Chương 1

Dưới cái nắng như thiêu đốt của mùa hè, mới 8 giờ sáng bầu không khí lúc đã vô cùng nóng nực. Trên sân trường, vô số học sinh mặc đồng phục màu xanh xếp thành hàng dài, ai nấy đều cúi gằm mặt, phải phơi nắng khiến họ không thể mở mắt được.

Tiếng ve râm ran hòa lẫn với tiếng loa phát thanh inh ỏi khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Trên bục phát biểu trước sân thể dục, một nam sinh một tay cầm micro, tay kia nắm chặt tờ giấy, đọc bài kiểm điểm với giọng điệu bao la tình cảm.

"Bản kiểm điểm, hôm nay, với một lòng hối lỗi sâu sắc, em xin tự kiểm điểm bản thân... Cổng trường nằm ở phía Đông Nam của trường, nhưng vì sự lười biếng của mình, em đã chọn cách trèo tường ra ngoài. Hành vi này là vô cùng tồi tệ… Khi leo qua bên kia vách tường lại vô tình gặp được học sinh cùng trường, sau khi giao lưu trò chuyện với nhau thì sau đó có xảy ra bất đồng quan điểm..."

"Cái bản kiểm điểm này của anh Địch bao giờ mới xong vậy? Đọc hơn nửa tiếng rồi, chỗ anh ấy có mái che, còn bọn này phải phơi nắng sắp cháy thành than rồi..." Một học sinh mũi ưng vừa phe phẩy vạt áo đồng phục để tạo gió vừa lẩm bẩm với người bên cạnh.

Cậu béo mập mạp đứng bên cạnh, cả người co rúm, nhếch miệng cười, vai run lên bần bật, cả người cũng rung rinh theo: "Nghe nói lúc anh Địch trèo tường, một người anh em đi ngang qua nhìn thấy, lo chuyện bao đồng gọi điện tố cáo với hiệu trưởng, thế là anh Địch phải lên đây phát phúc lợi đó."

Nam sinh chiếc mũi ưng lau mồ hôi trên cổ, nhìn xung quanh. Hơn một nghìn học sinh, ai nấy đều ủ rũ như những quả cà tím héo úa. Cậu ta không khỏi tặc lưỡi: "Đây là tàn sát bừa bãi mà!"

"Mày có ý kiến gì thì nói với anh Địch đi!" Cậu béo lại rụt cổ, cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc với ánh nắng mặt trời.

Mũi ưng há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chẳng nói gì nữa.

Hài hước! Ý kiến với Địch Thâm sao? Cậu ta có nghe lọt tai hay sửa đổi lần sau không?

Mười phút trôi qua, người trên bục vẫn hăng hái, sôi nổi, phía dưới xôn xao, từng đợt tiếng rêи ɾỉ vang lên. Giám thị giáo dục đứng sau Địch Thâm hơi lo lắng, liên tục nhìn đồng hồ trên tay.

Địch Thâm vung vung bản kiểm điểm trên tay, giả bộ lật qua trang sau, tiếp tục đọc với giọng điệu đầy cảm xúc.

Rõ ràng là đang kiểm điểm sai lầm, nhưng cậu lại đọc như thể vừa đạt giải nhất toàn quốc.

"Tiểu Béo, tao nhớ Tiểu Hoa chỉ viết kiểm điểm cho anh Địch một trang thôi mà?" Nam sinh mũi ưng không kìm được, lại quay đầu hỏi.

Cậu béo ngước lên, đẩy cặp kính trên sống mũi, nheo mắt nhìn lên bục cao: "Chính xác là một trang, anh Địch cũng chỉ cầm có một trang thôi.”

Mũi ưng cảm thấy da đầu tê rần: "Rốt cuộc là nó đọc cái gì vậy?"

Cậu béo không thèm trả lời, cúi đầu lẩm bẩm: "Mày mới quen Địch Thâm à? Số lần nó đọc bản kiểm điểm còn nhiều hơn số lần làm bài thi tháng, tao cá nó có thể nói hai tiếng liền không ngừng nghỉ luôn ấy."

Năm phút nữa trôi qua, tiếng chuông báo vào lớp vang lên, Địch Thâm nhướng mày, gấp bản kiểm điểm trong tay lại.

"Đó là toàn bộ nội dung bản kiểm điểm của em, cảm ơn sự giám sát của các bạn học sinh, em xin hứa sau này sẽ nghiêm khắc rèn luyện bản thân, tuân thủ kỷ luật và học tập chăm chỉ."

Dưới khán đài xôn xao, Địch Thâm vừa đọc xong bản kiểm điểm, trong lòng mọi người bỗng dấy lên một niềm vui sướиɠ như được giải thoát.

Giám thị bụng phệ vốn định nói thêm vài câu, nhưng giờ không còn thời gian, chỉ đành vẫy vẫy tay, thúc giục Địch Thâm xuống sân khấu.

...

Các lớp xếp hàng đi vào phòng học, Địch Thâm cởϊ áσ khoác đồng phục treo trên vai, tùy tiện chen vào hàng người đang đi vào lớp.

Mọi người xung quanh đều cố gắng giữ khoảng cách với cậu, tạo ra một vòng tròn cách cậu hai bước chân, ai cũng biết ý không bước vào khu vực này. Địch Thâm chẳng quan tâm lắm, thậm chí trong miệng còn ngân nga giai điệu nào đó.

Có vài ánh mắt lén lút nhìn về phía cậu. Địch Thâm không để ý ngước lên, vô tình nhìn vào mắt của một nữ sinh. Khuôn mặt cô gái phút chốc ửng hồng, cô nhanh chóng quay mặt đi, chỉ vài giây sau, tai cũng hoàn toàn đỏ bừng.

Địch Thâm khẽ cười, đúng là con gái lớp khác vẫn dễ thương hơn, không giống như lũ con gái lớp mình, vừa hung hăng vừa dữ dằn, chẳng có chút dịu dàng nào.

Lớp 11A7 ở tầng ba, khi Địch Thâm thong thả bước vào lớp, hầu hết mọi người đã đến rồi, chỉ còn vài chỗ trống, thấy Địch Thâm đi vào, bầu không khí vốn yên tĩnh của lớp học bỗng trở nên náo nhiệt.

"Phong thái của anh Địch nhà ta lại được toàn trường chiêm ngưỡng rồi!"

"Bài kiểm điểm của anh Địch so với những lần trước ngày càng dài và sâu sắc hơn. Phải học hỏi anh Địch nha!”

Địch Thâm tiến đến chỗ nam sinh vừa nói, vỗ mạnh vào đầu cậu ta: "Nói kháy ai đấy?"

Nam sinh vội ôm đầu. Địch Thâm vốn chẳng biết kiềm chế sức lực, đặc biệt là đôi tay, chẳng khác nào *thiết sa chưởng, cho dù chỉ là đùa giỡn, cũng có thể khiến người ta đau đớn.

*Thiết sa chưởng: là tên của một công phu võ thuật do rèn luyện bàn tay mà có.

"Anh đúng là đỉnh cao, kiểm soát thời gian quá chuẩn, lão Dương còn chẳng kịp nói gì, chắc tức chết mất."

Giám thị bụng phệ họ Dương, mọi người gọi là lão Dương.

Địch Thâm khinh khỉnh cười: "Chê tao nói dài dòng? Muốn nghe lão Dương lải nhải à?”

Ngay lập tức cả lớp đồng loạt lắc đầu.

Lão Dương do từ trẻ đã quát tháo nhiều nên giọng nói bây giờ nghe khàn khàn như tiếng dây đàn vĩ cầm cọ xát vào chân bàn, the thé ồn ào.

(Editor: Nếu mọi người yêu thích thì hãy đề cử cho truyện, và đừng quên thả 10* nha^^)