Chương 5

Bác Minh suy tư hồi lâu khẽ thở dài, lẩm bẩm nói.

– Hơn 40 năm dòng dã. Không biết giờ này các anh em của ta đang ở đâu, còn sống hay đã chết, 3 người mang trong mình thần khí còn lại không biết đã được họ tìm ra chưa ?. hy vọng cái hẹn cách đây 40 năm bọn họ còn nhớ. Chỉ hy vọng đến lúc đó 4 anh em ta lại được gặp mặt . vì sư phụ mà báo thù.

Đang lúc bác Minh suy tư Vi đứng một bên liền lên tiếng.

– Bác Minh…Bác Minh… bác sao thế ạ. Hương nến cháu chuẩn bị đủ cả rồi. tiếp theo phải làm sao hả bác.

Bác Minh nghe tiếng Vi gọi liền quay đầu lại . lúc này Vi chỉ nhìn thấy trong đôi mắt thấm đầy nỗi suy tư ấy đang toát ra một nỗi buồn dười dượi. kế đó Bác Minh lên tiếng.

– Xong hết rồi hả? , nào cùng ta quỳ xuống trước chư vị thần minh. Nếu cháu thực sự đã sẵn sàng thì dùng máu của cháu nhỏ 7 giọt lên vòng tay này. Từ giờ nó sẽ theo cháu.

Vi có vẻ do dự. Không phải cô chưa sẵn sàng mà là vì…cô sợ đau. 1 đứa con gái mới lớn dù sao cái tình nhút nhát vẫn còn đâu đó. Do dự một lát Vi cuối cùng cũng đưa con dao nhỏ cắt nhẹ đầu ngón tay trỏ của mình, nhỏ lên vòng tay bác Minh đưa 7 giọt máu sau đó đưa lại chiếc vòng cho bác Minh. Bác Minh đôi tay nhận lại chiếc vòng không ngừng run lên nhè nhẹ. Không phải bác đang sợ hãi điều gì mà là trong nội tâm bác đang rất súc động. Cuối cùng bác cũng tìm ra thần khí Huyền Vũ.

Bác Minh cung kính đặt chiếc vong tay trở lại ban thờ sau đó thắp lên 3 nén hương. Xong xuôi bác nhắm nghiền đôi mắt lẫm nhẫm đọc chú. Vi đứng một bên ngây ngốc mà nhìn , không biết bác Minh đang làm gì. Đột nhiên từ trong chiếc vòng tay phát ra ánh sáng bạc nhè nhẹ, Vi chỉ thấy trên khóe miệng bác Minh xuất hiện một nụ cười hành phúc. Kế đó bác đưa lại cho vi vòng tay còn nói.

– Cháu đeo nó vào, từ giờ nó là của cháu. Bây giờ bác sẽ dạy cháu cách vận chuyển cương khí đơn giản nhất. Còn sâu xa hơn phải chính cháu tự lĩnh ngộ .

Bác Minh nói đoàn liên đưa thêm cho Vi một cuốn sách. Bác lại nói thêm

– Cuốn sách này là tâm huyết cả đời của bác, trong đó ẩn chứa rất nhiều huyền cơ . mà chỉ cháu mới có thể học được, chính bác đây cho dù muốn cũng không thể xem thấu. Nào bây giờ nhắm mắt lại, rồn sự tập trung vào chiếc vòng. Kế đó cố gắng cảm nhận vị trí của nó thông qua cảm giác của cháu. Một khi cháu có thể cảm nhận hay nói cách khác là dùng thần thức nhìn thấy hình ảnh của chiếc vòng. Có nghĩa là cương khí của cháu đã tìm ra được điểm cháu muốn vận chuyển đến.

Vi nhắm mắt làm theo chỉ bảo của bác Minh. Dường như Vi mang trong mình thiên phú dị bẩm, chỉ nghe qua một lần liền hiểu ý nghĩa của phương pháp đó. Cô nhắm mắt thả lỏng người, nhập tâm cảm nhận chiếc vòng. Bỗng cô aa… lên một tiếng kế đó cô gấp gáp nói

– Bác Minh cháu cảm nhận thấy nó rồi, cảm nhận thấy rồi bác ơi.

– Tốt… vậy bây giờ ghi nhớ chú ngữ. Đọc theo bác nhé.

Vi tập trung lắng nghe. Như muốn nuốt trọn lấy từng câu, từng chữ.

– Bắc phương nhất bái cầu Huyền Vũ

Xuất thế độ nhân, khống yêu ma

Đẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích

Thất tinh ứng vị, Huyền Vũ hiện hình.

Vi lẩm nhẩm lại chú ngữ bác Minh truyền thụ. Bất chợt cô cảm nhận thấy một cảm giác lạnh giá toát ra từ chiếc vong tay. Kế đó là một tiếng rống lớn lạ lẫm của một sinh vật nào đó. Vi từ từ mở mắt. Cô hốt hoảng la lên , trước mặt Vi lúc này là một bóng dáng mờ ảo của một con rùa lớn , trên mai nó lại là một đại xà màu xanh đang há chiếc miệng rộng làm lộ ra 2 chiếc răng nanh dài ngoằng. Vi kinh hãi lùi lại phía sau. Nhưng cô cố lùi lại tránh xa quái vật kia đến đâu thì thân ảnh quái vật nọ vẫn chung thủy bám sát đến đó. Do không cẩn thận Vi té ngã, cô sợ hãi nhắm tịt đôi mắt lại. trong thâm tâm vi kêu thảm

– Thôi hỏng rồi, lần này mình chết chắc rồi.

Nhưng kì lạ thay quái vật kia không những không làm hại đến cô mà còn hướng 2 cặp mắt nhìn cô với vẻ quý mến , ánh mắt của chúng toát lên một vẻ trung thành, cứ vật nuôi lâu ngày được gặp lại chủ cũ.

– Cháu đừng sợ. Chúng không những không làm hại cháu mà sau này sẽ một mực đi theo bảo vệ cho cháu đấy

Bác Minh nét mặt vui mừng nói.

Vi nét mặt nhăn nhó nhìn bác Minh giọng lắp bắp nói.

– Là…là sao hả bác ?, cháu không hiểu.

– Truyện kể ra rất dài.

Bác Minh nói đoạn liền kể lại trận chiến năm xưa cho Vi nghe. Không quên nói cho cô nghe về lời dặn dò của sư phụ bác trước khi xả thân vì đạo.

– Nói như vậy cháu là một trong 4 người mang trong mình thần khí của tứ đại thần thú sao ạ.

Vi kinh ngạc như không thể tin vào tai mình , hỏi lại bác Minh

– Đúng như vậy. Nhưng hiện tại tiềm năng trong cháu mới chỉ được kích phát, còn phải dùng một thời gian dài tu luyện cháu mới có thể chân chính lĩnh hội cùng thi triển sức mạnh của Huyền Vũ đến mức tối đa. Cuốn sách ta đưa cho cháu chính là bí pháp tu luyện của hóa nhân Huyền Vũ. Ta cũng không rõ sư phụ ta từ đâu có được bí pháp cùng 4 chiếc vòng tay ấy. Nhưng mặc kệ chân tướng là gì. Chỉ cần thế thiên hành đạo, giúp đời, giúp người thì mọi việc thầy pháp chúng ta làm đều có ý nghĩa.

Bác Minh nói với giọng điệu đầy hào hùng. Vi mang trong mình sự hồi hộp lo lắng lẫn vui sướиɠ. Sở dĩ cô lo lắng là bởi vì cô không biết mình có thể làm được cái gọi là thế thiên hành đạo hay không, còn vui sướиɠ , dĩ nhiên rồi ai mà không vui khi bản thân trở thành quan trọng trong bất kể vấn đề nào đó.

Thu hồi tâm tư Vi được bác Minh chỉ dạy cách thu liễm cương khí. Cô từ từ thu hồi thân ảnh Huyền Vũ vào trong vong tay. Mắt nhìn thấy thân thể to lớn của Huyền Vũ dần dần bị thu vào trong chiếc vòng bé nhỏ. Vi càng thêm tin tưởng vào thế giới tâm linh và sứ mệnh của mình.

Sau buổi trò truyện li kì đó Vi xin phép bác Minh ra về. Khi cô sắp ra khỏi cửa bác Minh liền gọi với lại nói.

– Tối nay cháu qua đây cùng bác ra khúc sông kia một chuyến. Bác muốn thăm dò động tĩnh của đám ác vong kia một chút.

Vi vâng dạ sau đó quay người rời đi. bác Minh nhìn theo bóng dang Vi , trong lòng khẽ thở phào. Cuối cùng bác cũng tìm ra người mang trong mình thần khí của Huyền Vũ.

Tối ngày hôm đó sau khi ăn xong bữa cơm cùng ông bà nội Vi xin phép ông bà qua nhà bác Minh một chút. Biết là có chuyện quan trọng nên ông bà Vi cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò cháu gại mọi chuyện phải cẩn thận. Lúc Vi đang định tiến ra cửa thì đám con Nhung, thằng Trung, Dũng và Lực cũng vừa tới.

– Này mày định đi đâu đấy.?

Con Nhung nhanh miệng hỏi.

– À tao định qua nhà bác Minh, bác ấy có việc cần nhờ tao giúp.

– Là chuyện gì, bọn tao phụ một tay được không.?

– Không được việc này nguy hiểm lắm, chung mày tốt nhất đựng đi theo.

Nghe Vi nói như vậy thằng Lực nổ hất hàm nói.

– Mẹ cái con rắm thối này. Mày khinh thường thân trai lực lưỡng như tao à. Đi…có gì mà sợ. Này này đứa nào không giám đi là con chó đấy nhá.

Thằng Lực hướng cả mấy đứa nói sau đó nó hăm hở đi trước tiến về nhà bác Minh. Đám Vi hướng mắt nhìn theo bóng lưng thăng Lực không khỏi thở dài. Cả đám cũng đành tiến bước theo nó. Đi tầm 10 phút mọi người đã đứng trước cửa cổng nhà bác Minh đột nhiên thằng Lực đứng khựng lại nói

– Quái thật sao đi đến đây tao lại thấy lành lạnh nhỉ. Bọn mày có thấy lạnh như tao không

Cả đám đứa nào cũng xoa xoa 2 bàn tay vào nhau khẽ gật đầu, duy chỉ có Vi là vẫn bình thường bởi vì ngay trước mắt Vi lúc này đang là 2 thân ảnh mờ ảo nhìn sao cũng không ra mặt mũi. Vi biết họ là ai nên chen lên phía trước mọi người nhẹ nhàng nói.

– Chúng tôi tới tìm bác Minh , phiền 2 vị cho qua.

Đám thằng Lực nghe Vi hướng khoảng không trước mặt mà nói chuyện thì không khỏi giật mình. Bọn nó chiều ngày hôm qua đã được tận tai nghe tiếng nói trong gió nên giờ đây khi thấy Vi lại độc thoại, bọn nó biết không phải Vi đang trêu đùa mà ngay trước mặt Vi hay đâu đó quanh đây đang có vong hồn nào đó. Cả đám đứng túm tụm lại bên nhau ra điều sợ hãi lắm. Vi nói đoạn mắt nhìn thấy 2 bóng người nọ gật đầu sau đó rạt sang hai bên nhường đường , cô liền quay lại nói với đám thằng Lực .

– Đi vào thôi. Đừng có sợ nhé Lực nổ. Nãy đòi đi cho bằng được giờ đừng có sợ mà tè ra quần đấy nhé.

Bác Minh nãy giờ biết là Vi và đám bạn tới nhưng không ra đón. Bác muốn nhân cơ hội này kiểm chứng tâm lí của Vi. quả nhiên Vi không làm bác thất vọng. Bản lỉnh của hóa thân Huyền Vũ thật không đơn giản, thích nghi rất nhanh với thế giới tâm linh.

Cả đám Vi kéo nhau đi vào trong sân , lúc này bác Minh mới từ trong nhà bước ra. Bác cười nói.

– Mấy đứa cũng đến sao. Thôi vào nhà cái đã ,nếu đã tới thì để bác phân công, công việc luôn , mấy đứa phụ bác một tay. Đưa những thứ bác đã chuẩn bị sẵn ra khúc sông. Đêm nay bác muốn bố trí trận pháp trước, kẽo để ” đêm dài lắm mộng”.

Cả đám Vi vâng dạ, sau đó theo bác vào trong. Tại đây bác Minh nói ý định tối nay của mình. Đám thăng Lực nghe xong thì không khỏi sợ hãi. Một lát sau thì Nhung, Trung, Dũng vẫn hạ quyết tâm đi theo duy chỉ có Lực là nét mặt xanh lét vẫn đang do dự. Trung su mô lúc này mới lên tiếng, hướng thằng Lực mà trêu trọc.

– Sao ? nãy đứa nào to mồm lắm cơ mà.? Bảo không đi là cái gì ấy nhỉ ?

– Gâu … gâu… hừm. Thằng lực thẹn quá hóa giận nhưng cũng không biết làm thế nào. Nó thà bắt trước tiếng chó , sủa lên mấy tiếng còn hơn là ra chỗ quỷ quái kia.