Chương 12

Từ Siêu và Từ Dịch là người vùng biển, không ăn cay được, sau khi Lâm Tử nấu tôm hùm đất xong thì xào thêm vài món dự bị nữa, cuối cùng các thành viên trong đội cũng lục tục trở về.

Bầu không khí ngưng trọng.

Tôm hùm nhỏ vốn là để ăn mừng, nhưng bây giờ nhìn nó trông thật mỉa mai. Mọi người trầm mặc ngồi vào bàn lặng lẽ ăn cơm, thậm chí người luôn điều tiết bầu không khí như Quý Thành cũng không nói chuyện.

Lâm Tử cẩn thận lấy một chiếc bát để lột tôm hùm cho các đội viên.

“Tôm hùm này nấu còn ngon hơn ở ngoài.” Lâm Nguyên khen cô.

Lâm Tử còn chưa kịp nói cảm ơn thì Từ Siêu đã dừng đũa, chế nhạo nói: "Cậu còn có tâm trạng ăn sao? Đi rừng kim bài LPL?"

Cậu ta mở miệng mỉa mai, quả thực bản thân có vấn đề, Lâm Nguyên chán nản, không nói gì.

Từ Siêu cũng không kìm chế, ngược lại lời nói của cậu ta ngày càng trở nên khó nghe hơn, mới mở màn trận thi đấu mùa hè đã thua một ván, làm cho tâm trạng của mọi người đều rơi xuống đáy vực, mặc dù không ai nói gì, nhưng dù sao cảm xúc đều cần chỗ để phát tiết, lúc này cậu ta chỉ cảm thấy đầu óc mình sắp bị sự tức giận ăn mòn.

Lâm Nguyên cầm khăn ăn lau tay, đứng dậy muốn rời đi.

"Đi đâu? Rùa đen rụt đầu?" Quý Thành không thể chịu đựng được nữa cũng bắt đầu khıêυ khí©h, vừa nghĩ tới chiến đội đường dưới rác rưởi như CJ lại đánh mình như đánh con đánh cháu, cậu ta đã cảm thấy cơn tức như bị mắc kẹt trong ngực.

Bước chân Lâm Nguyên dừng một chút.

"Ồn ào cái gì? Ăn đi." Hứa Viễn Trạch chuyển cái bát đựng thịt tôm hùm mà Lâm Tử đã lột xong đến trước mặt Quý Thành: "Ai cũng có thời điểm trạng thái không tốt."

"Cái gì gọi là trạng thái không tốt?" Quý Thành cao giọng: "Cho dù tôi dùng đầu ngón chân cũng không thể đánh ra loại thao tác tệ thế này! Đây là nhận của đối thủ bao nhiêu tiền? Cao không?"

Lâm Tử định nói gì đó để giảm bớt bầu không khí giương cung bạt kiếm này, nhưng lại không biết nói gì cho phải, chỉ đành đứng một bên lo lắng suông.

Cô lén kéo tay áo Hứa Viễn Trạch, chàng trai ném cho cô một ánh nhìn yên tâm.

"Quay lại ngồi đi. Mọi người đều là anh em. Mập mạp các cậu cũng câm miệng lại." Hứa Viễn Trạch tự tay bóc một con tôm hùm cho Quý Thành, đưa lên tới miệng cậu ta, Quý Thành bĩu môi không chịu ăn.

Dù sao Lâm Nguyên cũng là một trong số những người lớn tuổi nhất ở đây, nên cũng ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi.

Lâm Tử biết Quý Thành không cam lòng, vội vàng chạy lại ngồi bên cạnh dùng hết lời hay để dỗ dành, Mập mạp nghe lời cô nói cũng dần dần bình tĩnh lại, dùng tay nắm lấy thịt tôm hùm nhét vào miệng: "Mẹ kiếp. Lão tử chỉ là quá tức giận thôi! Nghỉ ngơi lâu như thế lại chơi ra chiến tích như vậy? Cô không biết đây là lần đầu tiên tôi bị đánh như một con chó, kinh sợ đến mức không ngừng ngơ ngẩn! "

Thật ra, Quý Thành đã bình thường trở lại một chút, chỉ là ngoài miệng cậu ta vẫn không buông tha, cứ lải nhải phàn nàn không ngừng, có lẽ còn cảm thấy chưa hết giận, nói qua nói lại bắt đầu giọng điệu mỉa mai.

Giọng nói của cậu ta vốn dĩ đã có chút sắc nhọn, lúc này nghe cực kì chói tai, Lâm Nguyên vẫn luôn im lặng chịu đựng đột nhiên đập bàn đứng lên.

Một giây sau, Mập mạp bị đánh ngã xuống đất. Không ai nhìn thấy Lâm Nguyên ra tay khi nào.

Hai mắt Lâm Nguyên đỏ bừng cưỡi trên người Mập mạp, đánh ra một đấm lại nặng hơn một đấm.

Mập mạp cũng không dễ chọc, mới đầu bị đánh còn có chút choáng váng, nhưng sau khi kịp phản ứng lại cũng không yếu thế, hai người điên cuồng quấn vào đánh nhau.

Mọi người sửng sốt trong giây lát, những người khác vội vàng tiến lên can ngăn.

Nhưng hai người đều là hai tuyển thủ nặng ký duy nhất trong căn cứ nên việc can ngăn cực kì khó khăn.

Có lẽ mỗi người cũng mang theo một ít cảm xúc cá nhân, can ngăn lôi kéo cuối cùng lại trở thành đánh hội đồng.

Lâm Tử bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ tới mức không biết làm sao, đứng một bên không biết nên làm gì.

Trong lúc hỗn loạn, Từ Siêu bị người đẩy ra, đầu đập vào góc bàn, tôm hùm đất đỏ tươi, nóng hổi cũng rơi xuống đất.

Mùi ớt nồng nặc tràn ngập khoang mũi, cậu ta cố chịu đựng cảm giác khó chịu, ôm đầu đau đớn, cầm lấy nồi tôm hùm ném xuống đất: "Đm!"

Hứa Viễn Trạch đúng lúc hét lớn một tiếng: "Đủ rồi!"

Nhưng mọi người đều đánh đến đỏ mắt, căn bản không hề quan tâm.

"Con mẹ nó, đều dừng lại hết cho lão tử!"

Cùng với âm thanh vỡ vụn của chén đĩa, mọi người đều dừng động tác trên tay, đồng loạt nhìn về phía Hứa Viễn Trạch.

Lần đầu tiên Lâm Tử nghe thấy giọng nói tức giận của anh, trước đây anh luôn bày ra dáng vẻ điềm đạm, an tĩnh.

Trong lúc can ngăn Hứa Viễn Trạch đã bị đấm mấy phát vào bụng, cảm thấy có chút buồn nôn, anh đưa tay ra hiệu mọi người đợi một lát, hít thở sâu vài cái đè xuống bực bội trong lòng.

"Chỉ một trận đấu đã khiến các người chết lặng?"

"Mục tiêu thi đấu thế giới đâu?"

Khóe miệng anh giật giật: "Chỉ mới vòng bảng mà thôi, mấy người đã có thể nội chiến thành như vậy? Tôi thấy cũng không cần nghĩ tới thi đấu thế giới, chúng ta đánh xong vòng bảng liền cuốn gói rời đi đi."

Giọng của anh cũng không cao, giọng điệu nhàn nhạt, dường như anh đang cố gắng kìm nén bực bội trong lòng mình.

“Nhưng đây là trận đấu đầu tiên của giải đấu mùa hè!” Quý Thành có chút không cam lòng mà lẩm bẩm, lại bị ánh mắt sắc bén của Hứa Viễn Trạch quét qua, đành phải im lặng.

"Lâm Nguyên, cậu hãy nói cho mọi người biết lý do đi. Dù gì cũng thi đấu cùng nhau hai năm rồi, đều là anh em, có chuyện thì từ từ bàn bạc." Giản Thành Bình nãy giờ vẫn luôn im lặng cắt ngang.

"Cái này..." Lâm Nguyên và Quý Thành đã buông đối phương ra.

Vẻ mặt Lâm Nguyên chán nản ngồi trên mặt đất, nhìn tôm hùm đất rơi rải rác khắp nơi, chỉ cảm thấy cuộc sống thật đen tối.

Lâm Tử há to miệng, muốn nói câu giảng hòa, thấy bộ dạng khó xử của Lâm Nguyên, dường như có bí mật gì đó khó nói, không cần ép buộc cậu ta nói điều không muốn nói.

Hứa Viễn Trạch như có cảm ứng tâm linh, ra hiệu cho cô im lặng.

"Tôi không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp sao, tôi phải ở trong căn cứ chơi game, tôi là người phương bắc cách khá xa ..." Lâm Nguyên lảm nhảm nói một đống chuyện râu ria không quan trọng, Quý Thành vẫn chưa tha thứ cho cậu ta, giọng điệu không tốt: "Nói trọng điểm."

Lâm Nguyên nặng nề thở hổn hển: "Trọng điểm chính là, bạn gái của ông đây chạy theo người khác, các người hài lòng chưa?"

"Cô ấy nói cô ấy cảm thấy giống như đang nuôi cái điện thoại, mỗi ngày đều sống như một góa phụ!"

"Có bao giờ các người quan tâm đến tôi sao! Mấy ngày nay tôi đều trợn tròn mắt đến rạng sáng, các người có ai cho tôi một lời quan tâm không?"

Lâm Nguyên nắm chặt tay thành nắm đấm, đập xuống đất, mang theo tất cả tức giận không cam lòng và chán nản.

"Cho dù chỉ là một câu ..." Cậu ta nói xong, giọng nói càng ngày càng thấp.

Toàn bộ thành viên đều trầm mặc.

Quý Thành vội vàng bóc lấy con tôm hùm đất gần mình nhất, nhanh chóng bỏ vỏ, đưa tới bên miệng Lâm Nguyên: "Này, hiện tại quan tâm cậu đấy."

Cơn giận của Mập mạp đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, trong nháy mắt cậu ta liền giống như người không có việc gì: "Anh trai già, đừng buồn nữa, tôi đã nói với cậu rồi, bạn gái là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu, mọi người cùng nhau độc thân vui vẻ như thần tiên là được."

Lâm Nguyên bày ra một gương mặt tươi cười khó coi với bọn họ.

Như một trò hề, cuối cùng dùng hòa giải để kết thúc.

Lâm Tử nấu tổng cộng hai chậu tôm hùm đất, phân lượng vừa đủ cho mọi người, lúc này cơ bản đều rơi hết xuống đất, cô đang cúi người nhặt lại vào trong chậu, vứt đi thì tiếc, cô định dùng nước sôi rửa qua một lần, chỉ có điều như vậy thì mùi vị sẽ kém hơn một chút, cùng lắm thì bóc hết vỏ tôm rồi chiên lại một lần.

“Đừng nhặt nữa.” Hứa Viễn Trạch đi đầu ngồi xuống: “Cứ như vậy ăn đi.”

Nước sốt vừa nãy đổ tung vung vãi khắp sàn nhà, trên người mỗi người cũng lấm lem ít nhiều, bọn họ đều là những người cẩu thả, không để ý gì, vui vẻ ngồi xuống đất bắt đầu ăn một cách ngon lành.

“Đầu bếp nhỏ, lại đây lột tôm hùm.” Hứa Viễn Trạch vẫy tay gọi Lâm Tử.

Anh ngược lại rất biết sai người, Lâm Tử cũng không so đo với anh.

Mười ngón tay cô thon dài mảnh khảnh, đầu ngón tay dính nước sốt màu đỏ, bàn tay trắng nõn lật qua lật lại, thịt tôm hùm đất đã lộ ra trong không khí.

“Tới, em gái cho cái tên thất tình này!” Quý Thành vỗ vỗ Lâm Nguyên bên cạnh, bộ dạng như anh em tốt, giống như chuyện xích mích mấy phút trước không liên quan gì đến cậu ta.

Lâm Tử vội vàng đưa tôm hùm đất đã lột sạch sẽ qua.

"Đừng buồn. Ông đây độc thân 20 năm có nói gì sao." Quý Thành an ủi Lâm Nguyên, ngược lại nói bản thân rất thương cảm: "Ôi ... thật đáng tiếc Bàn ca của cậu, ánh mắt quá cao!"

"Tôi đây không bắt được tình yêu, lúc nào cũng trơ mắt nhìn nó trôi đi ..."

Cậu ta thở dài, rồi lại bắt đầu hát, mới đầu là một mình Quý Thành hát, sau đó là Lâm Nguyên, tiếp theo tất cả mọi người giống như bị lây bệnh mà cùng nhau hát lên.

Lâm Tử lén lút nhìn Hứa Viễn Trạch, chỉ có người này dù bận vẫn ung dung ăn tôm hùm, giống như những người xung quanh này đều là đồ trang trí.

"Sao anh không hát?"

Hứa Viễn Trạch như thể vừa nghe được một câu chuyện cười, khinh thường liếc mắt nhìn cô, nhướng mày nói: "Không tìm được bạn gái và không tìm bạn gái là hai chuyện khác nhau."

Anh nói vô cùng thản nhiên.

“Anh cứ khoác lác đi!” Lâm Tử đả kích anh: “Nếu fan của anh biết thần tượng của mình như thế này, nhất định sẽ bị dọa chạy mất!

Hứa Viễn Trạch: "Loại nào?"

Lâm Tử đột nhiên bị anh hỏi ngược lại làm khó.

Cô đã nhìn thấy rất nhiều bộ dạng của anh...

Mặt không cảm xúc, trầm mặc ít nói, nói lời cợt nhả hết lần này đến lần khác.

Cô nhớ lại buổi chiều hôm đó tiếng ve sầu rôm rả, ánh mắt sáng quắc của anh nhìn cô.

Lại nhớ tới màn đùa giỡn không hề báo trước của anh ở trên xe vào ngày ấy.

Cô chỉ cảm thấy tim mình như chìm trong bể mật, cô liều mạng vùng vẫy, liều mạng tự nói với mình, nhất định không được rơi vào, nhất định không được coi là thật.

Lại trong lúc không chú ý mà bị một ánh mắt, một câu nói của anh ta làm lay động trái tim.

Lông mi Lâm Tử run run, nhìn về phía Hứa Viễn Trạch, cũng may, người nọ đang mỉm cười nhìn mọi người cười đùa vui vẻ, không để ý đến sự khác thường của cô, cô cúi đầu xuống, không định tiếp tục cái chủ đề này nữa.

Lúc Lão Vương đi vào nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này, một đám người không có hình tượng mà ngồi dưới đất, vừa ăn tôm hùm, vừa gào khóc thảm thiết hát《Tình ca độc thân》

“Không phải đã tìm em gái phù hợp cho các cậu rồi sao?” Ông ta hếch miệng về phía Lâm Tử, mở miệng trêu chọc một câu.

"Sói nhiều thịt ít!" Quý Thành than vãn: "Em gái này đã được quyết định nội bộ rồi!"

Rõ ràng cậu ta chỉ đang nói giỡn, thậm chí còn không nói là ai, Lâm Tử vừa mới cảm thấy mặt mình dày như tường thành, giờ nghe vậy như bị ai nắm bím tóc, mặt "cọ" một chút liền đỏ bừng đến mang tai.