Chương 19

Trời đã về đêm, ánh trăng sáng rọi xuống mặt đất, Lâm Tử kéo rèm lại, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn sàn màu cam, cả căn phòng trông thật ấm áp.

Hứa Viễn Ninh không muốn ngủ một mình, một hai phải đòi ngủ cùng giường với Lâm Tử.

Mặc dù Lâm Tử không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng cô cũng không khó chịu khi cùng chị gái nhỏ nhiệt tình này ngủ chung.

Hứa Viễn Ninh hầu như có mọi thứ mà Lâm Tử hâm mộ.

Đôi chân dài, tính cách vui vẻ, hằng ngày cô ấy và Hứa Viễn Trạch chị em hai người cùng nhau đấu võ mồm, Lâm Tử nhìn cũng rất hâm mộ.

Lâm Tử là con một, cô sợ nếu mình nói về những chuyện tiêu cực với bạn bè sẽ mang lại gánh nặng cho bọn họ, cho nên có chuyện gì đều giữ trong lòng, đôi khi cô cũng muốn có em gái hoặc chị gái xấp xỉ tuổi mình, khi yếu đuối có thể khóc lóc kể lể phát tiết một chút, cũng không cần lo lắng sẽ bị ghét bỏ.

Hai người nằm thẳng trên giường, nhìn trần nhà, Hứa Viễn Ninh rất biết cách nói chuyện phiếm, nhưng lại không hề tẻ nhạt, thường xuyên qua lại như vậy hai người cũng dần trở nên quen thuộc.

Cũng không biết là ai nhắc tới Hứa Viễn Trạch trước, chị ấy lại kể rất nhiều chuyện của Hứa Viễn Trạch khi còn nhỏ, dần dần chủ đề lại chuyển qua tình yêu nam nữ.

"Chị nói này, em thích em trai chị không?"

Hứa Viễn Ninh hỏi thẳng, làm cho Lâm Tử chưa hề chuẩn bị có chút trở tay không kịp.

Em trai chị ấy...Hứa Viễn Trạch...

Chỉ nghĩ đến cái tên này cũng khiến tim cô rung động không thôi, vừa mới kiềm chế lại cảm giác rung động khi ở gần Hứa Viễn Trạch, bây giờ lại chậm rãi nổi lên.

Lâm Tử do dự, không biết nên mở miệng như thế nào.

Cô nhớ lúc trước Cẩm Văn đã từng hỏi cô, cô thích Hứa Viễn Trạch đúng không?

Lúc ấy Cẩm Văn nói rõ ràng là một câu nghi vấn, nhưng cố tình lại mang theo vẻ khẳng định.

Cô che khuôn mặt nóng rực của mình, vùi đầu vào chăn, cuộn mình thành một quả bóng, mặc dù chăn mùa hè hơi mỏng nhưng một lúc sau cô cũng cảm thấy có chút nóng.

Cô không dám chui ra ngoài, không muốn Hứa Viễn Ninh nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của cô như vậy.

Nhưng ở trong mắt Hứa Viễn Ninh bộ dáng của Lâm Tử giấu đầu lòi đuôi như vậy chính là ngầm thừa nhận, Hứa Viễn Ninh hàm chứa ý cười, thầm nghĩ em trai mình cũng thật may mắn, sau đó liền rất tự nhiên dời đề tài này đi.

Quả nhiên không lâu sau, Lâm Tử thăm dò mà chui ra khỏi ổ chăn.

Trông cô thật thận trọng, giống như một con hamster nhỏ đang sợ hãi, dường như ổ chăn là phòng tuyến cuối cùng của cô, chỉ cần trốn trong chăn, cô có thể chống lại mọi thứ.

Hai cô gái trò chuyện thập phần ăn ý, liên tục cho tới đêm khuya, Lâm Tử không chống đỡ nổi cơn buồn, liền ngáp một cái rồi ngủ thϊếp đi.

Buổi sáng khi đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Tử "vụt" một tiếng bật dậy, Hứa Viễn Ninh ở bên cạnh khẽ ừm một tiếng rồi trở mình.

Lâm Tử vội vàng tắt đồng hồ báo thức, rón ra rón rén mà rời giường.

Hôm nay là sinh nhật của Quý Thành, tối hôm qua người quản lý thông báo với cô vì biểu hiện rất tốt, hôm nay được chuyển lên chính thức, xem như là một ngày tốt đẹp, cô muốn làm một chiếc bánh ngọt để chúc mừng.

Khi Hứa Viễn Trạch đến, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn và đặt trên bàn, anh dựa vào khung cửa nhìn cô đang bận rộn.

Ngoài cửa sổ là tiếng chim hót vui tai, chiếc lá khẽ đung đưa trong gió, cô gái nhỏ mặc chiếc tạp dề hình trái dâu đang bận rộn trước bếp, anh chợt suy nghĩ rất nhiều.

Ước chừng đều đem sinh hoạt sau khi kết hôn của bọn họ mà nghĩ qua một lần, cô tài đức vẹn toàn như vậy, nhất định sẽ chăm lo cho tổ ấm của bọn họ thật tốt.

Rõ ràng bát tự còn chưa xem, vẫn hi vọng tối hôm qua chị gái của anh không nói chuyện kì quái gì cho cô nghe.

Lâm Tử quay đầu lại nhìn thấy anh, tự nhiên chào hỏi: "Chào buổi sáng!"

Cô vừa làm xong bột bánh, bận quá không rảnh nói chuyện với anh: "Bữa sáng ở trên bàn, thời gian có chút lâu nên có thể hơi lạnh rồi, thật ngượng ngùng!"

Hứa Viễn Trạch hít hít mũi, có mùi thịt, Lâm Tử còn hầm giò heo ở trong nồi, lúc này sủi bọt, đặc biệt thơm, nghĩ đây chính là chuẩn bị cho Mập mạp.

Mập mạp thích ăn giò heo nhất, chính là cái kiểu mấy ngày không ăn liền thấy cuộc sống không mỹ mãn.

Đột nhiên cảm thấy có chút ghen tị với Mập mạp, lại tiếc hận tại sao sinh nhật mình lại không vào mùa hè, Hứa Viễn Trạch hận không thể mỗi tháng đều có một ngày sinh nhật, không, mỗi tuần, không tốt nhất là mỗi ngày đều là sinh nhật của anh.

Thật sự rất mong chờ đầu bếp nhỏ của bọn họ sẽ chuẩn bị quà sinh nhật gì cho anh đây.

Lâm Tử vốn là muốn làm bánh fondant*, nguyên liệu lúc trước chỉ dùng một ít, còn thừa rất nhiều, nhưng cô cảm thấy con trai sẽ có chút không thích kem và đường, vì vậy cô nghĩ sẽ thích bánh trái cây đơn giản hơn.

(*)Fondant bắt nguồn từ “foundry” trong tiếng Anh, có nghĩa “lò đúc”, còn theo tiếng Pháp có nghĩa “tan chảy”, mọi người hiểu đơn giản như “kẹo đường”. Fondant được làm từ bột đường trắng mịn, chủ yếu để trang trí cho các món bánh ngọt, bánh kem.

Cô sử dụng ít kem nhất có thể, sử dụng nhiều trái cây hơn để trang trí.

Cô làm rất nghiêm túc hoàn toàn không để ý tới ánh mắt chăm chú của Hứa Viễn Trạch.

Đến giờ ăn trưa, cô đã làm bánh xong, cùng Hứa Viễn Trạch trang trí lại phòng bếp.

Lâm Tử đã mua hoa diên vĩ màu vàng, loài hoa này tượng trưng cho chiến thắng, cô hy vọng YS có thể bách chiến bách thắng như ý nghĩa của loài hoa này, cô cũng mong rằng Quý Thành có thể gặt hái được tình yêu của mình và có một kết quả tốt đẹp với nữ MC kia.

Hứa Viễn Trạch thổi bóng bay dưới sự hướng dẫn của cô, bước lên thang để dán từng quả bóng bay lên trần nhà và treo những lá cờ sặc sỡ, thoạt nhìn toàn bộ căn phòng đều tràn ngập không khí ngày lễ sôi động.

Lâm Tử nhiệt tình mời người quản lý và các cô gái ở bộ phận tuyên truyền, cũng may bàn trong nhà ăn đủ lớn, một đám người như vậy cũng không có vẻ chật chội.

Quý Thành hiển nhiên không ngờ tới, cảm động mà ôm Hứa Viễn Trạch không buông: "Không nhìn ra nha anh bạn già, cậu đối với tôi có tâm như thế!"

Lâm Tử đội lên chiếc vương miện bằng giấy do chính tay mình làm cho Quý Thành, Quý Thành lập tức mặt mày hớn hở, đôi mắt híp lại đến mức chỉ còn một đường chỉ.

Hứa Viễn Trạch lười giải thích với Quý Thành, dứt khoát đẩy cậu ta ra, Quý Thành lại muốn ôm Lâm Tử, bị Hứa Viễn Trạch ngăn lại, một đám người ồn ào nhốn nháo mà chúc mừng Quý Thành, ngồi xuống cùng nhau hát bài chúc sinh nhật tặng cậu ta.

Đây là lần đầu tiên Lâm Tử nghe Hứa Viễn Trạch hát, giọng anh trầm thấp êm tai, như cà phê nồng đậm thuần túy nhất, giọng nam thấp hiển nhiên có chút bài xích giai điệu vui vẻ của bài hát chúc sinh nhật, nhưng dù sao cũng mừng sinh nhật anh em tốt, lại hát giữa giọng của mọi người, nên cũng không sợ.

Người quản lý vẫn còn hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của Hứa Viễn Ninh, dù sao người ta cũng là kim chủ ba ba, ông cũng không tiện nói nhiều. Cứ tưởng chỉ là cùng nhau bữa ăn cơm thôi, không ngờ Lâm Tử lại dụng tâm như thế, trong lòng vừa tán thưởng cô, cũng vừa lo lắng cô như vậy sẽ làm rối loạn tâm trí của các đội viên.

Nhưng nghĩ một hồi ông cũng yên tâm, các đội viên huấn luyện rất nhàm chán, thật sự cần vài bữa tiệc như vậy để huy động được nhiệt tình của mọi người.

Các cô gái bên bộ phận tuyên truyền tới chụp ảnh, Quý Thành bắt đầu chia bánh cho mọi người.

Các chàng trai thực sự không thích ăn kem, cũng may Lâm Tử cho vừa phải, kem lẫn cùng bánh cho vào miệng một chút cũng không ngán, Quý Thành hô to: "Tất cả đừng đoạt với tôi, đây là điểm tâm buổi chiều của thọ tinh* đấy!"

(*) ý ở đây là người được mừng sinh nhật

Một đám người ồn ào đến hai giờ, mới lác đác đi làm, chờ Lâm Tử thu dọn xong cũng đã là ba rưỡi.

Hứa Viễn Ninh gọi: "Đến chơi game đi!"

Vì sai lầm của ngày hôm qua, đoán chừng tuần này cô ấy có thời gian rảnh rỗi, cũng không gấp gáp trở về, liền ở lại căn cứ của em trai chơi.

“Vừa vặn mười người, chúng ta tự chọn đi!” Hứa Viễn Ninh có tiềm chất làm đại tỷ, ra lệnh một tiếng, các chàng trai đều sôi nổi đồng ý.

“Ừm, con gái mỗi bên một người, thực công bằng!" Cô búng ngón tay, vô cùng vang dội.

Lâm Tử nhớ tới lần trước chơi với Hứa Viễn Ninh, bản thân là ma mới cái gì cũng không biết, bây giờ là cao thủ LOL, nên cũng nhận lời.

Tùy chỉnh 5V5, hai cô gái, ba người dự bị cộng với năm đội viên chính thức là 8 người, chọn đội mình tham gia bằng cách bốc thăm.

Hứa Viễn Trạch rút thăm được cùng một đội với Lâm Tử, anh thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng cong lên.

Đương nhiên, biểu cảm nhỏ bé của anh không thể thoát khỏi mắt Hứa Viễn Ninh, Hứa Viễn Ninh thở dài, chính mình lại có thằng em trai ngốc như vậy ôiii!

Sau khi phân nhóm, liền tiến vào trò chơi.

Hứa Viễn Ninh đi đường giữa, các đồng đội có hơi lo lắng cô ấy sẽ đột phá khẩu*, dù sao Hứa Viễn Trạch cũng là người đi đường giữa đứng thứ nhất LPL, lại nghĩ hai chị em họ cùng chơi, Hứa Viễn Trạch có lẽ sẽ nhường.

(*)đột phá khẩu: vị trí tuyến phòng ngự của đối phương bị chọc thủng mở đột phá khẩu cho đồng đội tiến vào.

Support của Lâm Tử chính là Từ Siêu, Từ Siêu tính tình tốt, vẫn luôn kiên nhẫn chỉ dạy cô, dù sao Từ Siêu vốn chơi vị trí support, chỉ dạy rất thuận buồm xuôi gió.

Nhưng các chàng trai rốt cuộc đều có chút tâm lý hiếu thắng, ván thứ nhất Lâm Tử làm đột phá khẩu, đội ngũ thuận lợi thua trận.

Từ Siêu oán trách các đồng đội: "Oa, đám người các cậu có độc, cũng không biết nhường con gái một chút!"

Kế tiếp...

Ván thứ hai...Ván thứ ba...

Chỉ cần Lâm Tử ở bên nào, bên đó liền thua.

Không khí trong đội sôi nổi, đám con trai phấn khích thảo luận thao tác vừa rồi của mình, chiến tích không tồi, Lâm Tử cúi đầu nhìn bàn phím trên bàn có chút tức giận bản thân.

Đám người này đều là cao thủ, cô chơi Teemo, tàng hình tại chỗ định đánh lén, ngược lại đối phương quyết đoán cắt mắt, Teemo của Lâm Tử không có chỗ trốn, thoáng cái đã bị đối phương đưa về tuyền thuỷ.

Cô không bỏ cuộc lại chơi Lulu, nhưng Lulu bị gϊếŧ ba lần cũng không mang lại may mắn cho cô, mỗi lần combat, cô còn chưa kịp tung ra đại chiêu liền là người đầu tiên chết.

Dần dần, mọi người đều biết đội có Lâm Tử nhất định sẽ thua, chỉ cần rút thăm mà cùng đội với Lâm Tử, bọn họ liền giữ im lặng, những người không rút trúng thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Suy cho cùng, họ đều là những chàng trai trẻ trung, năng động, đều có những thao tác đỉnh cao, loại chuyện thua trong thi đấu thế này, bọn họ đều không quá thích.

Lâm Tử sượng trân, nghĩ muốn rời khỏi, lại sợ làm mất hứng thú của mọi người, một lúc sau, đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, cố gắng kìm chế không cho nước mắt rơi ra, nhưng trong nháy mắt, hai giọt nước mắt liền tí tách rơi xuống.

Lâm Tử nhanh chóng lau mặt, có chút chột dạ mà nhìn xung quanh, may mà không có ai để ý đến cô, ngay cả Hứa Viễn Ninh gần cô nhất cũng đang khoe chiến tích của mình với Hứa Viễn Trạch.

Còn tốt, còn tốt.

Cô che mặt, không phải chỉ là vừa mới thua vài ván thôi sao, cô lại thuỷ tinh tâm cái gì chứ.

Thực sự ghét bản thân mình như thế này!

Trái tim thủy tinh! Còn yếu đuối!

Rõ ràng là có thể da mặt dày một chút mà bán manh với đồng đội, lại làm vài bữa ăn ngon để an ủi mọi người!

Đây mới là chuyện của một cô gái làm mọi người thích sẽ làm.

Trò chơi trên màn hình đã bắt đầu rồi, Lâm Tử nhanh chóng định thần lại, cô nhất định phải dốc hết 100% sự tập trung, nhất định phải thắng một lần! Nhất định không được hố đồng đội nữa!

Vòng này thật sự thuận lợi đến không ngờ.

Hứa Viễn Trạch bắt đầu đại khai sát giới, Hứa Viễn Ninh quả nhiên trở thành đột phá khẩu, mới hơn 10 phút, bị em trai cô ấy gϊếŧ tới 10 lần, người đi rừng của đối phương đến hỗ trợ, ngược lại lại tặng thêm một cái đầu người nữa.

LeBlanc của Hứa Viễn Trạch giống như một Tử Thần, người chắn gϊếŧ người, thần chắn sát thần.

Đối thủ không có sức để chống cự, nhanh chóng được 20 đầu.

Lâm Tử ngướng mắt nhìn Hứa Viễn Trạch, người nọ cũng đang nhìn mình.

Trong mắt anh có sự ôn nhu, khiến trái tim Lâm Tử run lên.

Cô mẫn cảm nhận ra, vừa rồi mình thất thố, đã bị Hứa Viễn Trạch nhìn thấy.

=====