên trong chính là cậu. Sau này không biết quyển sổ đó làm thế nào truyền đến trong tay Phó Tuyết Lê, thế là cô đến gần bên tai cậu, kỳ kỳ quái quái, từng câu từng chữ đọc diễn cảm.

[Khi đó là giữa một buổi lên lớp, vừa mới làm xong bài tập thể dục theo đài phát thanh đi lên. Trong tay Hứa Tinh Thuần còn xách bảng hiệu lớp bằng gỗ, đi ngang qua cửa lớp học chúng tôi. Cậu mặc một bộ đồng phục áo khoác màu xanh, gò má bị ánh sáng phát họa bóng mờ dịu dàng, hiện ra sự cô đơn lại đẹp trai...]

[Hứa Tinh Thuần đến gần, môi mỏng từ từ chạm lên gò má cô, hơi thở phả ra nóng bỏng làm lòng người ta hoảng sợ. Yết hầu gợi cảm chuyển động lên xuống ——]

Từng chữ từng chữ, sắp đến cuối Hứa Tinh Thuần xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, rốt cuộc bỏ cây bút đang làm bài tập, giơ tay lên gắt gao che lỗ tai lại, cô mới chịu bỏ qua.

Mặc dù luôn bắt nạt cậu, thỉnh thoảng Phó Tuyết Lê vẫn có chút tinh thần trách nhiệm. Ví dụ như ngầm thừa nhận Hứa Tinh Thuần là người cô che chở.

Hơn nữa thời kỳ học sinh, loại xuất sắc cả về đạo đức và học tập giống như Hứa Tinh Thuần, mỗi lần đều đứng trên bục lá cờ nâng cao với tư cách đại diện lớp phát biểu, mặt đồng phục quy củ, nam sinh sạch sẽ lại điềm đạm, đều có một loại tính chất hấp dẫn đặc biệt với nữ sinh độ tuổi này.

Không biết lần nào, cậu bị một nữ sinh côn đồ lớp một vừa ý.

Hôm đó trong tuần là lớp giao trực nhật, tan học trong phòng chỉ còn lại một mình Hứa Tinh Thuần làm trực nhật. Cậu vừa mới lau bảng đen xong, trong tay còn khăn lau bảng đen, bị một đám người vây quanh thành vòng tròn trên bục giảng.

Cô gái lớp khác nhuộm tóc màu vàng nhạt, mang theo anh trai lớp trên, ép Hứa Tinh Thuần đồng ý cùng mình ở bên nhau.

"Làm bạn trai tôi đi, cậu không nói chuyện, tôi coi như cậu đồng ý." Cô gái ngửa đầu, tiến lại gần, cười hì hì đυ.ng cậu.

Lại bị Hứa Tinh Thuần né tránh. Cậu không lên tiếng trả lời, cúi thấp đầu, vẻ mặt rất nhạt, trên mặt không có chút dáng vẻ tươi cười. Đối với lời của bọn họ nhắm mắt làm ngơ. Giống như náo nhiệt hoàn toàn không thuộc về cậu.

"Nè, cậu cái người câm này, muốn ăn đòn?"

Nam sinh lớp trên nhìn cậu vẫn một mực không lên tiếng, hơi khó chịu, bèn đưa tay đẩy bả vai cậu. Lúc người khác đang quấy rối gay gắt, cửa phòng học đột nhiên bị một lực mạnh đá văng.

Cánh cửa đột nhiên đυ.ng vào vách tường, lại bị bắn ngược trở về. Đùng đùng mấy tiếng vang lớn, rung động dữ dội. Phó Tuyết Lê xắn tay áo lên, tìm đồ xung quanh, tùy tiện vung cây chổi để dựa trong góc tường đập vào trong đám người, nhìn nam sinh đang động tay động chân kia trong miệng mắng, "Mày bệnh thần kinh à?! Đánh ai đó đồ ngu!"

Chạng vạng tối hôm đó, mặt trời ngả về tây, cô giống như anh hùng trong phim ảnh đột nhiên xuất hiện cứu giúp trong thời khắc mấu chốt, xuất hiện ngược sáng. Hứa Tinh Thuần nhìn đến sững sờ, thả lỏng khóe môi mím thật chặt.

Đám người còn lại cũng bối rối, bị khí thế của Phó Tuyết Lê hù dọa. Sau mấy giây, có người mới hậu tri hậu giác nhận ra cô. Đương nhiên nữ côn đồ cũng biết cô, mặc dù trong lòng khó chịu, tự hỏi cũng không chọc nổi, chỉ có thể cười gượng nói, "Thế nào, chị Tuyết Lê, cậu ta là bạn trai chị à?"

Phó Tuyết Lê cũng không thèm nghe, sải bước tiến lên, kéo Hứa Tinh Thuần trong đám người ra, sầm mặt hung dữ quay phắt lại, "Cút mẹ nó đi đồ đê tiện, ai là chị cô!"

Mặc dù khí thế hung hăng, hoàn toàn không chịu thua, nhưng dù sao đối phương người đông thế mạnh, hiện tại lấy cứng chọi với cứng không được. Cô không nói lời nào kéo cậu đi, cộc cộc cộc chạy xuống lầu. Sân trường dần thưa thớt người, trong đài phát thanh phát ca khúc tiếng Quảng Đông của Dương Thiên Hoa.

"Một nụ hôn có thể đánh cắp một trái tim, một nụ hôn có thể gϊếŧ chết một người..."

"Anh thích nụ hôn nồng cháy nhưng lại chẳng bao giờ yêu ai..."

Thời gian đã muộn, đèn đuốc mờ ảo. Cành lá cây cối hai bên đan xen vào nhau, ánh sáng lay động chiếu xuống trên đường. Cậu cứ ngoan ngoãn để cô dắt cổ tay như thế.

Cứ như vậy tốt biết bao, không biết đi chỗ nào, chỉ hai người, tốt biết bao.

Phó Tuyết Lê tức giận, bước đi nhanh, dưới chân cũng giống như nổi lên cơn lốc nhỏ. Kéo cậu lảo đảo.

Dọc theo đường đi cô đều nói liên tục không ngớt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trách móc, "Cậu nói xem sao cậu lại ngu ngốc như vậy, trực tiếp từ chối sau đó chạy không phải được rồi sao, bọn họ dám làm gì cậu? Ngược lại cậu hay nhỉ, nhất định phải ngu ngốc ngơ ngác đứng chỗ đó, thật sự muốn làm bạn trai người ta sao? Nếu hôm nay không phải tôi quay lại phòng học lấy đồ, cậu định làm thế nào?"

Cậu không lên tiếng.

Phó Tuyết Lê dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu, "Cậu ngây ra làm gì, ngốc rồi à?"

"Cảm ơn cậu." Mấy giây sau, vậy mà Hứa Tinh Thuần lại cười, giọng chuyển thấp xuống, khàn giọng.

Đưa tay không đánh người mặt tươi cười.

Hơn nữa dáng vẻ cậu vô tội lại yên tĩnh, nụ cười còn có một loại đẹp mắt không nói ra được.

"Cậu còn cười nữa." Cô vẫn bực bội hừ hừ như cũ, nhưng nóng nảy đã biến mất hơn phân nửa. Tiếp tục đi về phía trước, lại nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại nghi ngờ nhìn cậu mấy lần.

Hình như cũng không có gì đặc biệt mà, ngoại trừ thông minh một chút, sao lại làm con gái yêu thích như vậy, một người lại tiếp nối một người, thật là nghĩ không ra...

Trong lòng cô âm thầm buồn bực.

Hứa Tinh Thuần phát hiện, khuôn mặt căng thẳng, ánh mắt nhìn sang hướng khác, né tránh ánh mắt cô. Nhưng tay Hứa Tinh Thuần thấm đầy mồ hôi lại lơ đãng nắm chặt tay cô.

Dưới ánh nắng chiều đỏ thắm, thiếu nữ áo trắng váy đen, ánh mắt sáng ngời, nước da trắng nõn thơm như cánh hoa vậy, tóc đen lòa xòa tùy ý, như lụa satin trơn bóng.

Có người nhỏ giọng nói một câu, Phó Tuyết Lê chìm đắm trong thế giới của mình, dĩ nhiên không nghe được.

Hình như cũng không muốn để cô nghe.

Vì vậy sợi dây chun ngày đó cô làm mất, cậu đã nhặt lại mang theo suốt mười năm.