Chương 4: Nụ hôn thứ bốn



Anh đi đi

Trước kia trên mạng thường thịnh hành một câu nói.

Người xuất hiện trong mơ, khi tỉnh lại nên đi gặp người đó.

Trước đây Phó Tuyết Lê vẫn cảm thấy những lời này cực kỳ không hợp bản chất, cũng không biết làm sao, hôm nay vẫn đang suy nghĩ. Một lòng suy nghĩ, ngay cả trạng thái chụp ảnh cho tạp chí Khôi Tú cũng không còn nữa.

Hợp tác với cô là tiểu thịt tươi lưu lượng đang nổi tiếng, tướng mạo mềm mại dịu dàng, theo phong cách trung tính, fan bạn gái tương đối nhiều. Một mình cũng thích ra vẻ ta đây, Phó Tuyết Lê không thấm nổi loại đàn ông dáng vẻ thế này, nhưng mấy nữ sinh nhỏ bây giờ lại yêu thích.

Lúc này tiểu thịt tươi đang ôm đàn ghi-ta, dùng thủ pháp nửa đời không quen thuộc gảy dây đàn. Trên khuôn mặt trái xoan nhọn hơn so với cô mang theo tình cảm dịu dàng tiêu chuẩn, chỉ là cảm giác trang điểm quá dày, phơi bày dưới ánh sáng mạnh thì có vẻ hơi nhiều dầu mỡ.

Phó Tuyết Lê ngồi trên ghế dựa mặt đối mặt với cậu ta, không tới mức buồn nôn, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Cô nâng cằm lên một góc độ, mắt thuận tiện nhìn sang hướng khác.

Máy CO2 bên cạnh phả ra không khí màu trắng phun sương mù ào ào, ánh sáng huỳnh quang từ đèn trong phòng chụp ảnh chớp lóe chớp lóe. Trợ lý bưng ly nước, cầm áo khoác chờ một bên. Thợ trang điểm đợi lúc nghỉ tiến lên chỉnh lại trang điểm.

Nhϊếp ảnh gia Jony mặc quần da thấp eo quỳ xuống đất, một tay cầm máy chụp hình, một cái tay khác giơ lên thẳng đứng vỗ vỗ hai bên, ra hiệu hai người đến gần chút, cười giỡn nói: "Biểu cảm của tiểu Lê ngọt một chút đi, thả lỏng một chút, chúng ta tìm chút cảm giác yêu đương được không, vẻ mặt này của em là đối diện với kẻ thù à?"

Phó Tuyết Lê cười xin lỗi. Lúc đầu cô chính là ra mắt người mẫu, mặc dù không trong trạng thái, nhưng đối diện với ống kính, cũng có thể theo phản xạ biểu hiện cảm giác Jony muốn chụp ra ngoài.

Tách tách ——

Tách tách ——

Cô liên tục thất thần...

Liên tục thất thần...

Loại thất thần này kéo dài đến khi cô tập luyện xong vũ điệu mở màn của một chương trình tạp kỹ nào đó, sau đó dừng lại trước cửa cục công an.

Những thứ này cũng không quan trọng, trọng điểm là cô cũng không biết bản thân mình tới đây làm gì... Còn là sau bữa ăn, một mình lén lút chạy ra ngoài.

Ngay cả lời thoại mở màn chương trình tạp kỹ sắp thu hình thuộc đến nửa chừng, còn có thời gian rảnh rỗi chạy tới chỗ này.

Qua thật lâu, Phó Tuyết Lê mới nhớ mình không có điện thoại của Hứa Tinh Thuần.

Hôm nay cũng không biết trúng tà cái gì, nằm mơ, suy nghĩ muốn gặp Hứa Tinh Thuần càng phát ra mãnh liệt.

Cũng không biết hôm nay anh có ở đơn vị không. Rõ ràng mấy ngày trước còn gặp mặt, cao ốc quen thuộc ngay trong tầm mắt cô, chính là cô bước không ra một bước kia.

Nhân viên bảo vệ trong trạm nhỏ màu trắng ở cổng đã chú ý tới Phó Tuyết Lê rất lâu, thậm chí còn mở cửa sổ thét to yêu cầu cô không có chuyện gì đừng đứng lung tung trước cửa cục công an. Cô đeo khẩu trang, mũ lưỡi trai màu đen, áo khoác dài bao bọc thật chặt chẽ, gần như che từ cổ đến mắt cá chân, cách ăn mặc rất khác thường, hành động cũng rất lén lút.

Lại đi tới đi lui mấy bước, Phó Tuyết Lê giẫm lên một bậc thang nhảy nhảy đếm đếm.

Đi...

Không đi.

Đi...

Hay là không đi.

Rốt cuộc con mẹ nó đi hay không chứ?!

Mẹ kiếp.

Coi như tới cũng đã tới rồi......

Trong lòng cô phiền muộn kéo khẩu trang ra, lần mò lấy một cây son môi trong túi ra. Hình như ven đường có một chiếc Audi màu trắng dừng rất lâu. Cô nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn xung quanh không có người đi đường nào, lập tức tới gần, cúi người, đối diện với kính chiếu hậu xe, hơi hé miệng, cẩn thận bắt đầu trang điểm lại.

Vừa mới chùi xong môi dưới, cửa sổ xe đột nhiên từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt chủ xe, hù dọa tay cô run rẩy.

Hứa Tinh Thuần ngồi trên chỗ ghế lái, một tay còn nắm vô-lăng, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, đối diện với ánh mắt cô. Bầu không khí ngột ngạt làm lòng người ta hốt hoảng.

Tố chất tâm lý Phó Tuyết Lê là hạng nhất, da mặt cũng dày, nhưng chỉ cứng đờ một giây, cô đã làm như không có chuyện gì thẳng người lên, mím môi dưới thoa son lên xuống đều đặn.

Sau khi đứng ngay ngắn vững vàng, lại làm bộ làm tịch nghiêng đầu, từ tốn vặn thỏi son, đóng nắp lại. Toàn bộ quá trình vô cùng ổn định, giống như người không làm gì sai vậy.

Rất lâu trước đây, anh họ Phó Thành Lân của cô cũng đã từng nói với cô, thời điểm khi cô lúng túng, quan trọng nhất chính là mặt không cảm xúc, để người khác không phát hiện ra sự lúng túng của cô.

Cũng phải bình tĩnh hơn so với ai khác, vậy thì cô lập tức thắng.

Vì vậy Phó Tuyết Lê chậm rãi lấy khăn giấy ra, rút một tờ, lại cúi người xuống, nhìn gương vuốt tóc, thuận tiện chùi vết son theo viền môi.

Toàn bộ quá trình Hứa Tinh Thuần không nói lời nào.

Mí mắt cô hơi cụp xuống, đuôi mắt liếc qua, ánh mắt lướt qua cổ anh, yết hầu, sau đó hỏi, "Đây là lề đường, anh đậu xe trái luật phải không?"

"..."

"Không mời em lên xe?" Trong lòng biết anh sẽ không mở miệng mời, cô đành phải chủ động hỏi.

Hứa Tinh Thuần không thèm để ý, anh ngồi trong xe, ánh mắt hơi lạnh, cũng không trả lời. Hôm nay vẫn mặc đồng phục, áo khoác dài màu trắng lạnh nhạt, bên trong mặc một cái áo len màu đen, theo cổ áo lộ ra áo sơ mi trắng sạch sẽ gọn gàng. Có sự thành thục anh tuấn chín chắn của đàn ông, toàn thân trên dưới, ngoại trừ một chiếc đồng hồ cơ màu bạc giữa cổ tay, còn lại không có trang sức dư thừa nào.

Được rồi.

Phong thủy luân chuyển, có gì ghê gớm chứ?

Nhẫn nại không phải là xong rồi sao?

Trong lòng nghĩ xong, Phó Tuyết Lê kìm nén quả cầu lửa, lăn một vòng, đi qua ghế phụ chuẩn bị mở cửa xe. Kéo mấy cái phát hiện kéo không ra, cô nóng nảy lên, cổ tay mang theo lay động của cơ thể, lại liên tục kéo mạnh mấy cái.

Dùng sức lực quá lớn, cửa xe cũng sắp bị kéo xuống, vẫn kéo không ra.

Đợi một lúc, xe cũng không có chút dấu hiệu mở khóa nào. Cô vòng quanh trở lại đường cũ, dừng trước mặt Hứa Tinh Thuần, tức giận ngực phập phồng. Gần đây đuôi tóc của cô nhuộm thành màu xanh nhạt, động tác mức độ mạnh, đuôi ngựa vạch ra một vòng cung, vung từ phía sau ra trước bả vai, "Hứa Tinh Thuần, anh có ý gì?"

Thật đúng là xem bản thân mình như ông lớn nhỉ?

Lửa giận làm người ta mất đi lý trí. Phó Tuyết Lê đột nhiên lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống che chắn tầm mắt, hơi hất cằm. Mặc dù nghiêng người cúi xuống, nhưng vẫn từ trên cao nhìn xuống, dường như nhìn ra dáng người, cực kỳ giống thiên nga trắng kiêu ngạo.

Bỗng chốc yên lặng ngắn ngủi, nhưng Hứa Tinh Thuần lại không hề thả lỏng. Chỉ là tốc độ nói của anh từ tốn, gần như từng chữ từng chữ một hỏi, "Em tới đây làm gì?"

Không biết có phải thời gian xa cách quá lâu hay không, lần đầu tiên cô cảm thấy trao đổi với Hứa Tinh Thuần khó khăn như vậy. Suy nghĩ một lúc, mới gian nan tìm ra một lý do sứt sẹo, "Em không làm gì cả, em tìm anh tâm sự chuyện cũ một chút được không?"

Viền môi Hứa Tinh Thuần mím chặt, xoay đầu, ánh mắt từ trên người cô chuyển đi. Cả người trên dưới viết đầy bốn chữ từ chối trao đổi.

Cô ở trước mặt Hứa Tinh Thuần, đã sớm có thói quen đơn phương đón ý hùa theo. Trước đây từng nói, cho dù ở trước mặt ai, Phó Tuyết Lê cũng không ăn nói khép nép như vậy, cẩn thận nói chuyện.

Rõ ràng cực kỳ không thích loại cảm giác tự rước lấy nhục này, lại không thể khống chế được bản thân mình. Nhưng kiểu nói chuyện không nể mặt như vậy, thấp thỏm cân nhắc từng câu từng chữ, từ đầu đến cuối Hứa Tinh Thuần lại không có bất kỳ vẻ xúc động nào.

Phó Tuyết Lê miễn cưỡng tươi cười, tay im lặng siết chặt, "Ít nhất chúng ta vẫn là bạn bè nhỉ."

Hứa Tinh Thuần nhìn thẳng phía trước, ánh mắt nhàn nhạt, đường cong gò má gọn gàng, lộ ra một chút cảm giác lạnh nhạt thờ ơ hời hợt.

Đúng vậy. Rất lâu trước đây Phó Tuyết Lê đã mơ hồ cảm giác được, Hứa Tinh Thuần khác xa vẻ ngoài vô hại biểu hiện như thế. Anh đặc biệt có năng lực chịu đựng, ngày thường giả vờ như người bình thường vậy, thật ra tính cách cực đoan nhạy cảm, trong lòng thù rất dai, đối với người không quan trọng không có chút đồng cảm nào.

Giống như bây giờ vậy.

Cho dù cô mặt nóng dán mông lạnh dán khó chịu bao nhiêu, anh cũng không cảm động chút nào.

Thật đúng là công bằng, bây giờ Hứa Tinh Thuần thật sự là đắng trước ngọt sau, phải đòi lại toàn bộ đè nén chịu đựng trước kia sao?

Nội tâm Phó Tuyết Lê cuồn cuộn, lời nói chuẩn bị xong lại nuốt xuống, nuốt vào bụng. Ngọn lửa ùng ùng kia đột nhiên vọt lên cao trong ngực, cô dùng sức ném cục giấy bóp chặt trong tay về phía anh, không sai lệch vừa vặn nện trúng đầu.

Cục giấy bật mấy cái rơi xuống, từ trên đầu anh rơi trên đầu gối.

Phó Tuyết Lê gắt gao nhìn anh chằm chằm, không chịu bỏ qua: "Anh đang sợ em sao? Nếu không tránh cái gì?"

"Đây không phải là chỗ em nên tới." Mắt Hứa Tinh Thuần nhìn thẳng, tay siết chặt vô-lăng, khớp xương trắng bệch. Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, xe phát ra âm thanh khởi động.

Thiếu chút nữa làm Phó Tuyết Lê tức giận đến mức bất tỉnh. Trên đường vang lên tiếng hét nóng nảy tức giận công tâm của cô:

"Đi đi, hôm nay anh dám đi thì mãi mãi anh đừng ——"

Cho đến khi xe chậm rãi lướt đi, đèn đỏ sau đuôi xe sáng lên. Cô trừng mắt nhìn phía xa, hai chữ "gặp em" còn nghẹn trong cổ họng. Rào chắn cửa cục công an từ từ nâng lên, xe Audi màu trắng quẹo vào, dần dần tăng tốc, biến mất trong tầm mắt.

Cho nên đây là bị Hứa Tinh Thuần chán ghét?

...

Phó Tuyết Lê đứng ven đường, xe tới xe đi, rất lâu mới lấy lại tinh thần. Cô cắn răng siết chặt điện thoại di động, hít một hơi, bực bội muốn chết.

Vừa rồi nên đá chân mang giày cao gót vào xe anh một cước sau đó bỏ đi!

Tốt nhất đá ra một cái lỗ mới được!

Mình thật là đầu óc bị lừa đá có bệnh mới muốn tới đây tìm anh ta!

--

Ánh đèn giải phẫu trên bàn ảm đạm. Lão Tần rửa tay xong, cầm một cặp găng tay cao su trên bàn làm việc đeo vào.

Lão Tần cũng từng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự cấp thành phố, sau đó điều lên đây, ở tiền tuyến có kinh nghiệm công tác mười mấy năm. Chẳng qua tuổi tác lớn rồi, sau đó đã lui về tuyến hai. Ngày thường nhàn rỗi thoải mái, thông thường cũng không làm việc, bình thường phụ trách báo cáo chút công việc cho cấp trên, thuận tiện để các đồng chí trẻ xếp hàng giải thích thắc mắc.

Nghe được sau lưng có tiếng bước chân người khác, Hứa Tinh Thuần khép năm ngón tay, thu đồ vật trong lòng bàn tay lại, bỏ vào túi.

"Cậu nhìn một cục khăn giấy nghiên cứu manh mối gì thế, suy nghĩ nghiêm túc vậy." Lão Tần nhanh mắt, đã sớm nhìn thấy vật trong tay anh vừa rồi, hơi trêu chọc.

Thân thể Hứa Tinh Thuần hơi nghiêng về phía trước, nhưng động tác cầm dao trên tay ngừng lại mấy giây, không lên tiếng.

"Bận nhỉ, tôi thấy gần đây cậu có không ít vụ án?" Lão Tần tìm một cái ghế ngồi xuống.

"Cũng tạm."

"Định lúc nào quay về?"

Hứa Tinh Thuần lắc lắc đầu.

Lão Tần nhìn dáng vẻ anh nói năng thận trọng, cũng không hỏi tiếp nữa. Trong lòng sáng tỏ, cho dù bây giờ cấp trên tới, e rằng Hứa Tinh Thuần cũng không cần báo cáo hành tung.

Lúc Hứa Tinh Thuần làm việc không nói một lời, lão Tần lại cố tình hay vô ý nhắc một câu, "Gần đây tôi nghe được không ít tin đồn. Con người cậu ấy mà, quá cảm tính, rất dễ mất đi phán đoán chính xác. Cho nên... đặc biệt là cậu hiện tại, gánh nặng đè trên người, có lẽ rất cần có công việc thích hợp làm phai nhạt tình cảm của bản thân mình, cũng là một loại cơ chế phòng ngự sinh lý và tâm lý."

"Chú ý thân thể nha Hứa đội, gần đây tần suất hút thuốc hơi cao đấy." Lão Tần ý vị thâm trường.

Tác giả có lời muốn nói:



Chắc là vấn đề không lớn.