Chương 32

Địch Thâm nhìn Bùi Chinh, anh đang kéo áo ở sau lưng ra, có thể là do quần áo ướt đẫm lại dính sát vào người mang lại cảm giác rất khó chịu. Đối phương còn không thèm nhìn cậu, dường như đã sớm quên chuyện anh vừa cắn mình một cái.

Địch Thâm tiến đến câu cổ Bùi Chinh, người bị giam trong vòng tay của cậu, giơ ngón tay lên trước mặt anh: "Hàm răng của mày sắc nhọn thật đấy!

Bùi Chinh bị hành động đột ngột của cậu làm cho kinh ngạc, theo bản năng vươn tay ra nắm lấy cổ tay của cậu, sau khi phản ứng lại thì thu tay về, tầm mắt lại nhìn về phía hàng dấu răng kia, trong ánh mắt không có chút cảm xúc áy náy: "Là do cậu bịt miệng tôi trước."

Địch Thâm cho là đúng lý hợp tình nói: "Chẳng phải là do sợ mày tạo ra tiếng động sẽ khiến lão Dương phát hiện sao?"

Bùi Chinh quay đầu nhìn cậu một cái, bởi vì hành động này mà khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn, gần đến mức sắp dính sát vào nhau luôn.

"Người gây ra tiếng động là cậu." Bùi Chinh nói.

Địch Thâm sững người lại, nhận ra đúng là mình gây tiếng động nên lão Dương mới nghe thấy, nhưng…

"Ai bảo mày cười chứ!"

Trong vô thức, chủ đề ban đầu đã chuyển từ việc Địch Thâm hùng hổ chất vấn, sang Địch Thâm bắt đầu giải thích cho hành động của mình.

Bùi Chinh chỉ bằng vài câu nói đã lấy lại quyền chủ động, Địch Thâm dần dần cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng cũng không nói rõ được nguyên nhân, cậu chỉ có thể mất kiên nhẫn bỏ qua cho Bùi Chinh, tự chỉnh trang lại quần áo của mình.

Cánh cửa một phòng riêng cách đó không xa đột nhiên bị mở ra, một cái đầu tròn vo thò ra. Cái đầu đó nhìn trái nhìn phải, rồi hai mắt sáng trưng, reo lên: "Ê, anh Địch ơi!"

Địch Thâm lập tức nhảy dựng lên: "Lão Dương còn chưa đi xa đâu, kêu cái thằng cha mày!”

Bành Bằng bị mắng nên rụt đầu lại, theo sau cậu ta là 3-4 cái đầu tai khỉ mỏ chuột thò ra, nhìn thấy Địch Thâm, liền hưng phấn hỏi han: "Anh Địch à, sao anh lại ở đó vậy?”

Địch Thâm nể rồi, toàn là một lũ đồng đội ngu ngốc.

Địch Thâm nhìn sang Bùi Chinh bên cạnh, thấy anh không có phản ứng gì. Địch Thâm phòng ngừa việc mấy người trong phòng lát sẽ lần lượt lên tiếng hỏi thăm, mỗi người một câu càng lúc càng to, nên cậu nhanh chóng đi qua đó.

Khi đến trước cửa, mấy cái đầu đều thò ra ngoài. Địch Thâm đưa tay đẩy cửa, đám người bên trong giống như đang *xếp chồng La Hán lên nhau, tất cả bọn họ ngã lăn quay ra đất. Bành Bằng nặng nề trực tiếp ngồi lên đùi Vương Húc đang ở sau lưng cậu ta, khiến Vương Húc kêu ầm ĩ.

*Xếp chồng La Hán: là một trò chơi, hoạt động thể thao hoặc màn biểu diễn, trong đó hai người hoặc nhiều hơn xếp chồng lên nhau theo nhiều kiểu dáng khác nhau.

Địch Thâm đi đến trước máy tính, cầm điện thoại bên cạnh lên xem giờ, đã trễ hơn nửa tiếng so với dự định. Cậu chửi thề một tiếng đ**, rồi vội vàng nhét điện thoại vào túi, nói với mấy người đang nằm trên sàn: "Tao đi trước đây, bọn mày tiếp tục chơi đi nhé."

Vương Húc vẫn đang kêu rên nhưng vẫn không quên đáp lại một tiếng.

Địch Thâm nhanh chóng đi xuống cầu thang, khi đi ngang qua quầy thu ngân, cậu nhìn thấy Bùi Chinh đã ngồi ở đó, tay cầm bút, cúi đầu giải đề.

Có vẻ như cảm nhận được điều gì đó, Bùi Chinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Địch Thâm vội vã đi ra ngoài, hai người nhìn nhau hai giây. Hôm nay Địch Thâm đã mất mặt trước Bùi Chinh quá nhiều, cũng chịu nhiều ấm ức, không còn tâm trí trêu chọc đối phương, trực tiếp đi luôn.

Còn mối thù bị cắn, cậu nhất định sẽ trả lại sau!

Khi chạy đến cổng trường, Địch Thâm nhìn thấy chú tài xế Trịnh vẫn còn ở đó, cậu thở phào nhẹ nhõm, đi đến mở cửa xe.

Chú Trịnh luôn chú ý đến cổng trường, nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, có chút ngạc nhiên: "Thâm Thâm không ở trong trường à?"

Địch Thâm cầm lấy một chai nước, vặn nắp, uống ực ực hết nửa chai, mới trả lời: "Dạ, tan học sớm nên đã đi chơi một lúc ạ."

Chú Trịnh mỗi ngày đều đưa đón Địch Thâm đi học, cũng hiểu rất rõ Địch Thâm. Ông đã chứng kiến nhiều lần cậu đánh nhau, nhưng ba Địch cố ý che giấu, vậy nên ông cũng không nói nhiều.

Chú Trịnh đánh giá Địch Thâm từ trên xuống dưới. Thấy làn da của cậu không có vết thương, quần áo cũng không dính bụi bẩn, chỉ là hơi ướt mồ hôi. Mọi thứ đều bình thường, ông mới đạp chân ga chạy đi.

Khi cánh cửa phòng ăn mở ra, tiếng cười nói ồn ào cũng theo đó truyền ra. Thấy Địch Thâm cuối cùng cũng chậm chạp về muộn, mẹ Địch trừng mắt nhìn cậu, rồi quay sang người phụ nữ bên cạnh cười nói: "Đây là con trai tôi, Địch Thâm. Thâm Thâm đến đây, mau chào dì đi."

Địch Thâm ngoan ngoãn chào dì, sau đó đi đến một chỗ trống ngồi xuống.

"Sao giờ mới tới hả?" Mẹ Địch trách móc cậu: "Cả bàn mọi người đều đợi con đấy."

Địch Thâm đặt tay lên mặt bàn, bình tĩnh giải thích: "Có việc nên chậm trễ một chút ạ."

Thấy cậu còn biết nghe lời, mẹ Địch quay đầu lại tiếp tục trò chuyện với người bạn thời đại học của mình.

Địch Thâm cầm cốc nước lên uống, vô tình nhìn thấy người ngồi đối diện, khẽ giật mình.

Đối diện cậu là một nữ sinh mặc váy hồng nhạt, môi hồng răng trắng, có hai má lúm đồng tiền.

Người này… nhìn quen mắt quá.

Địch Thâm nhìn kỹ vài lần mới nhớ ra, đây hình như là hoa khôi của trường mình thì phải?

Cậu không nhớ mặt các nữ sinh thì cũng bình thường thôi, chủ yếu là vì Thẩm Thơ Nhuỵ có khuôn mặt thanh thuần như mối tình đầu, lại thấp hơn cậu một lớp. Vừa vào học, với nhan sắc này, cô đã thu hút sự chú ý của hầu hết nam sinh trong trường.

Đương nhiên, Địch Thâm không nằm trong số đó. Khả năng nhận diện khuôn mặt của cậu quá kém, nhìn ai cũng như ai.

Cậu không chú ý, nhưng Vương Húc lại thích Thẩm Thơ Nhuỵ. Cậu ta cùng đám bạn hay ôm điện thoại xem ảnh chụp của Thẩm Thơ Nhuỵ, xem nhiều nên Địch Thâm cũng có chút ấn tượng.

Mỗi lần thấy Vương Húc xem ảnh của Thẩm Thơ Nhuỵ, Địch Thâm đều cảm thấy hình ảnh này vô cùng buồn cười, đặc biệt giống như... cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.