Chương 13

“Nói chuyện lúc được không?”

Sau khi thu dọn bát đũa và lau sàn nhà xong, Cố Minh đứng sau lưng của Lâm Tử hỏi.

“Được, nói chuyện gì?” Lâm Tử lau khô tay cởi tạp dề ra, lúc này mới phát hiện sắc mặt của người đàn ông này không được tốt lắm.

“Sao vậy?” Cô lo lắng nhìn anh.

Cố Minh cụp mắt xuống, mặt không đổi sắc nói: "Không ngại thì nên sân thượng?"

Sân thượng là nơi tốt nhất để anh ấy giải tỏa áp lực, mỗi khi thấy căng thẳng, thì việc ở trong phòng tập luyện sẽ rất là khó chịu.

Bọn con trai vốn dĩ thần kinh thô, vừa rồi mới đánh nhau, mọi sự chú đều tập trung vào người Lâm Viễn, nên không có chú ý tới cảm xúc của anh ấy.

“Được!” Lâm Tử vội vàng đồng ý, cô lấy hai que kem vẫn còn đang tỏa ra hơi lạnh, đưa cho anh một cái, cười nói: “Tự làm đó, hoàn toàn tự nhiên!”

Thực ra trong lòng Lâm Tử vẫn có chút bối rối, nghĩ đến cảnh anh nắm lấy tay cô trong sự cố mất điện ngày đó, lại được Cẩm Văn thổ lộ tình cảm với mình, trong lòng cô nhất thời dâng lên một cảm giác tội lỗi.

Nhưng đến buổi chiều, cô cũng nhìn thấy Cố Minh ở hiệp thứ hai biểu hiện xuất sắc, đến hiệp thứ ba lại bị thay ra nên kết quả thi đấu bị thua, người ủ rũ nhất phải là anh ấy mới đúng.

Rõ ràng anh ấy là carry, thế mà lại bị thay ra.

Đêm hè oi ả, có cơn gió thoảng qua, gió thổi qua những ngọn cây, lá kêu xào xạc.

Tiếng ve kêu râm ran, hai người ngồi cạnh nhau trên bậc thềm ở sân thượng, ngước nhìn lên bầu trời.

Sắc mặt Cố Minh ủ rũ, trên bầu trời đầy những vì sao sáng lấp lánh, lòng giống như đêm đen chìm vào trong bóng tối, buồn bực bao trùm lấy anh ta, anh ta theo thói quen sờ sờ trong túi lấy thuốc lá ra.

Chỉ khi đầu ngón tay chạm vào hộp thuốc lá, động tác của anh ta mới dừng lại.

Con gái nói chung đều sẽ ghét con trai hút thuốc. Anh ta có hơi do dự, đưa tay sờ soạng hộp thuốc lá mấy lần, cuối cùng vẫn là không lấy ra.

Lâm Tử đã chống cằm chờ anh ta nói.

Màu sắc bóng đêm vừa vặn, trên nóc nhà chỉ có một ngọn đèn đường màu trắng, bụi tung bay, dưới ánh đèn lờ mờ không thể nhìn rõ vẻ mặt của mỗi người, anh ta hòa vào màn đêm, cố nén cơn thèm thuốc, từ từ thở một cái thật dài.

"Có một số thứ trên thế giới không thể đạt được bằng sự chăm chỉ. Tôi đã nghĩ rằng nếu tôi cố gắng một chút, thì sẽ có thể là tiên phong, nhưng mà…."

"Ngay cả khi tôi đã cố gắng hết sức thì đã sao, số liệu mà tôi đánh được rất tốt thì sao. Dự bị thì cũng chỉ là dự bị, trận trước chiến đội đều cảm thấy mất mặt bởi dự bị. ”

Anh ta hít sâu một hơi thật sâu, cố gắng làm cho cảm xúc của mình trông được thoải mái hơn.

"Nếu như được làm lại từ đầu, tôi không muốn lại đi con đường này nữa. Thật mệt mỏi, thật sự là quá mệt mỏi..."

Người dự bị cuối cùng cũng chỉ là dự bị, tiếng cỗ vũ của người hâm mộ dưới sân cũng không phải là dành cho anh ta, anh ta chẳng qua chỉ là cái bóng của đội viên chính thức, khó có thể trở thành chính thức.

Anh ta nhớ rõ mình đã kiên quyết như thế nào khi bước ra khỏi nhà, cha mẹ anh ta đã khóc lóc, la hét ngăn cản anh ta, thậm chí buông những lời cay nghiệt rằng nếu bước ra khỏi ngôi nhà này thì đừng có bao giờ quay lại nữa, anh ta cắn chặt răng, lưng đeo túi xách, sau khi ra khỏi nhà đầu cũng không quay đầu lại lần nào, bọn họ không hiểu giấc mơ của anh ta, chỉ cảm thấy anh ta là một thiếu niên không học hành, không nghề nghiệp, nghiện internet.

Anh ta đã lén mua một vé máy bay bay đến Los Angeles bằng tiền tiêu vặt được tích góp trong một tuần, chuyến bay đã đưa anh ta đến thành phố của những giấc mơ.

Khi đó, anh ta từng tưởng tượng mình đoạt chức vô địch.

Mang vinh quang về nhà, nói cho cha mẹ rằng sự nỗ lực của mình là xứng đáng, anh ta không phải là người chỉ biết chơi, không cầu tiến.

Anh ta muốn nói với họ rằng thể thao điện tử cũng xứng đáng được hoan nghênh và mang vinh quang cho đất nước.

Tấm vé đã bị mờ ngày, đến bây giờ vẫn còn đặt dưới đệm giường của anh ta.

Anh ta nói có chút kích động, bi thương dần dần dâng lên, mắt của anh ta từ từ phủ một lớp sương mờ nhạt.

"Tôi không biết rằng mình còn có thể làm được việc gì khác ngoài chơi game, nhưng ngay cả khi chơi trò chơi, cũng không thể làm người đứng đầu, loại cảm giác thất bại này cô hiểu không? Chỉ là... cũng chỉ bất lực..."

Cố Minh mím chặt môi, giọng nói không kìm được mà bắt đầu run lên.

Nếu có thể làm lại.

Nếu có thể làm lại...

Anh ta ôm lấy đầu mình, hai vai cũng bắt đầu mất kiểm soát mà run rẩy.

Một đôi tay mềm mại đột nhiên vỗ nhẹ vào lưng anh ta, bàn tay của cô gái nhỏ nhắn, sự tiếp xúc nhẹ nhàng khiến anh ta thoáng giật mình, cảm thấy cổ họng như thắt lại.

“Nhưng mà anh cũng rất lợi hại. Anh vừa xuất hiện đã gϊếŧ được rất nhiều mạng.” Giọng nói của cô động lòng người, Cố Minh có chút kinh ngạc quay đầu nhìn cô, đôi lông mày của cô gái cong cong, mỉm cười rất chân thành với anh ta, “Rất là lợi hại, lúc ấy tôi nhìn đến ngây người luôn, anh có thể xem lại video, khi anh gank thành công, fans dưới sân khấu đều là đang cổ vũ cho anh!”

“Tôi không hiểu nhiều về loại trò chơi này, cũng không hiểu về phương thức thi đấu, nhưng tôi thấy được sự nỗ lực của anh, tôi cũng biết hôm nay anh ra sân chơi rất là lợi hại!"

“Còn nữa! Làm sao mà anh biết được anh không có người fans chứ!”

Lâm Tử nhớ tới những lời của Cẩm Văn khi tâm sự với cô, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.

Cô muốn nói cho Cố Minh biết, đừng bao giờ tự coi thường mình, bởi vì luôn có một cô gái đang âm thầm thích anh.

Trong đầu cô nảy ra ý tưởng, cô tự tin lấy điện thoại di động từ trong túi ra, ngón tay lanh lẹ gõ chữ Cố Minh vào hộp tìm kiếm, trận thi đấu hôm nay fans đã xem, đã làm nổ tung các bài đăng trên diễn đàn.

Cô đưa điện thoại di động tới trước mặt anh ta, Cố Minh nhìn chằm chằm, quả thật có rất nhiều bài viết khen ngợi anh ta.

Không cần ming rác rưởi đi rừng nữa chúng tôi muốn xem Strong, mà hôm nay Minh Thần dẹp cả ba đường khí chất đẹp trai ngút trời.

"Nhưng..." Anh ta đối với bản thân vẫn không tự tin, mắt nhắm lại muốn nói những lời chán nản, Lâm Tử mạnh mẽ cắt ngang anh ta, "Nhưng cái gì nữa, lẽ nào người fans không nhận ra anh sao? Có bị thay thế thì sao nào? Không phải là anh vẫn còn có cơ hội lên sân thi đấu sao!”

Giọng nói của cô trong trẻo, văng vẳng bên tai anh ta.

Đúng vậy, thay vì tự oán hận, chi bằng tiếp tục năng cao kỹ năng của mình, nếu như có thể ở trên sân đấu làm lên tiếng vang, nói không chừng cũng có thể trở thành đội viên chính thức.

Nét buồn rầu giữa hai mày anh ta cuối cùng cũng tan đi, những ngôi sao trên bầu trời sáng lấp lánh giống như đôi mắt đang sáng ngời của cô, cô gái ngồi bên cạnh đang ăn một cây kem và ngước mắt nhìn lên bầu trời, "Đừng bao giờ bỏ cuộc, bởi vì đang có rất nhiều người chờ anh bỏ cuộc..."

Giọng nói của cô nhàn nhạt, tựa hồ là bị nỗi buồn của anh lây nhiễm, nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại tâm trạng, ngẩng mặt lên nở nụ cười rất là vô lo vô nghĩ, "Không có gì hạnh phúc hơn là được làm điều mình thích!”

"A que kem chảy hết rồi, anh không ăn sao?"

Đúng là que kem cầm trong tay, đang dần chảy ra, nhỏ nước xuống dưới.

Anh ta vội vàng nhét vào trong miệng, mùi cam thoảng thoảng, vị mát lạnh tan trong miệng, để tránh bị chảy ra nhiều hơn, anh ta vội mυ"ŧ thêm vài cái.

“Ha ha!”

Cô gái nhìn thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của anh ta không khỏi bật cười.

Đêm đen như mực, gió thổi qua hơi ấm áp, tiếng ve kêu hòa lẫn với tiếng cười lanh lảnh của cô.

Trái tim bỗng trở lên nhẹ nhàng và tươi sáng.

"Cám ơn."

Cố Minh cũng không phải đợi lâu.

Bởi vì trạng thái của Lâm Nguyên vẫn luôn không ổn định, nên lão Vương bảo anh ta nghỉ ngơi cho thật tốt, Cố Minh cuối cùng cũng có cơ hội ra sân.

Trận đấu với WZW diễn ra rất thuận lợi, kết hợp với Trung Dã, hầu như không để cho đối phương có nhiều không gian phát huy, giành chiến thắng mà không tốn chút sức lực nào.

Hứa Viễn Trạch được mời phỏng vấn sau trận đấu với tư cách MVP.

Anh đặc biệt không thích những loại phỏng vấn, nhưng hôm nay anh đã rất tích cực.

Quý Thành bất mãn bĩu môi, “Cậu có biết là tôi rất thích nữ MC phỏng vấn hôm nay không!”

“Hôm nay là một ngày rất quan trọng, để tôi lên đi.” Anh vỗ vỗ lưng anh mập an ủi.

“Hoan nghênh mọi người đón xem —— xin mời tuyển thủ leisurely của chúng ta!”

Tiếng vỗ tay vang lên, tiếng la hét như sấm, những fan hâm mộ dưới sân điên cuồng vẫy đèn led của anh, hét to tên anh.

“leisurely!”

“leisurely!”

“Tuyết Lệ Tuyết Lệ tôi yêu anh, cùng với anh tạo ra kỳ tích!”

“Có thể thấy khán giả tại hiện trường vô cùng nhiệt tình, leisurely anh là một trong những tuyển thủ nổi tiếng nhất Liên Minh Huyền Thoại, anh có điều gì muốn nói với những fan hâm mộ câu lạc bộ các cậu không?”

Nữ MC Lê Thanh Dã là một người mới vừa mới nhận việc, hôm trước anh mập cũng đã cho anh xem qua ảnh, quả thật là vẻ ngoài da trắng dáng xinh.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã yêu mến, mục tiêu của chúng tôi là giải vô địch thế giới!”

Ánh đèn sân khấu khiến Hứa Viễn Trạch có chút khó chịu, nhưng dưới khán đài là những fan hâm mộ của đội bọn họ, anh cong môi, bộ dáng tràn đầy tự tin thu được những tiếng hò hét càng thêm nhiệt tình.

“Tuyển thủ leisurely của chúng ta vẫn tự tin như mọi khi! Trong trận đấu lần trước, khi các bạn cướp Lulu ở trận đầu, tất cả đều cho rằng nó sẽ được sử dụng để chơi ở vị trí hỗ trợ, thành công khiến cho đối thủ bối rối, cuối cùng lại dùng Lulu đánh đường giữa, có phải là đã định dùng chiến thuật này từ trước? ”

Câu hỏi rất hay, anh nhếch khóe miệng cười to hơn một chút, tán thưởng liếc nữ MC một cái.

“Không có, tôi nói với huấn luyện viên rằng tôi muốn đấu như vậy, vừa lúc anh mập cũng nói rằng anh ấy muốn Carry.”

Anh cụp mắt xuống, cũng không biết người ngu ngốc kia có nhìn thấy thao tác đặc sắc này của anh không.

Lâm Tử xem livestream trên điện thoại của mình xem đến đoạn này đã muốn tức điên rồi, chắc chắn là anh ta cố ý!

Hôm qua là cô gặp may, gặp được một vị đại thần đưa cô bay, tình cờ thấy được pháp sư Lulu đang chưa có ai chọn cho nên đã chọn Lulu.

Cô không có sức chống cự trước Yordle dễ thương này, thân hình nhỏ bé đội một chiếc mũ khổng lồ, trên tay cầm một cây kẹo, theo sau là một chú bướm nhỏ, rất dễ thương.

Trạng thái hôm qua rất tốt, cô cũng bắt đầu lol thuận tay hơn một chút, thao tác kinh người, đường dưới của đối phương rất trâu bò, đã phối hợp với rừng để cố gắng hạ gục bộ đôi đường dưới của bọn họ bằng cách nhảy qua trụ, adc chết dưới tháp, Lulu của cô dưới sự hỗ trợ của tháp bảo vệ cùng đã giành được Triple Kill của ba mạng tàn máu.

Triple Kill!

Chiến tích này phải được đóng khung treo lên khoe khoang một năm!

Lúc ăn cơm không nhịn được mà đi khoe khoang, kết quả là bị người kia vô tình đả kích.

Cho nên hôm nay anh mới chơi Lulu, sở trường của Hứa Viễn Trạch là các tướng thích khách, loại hỗ trợ đường giữa và về cuối trận này hoàn toàn không phải phong cách của anh!

Cô ngồi trong xe đợi các thành viên trở về, hôm nay Cố Minh mời cô đến hiện trường xem, đây là lần đầu tiên Lâm Tử cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt như vậy.

Sân vận động rộng lớn chật kín người hâm mộ của các đội, họ giơ cao bảng led và hô vang tên của các tuyển thủ hoặc tên đội thi đấu.

Rất rõ ràng, hôm nay đến đây phần lớn là người hâm mộ của đội YS, mỗi khi đội YS gϊếŧ được một mạng hoặc là cả đội chiến thắng, là trong sân vận động sẽ vang lên những tiếng hò hét đinh tai nhức óc.

Mấy chị gái ngồi bên cạnh cô chính là như vậy, từng người từng người một gọi ID của Hứa Viễn Trạch, cười và ảo tưởng rằng mình sẽ được chọn là khán giả may mắn sau trận đấu, có thể lên sân khấu được ôm những tuyển thủ yêu thích của mình.

Giống như… những minh tinh lớn.

Cô nhìn các tuyển thủ ở trên sân khấu, lần đầu tiên cô cảm thấy khoảng cách với họ xa như vậy.

Dù là sống chung dưới một mái nhà và họ được cô chăm lo cho cuộc sống hàng ngày nhưng giữa họ và cô dường như có một lằn ranh đỏ vô hình không thể vượt qua.

Kết thúc phỏng vấn.

Sau hậu đài, Hứa Viễn Trạch ngoài ý muốn bị nữ MC vừa rồi ngăn lại, trên người cô ta mùi nước hoa ngào ngạt, giọng nói mềm mại: "Đại thần anh thật lợi hại! Có thể hướng dẫn tôi chơi game được không? Tôi sẽ không hố người!”

Hứa Viễn Trạch nhớ tới vẻ mặt của anh mập vừa rồi không nỡ để cho anh lên sân khấu, lúc trước còn cho anh xem ảnh chụp của cô ta, trong lòng có chút áy náy, vừa đúng lúc quay đầu liền nhìn thấy anh mập đang đi về phía này, liền lập tức đồng ý.

Trở về đem số điện thoại của anh mập đưa cho cô ta, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

“Tuyệt quá! Tôi mời anh ăn tối được không?” Lê Thanh Dã mở to hai mắt, lúc này tràn ngập sự mong chờ nhìn anh. Cô ta biết rằng bản thân mình làm như vậy sẽ khiến cho hư vinh của đám nam sinh trỗi dậy, nhưng đối phương là Hứa Viễn Trạch, người con trai mà cô ta thích, nên vẫn có hơi chút hồi hộp.

Hứa Viễn Trạch muốn từ chối, anh đã không thể chờ đợi được mong muốn được trở về nhà để khoe khoang với đầu bếp ngốc nghếch của anh.

Anh mập đã gần đi tới nơi, anh bịa ra cái cớ, “Thật ngại quá, tôi cùng với anh mập có hẹn buổi đi tối ăn cơm với nhau.”

“Vậy tôi có thể đi ăn cơm cùng với các anh không?” Lê Thanh Dã theo đuổi không rời.

Hứa Viễn Trạch nhìn anh mập một cái nói, “... Được thôi.”

Lê Thanh Dã muốn ngồi cùng Hứa Viễn Trạch ở ghế sau, nhưng do Hứa Viễn Trạch chân dài, đi thẳng đến ghế phụ ngồi ở đó, nên đành không cam tâm ngồi ở ghế sau cùng với Quý Thành.

Quý Thành là một người nói nhiều, huống chi bây giờ đối mặt với cô gái mình thích, anh ta lại càng cố gắng hết sức để pha trò chỉ mong có được nụ cười của người đẹp.

Bữa tối ăn đồ tây, gọi thêm rượu vang đỏ, cô gái ngồi đối diện uống nhiều đến mức đỏ bừng mặt.

Cũng không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không, Hứa Viễn Trạch luôn cảm thấy không hợp khẩu vị, chỉ nhấp vài ngụm rượu vang đỏ, Quý Thành tâm trạng rất tốt, ở dưới gầm bàn gửi wechat cho Hứa Viễn Trạch: "Lão Thiết thật 666!”

Hứa Viễn Trạch mỉm cười, đang nghĩ điện thoại nên gọi đến rồi.

Quả nhiên điện thoại di động vang lên nhạc chuông nhẹ nhàng, nhìn trên màn hình điện thoại hiện lên ba chữ đầu bếp nhỏ, tâm tình Hứa Viễn Trạch cũng theo tiếng chuông vang lên mà vui vẻ.

“Ngại quá, đi nhận điện thoại.”

Đầu dây bên kia là Lâm Tử giọng yếu ớt trách móc, “Các anh không đến ăn cơm mà cũng không nói cho tôi một tiếng, hại tôi nấu nhiều quá lãng phí.”

Anh không giấu được nở nụ cười trên khóe môi, cố ý xoay người ra phía bên ngoài.

“Ừm, tôi và anh mập ra ngoài ăn cơm.”

Giọng nói ở bên đầu kia điện thoại có chút thất vọng, vẫn còn đang buồn bực vì mình nấu bữa tối quá nhiều.

“Có phải cô bị ngốc hay không, tôi sẽ về!” Anh giả vờ tức giận, quay đầu xin lỗi lại hai người trên bàn cơm, “Ngại quá, xe của chị tôi bị người ta đâm vào đuôi xe, tôi phải đi trước đây.”

Anh mập cũng vội vàng khua khua tay ra hiệu ý bảo anh nhanh đi đi, "Này, thật trùng hợp quá, em gái à, anh nói cho em biết, đêm nay tuyệt địa bản không phải cần sáu người sao? em chơi cùng với anh, chắc chắn sẽ đưa em bay!”

Lê Thanh Dã muốn hỏi thăm quan tâm một chút, nhưng đáng tiếc Hứa Viễn Trạch đi quá nhanh, lời nói liền kẹt ở trong cổ họng, chỉ có thể mỉm cười ngồi nghe Quý Trình đang vô tư kể chuyện.

Thật xui xẻo.