Chương 4

Đầṳ ѵú của cô bị mυ"ŧ làm cho chúng vừa đỏ vừa sưng, hiện tại chỉ cần tiếp xúc rất nhỏ cũng có thể mang đến cho cô sự kí©h thí©ɧ mãnh liệt.

Cô đương nhiên cũng không phải kiểu người thanh tâm quả dục, chẳng mấy chốc du͙© vọиɠ từ đáy lòng dấy lên, muốn hung hăng trừng phạt cái người phụ nữ đang ở trên người mình quấy rối mình một phen.

Nhưng lý trí cuối cùng của cô vẫn muốn xác nhận một chút: "Cô có biết mình đang làm gì không?"

Cô chống người lên hỏi Từ Thanh Nguyên.

Đầu óc của Từ Thanh Nguyên đang mông lung chợt dừng lại một chút. Giọng nói của người nào sao mà quen thuộc quá, như thế nào lại nghe giống giọng nói của Lâm Dương.

Cái người phụ nữ đó đúng là quá đáng quá mà, thật sự là âm hồn bất tán, tới cả lúc nàng nằm mơ cũng không chịu buông tha cho nàng.

Có phải cãi nhau với cô quá nhiều rồi hay không, trong mộng xuân thế mà vẫn có thể nghe thấy giọng nói của cô. Tức chết đi được.

Từ Thanh Nguyên bất mãn dùng sức cắn đối phương một cái, nói chuyện cụt lủn bảo: "Cô không được phép nói chuyện. Giọng nói của cô khó nghe muốn chết, nhanh làm đi."

Cơ thể của nàng đã đói khát đến mức độ không cần khıêυ khí©h thêm gì nữa. Bản thân nằm ở trên người của Lâm Dương cọ xát hai cái, cũng cảm giác nước da^ʍ dưới thân đang tràn ra.

Lâm Dương rêи ɾỉ một tiếng, nhìn ra đối phương đang vô cùng tức giận. Thái độ của Từ Thanh Nguyên đối với cô rất không tốt, mỗi lần gặp nhau không phải cãi nhau thì cũng là ganh đua nhau, luôn không hài hòa được với nhau.

Không nghĩ tới đến lúc cả hai ở trên giường cũng là như vậy, coi như cho dù hai người thật sự muốn thân mật tiếp xúc với nhau một cách thân mật nhất, thì nàng cũng không muốn nghe thấy giọng nói của cô.

Không biết có phải muốn mượn chuyện này trốn tránh hay không? Hay là vốn biết mình là ai, không biết mình đang làm gì, chỉ là nhất thời bị du͙© vọиɠ làm cho đầu óc mê muội.

Nhưng mặc kệ là kiểu tình huống như thế nào, hiện tại Từ Thanh Nguyên của lúc này và lúc bình thường rất không giống nhau. Khí chất từ chối người ngoài, hoàn toàn không có cảm giác cách xa ngàn dặm, nói như thế nào đây, vừa lẳиɠ ɭơ vừa lãng mạn.

Du͙© vọиɠ của cơ thể khiến cho cô không muốn tiếp tục dây dưa nữa, mặc kệ đối phương có tỉnh táo hay không, làm rồi nói sau.

Dù gì thì cũng đã ở trên giường quyến rũ cô như vậy, không làʍ t̠ìиɦ thì cô vẫn còn là con người ư?

Lâm Dương ôm đối phương rồi bất ngờ mạnh mẽ xoay người một cái, đè Từ Thanh Nguyên ở phía dưới người mình. Nếu nàng đã không thích nghe cô nói chuyện, vậy thì không nói lời nào nữa, trực tiếp làm thôi.

Hai tay cô cởϊ qυầи áo của Từ Thanh Nguyên ra rồi ném xuống giường. Người phụ nữ này, cho dù ở một buổi hội nghị thường niên vui vẻ và thư thái như vậy vẫn mặc áo sơ mi, có vẻ vô cùng cấm dục, hoàn toàn khác biệt so với bộ dáng hiện tại.

Cũng may phần thân dưới của nàng mặc chiếc váy bó hông, rất dễ cởi, chỉ cần cởi khuy ra trực tiếp kéo xuống là được.

Sau khi cởi váy ra trên người cũng chỉ còn lại một chiếc qυầи ɭóŧ, mặc váy bó sát người, cho nên Từ Thanh Nguyên mặc quần chữ T. Lúc Lâm Dương sờ đến chỗ này thì cô cúi đầu, cười rộ lên hai tiếng.

Từ Thanh Nguyên nghe được tiếng cười này, đắc ý vặn vẹo cơ thể, chủ động cọ xát đối phương làm nũng, nàng nhanh chóng biết được người phụ nữ đã hứng tình rồi, nhất định là do cô thích nàng ăn mặc như thế này.

Đương nhiên nàng cũng không ngoại lệ.

Lâm Dương chỉ cần hai ba động tác đã lột sạch quần áo của Từ Thanh Nguyên, đôi môi bắt đầu lướt qua cổ nàng, hơi thở nóng rực mà vội vàng.

Từ Thanh Nguyên có thể cảm giác được cô vô cùng yêu thích đối với cơ thể của nàng, điều này khiến cho cơ thể của nàng trở nên càng thêm mẫn cảm.