Chương 20

Hứa Viễn Ninh cảm thấy chơi game với mấy thẳng nam này thật nhàm chán, cô ồn ào muốn đi dạo phố.

Cô nghĩ rằng sống như Lâm Tử một chút cũng không tinh tế, liền lôi kéo Lâm Tử đi mua quần áo rồi lại làm tóc.

Lâm Tử ngại phiền toái vẫn luôn uyển chuyển từ chối, nhưng mà Hứa Viễn Ninh vung tay lên, Lâm Tử liền không dở tính tình nữa, tùy ý để Hứa Viễn Ninh mang bản thân đi lăn lộn.

Cô đặc biệt thích Hứa Viễn Ninh, Hứa Viễn Ninh có khí chất mạnh mẽ, Lâm Tử thì nghe lời giống như một đứa trẻ ngoan.

Hai người mang bao lớn bao nhỏ mà trở về căn cứ, Lâm Tử thực sự khiến mọi người kinh ngạc.

Cô lớn lên đẹp theo kiểu ngọt ngào, lúc này xõa tóc, đuôi tóc hơi xoăn, khuôn mặt trắng nõn thẹn thùng.

Hứa Viễn Ninh khăng khăng bảo cô mặc váy hồng, Lâm Tử xấu hổ không thôi nhưng Hứa Viễn Ninh lại khen cô xinh đẹp không chịu để cô thay, lại chọn thêm cho cô một đôi giày xăng đan đế bằng, cả người đều trở nên thanh tân thoải mái.

Lần đầu tiên cô mặc như vậy, tay chân có chút luống cuống, cúi đầu hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.

Một đám trạch nam ngao ngao mà hét lên, tỏ vẻ nữ đầu bếp nhà mình trang điểm một chút hoàn toàn có thể xuất đạo, Hứa Viễn Ninh ôm bả vai Lâm Tử, rất khí phách mà uy hϊếp bọn họ: "Em gái này là tôi nhận, người nào khi dễ em ấy liền không phải con trai!"

Lâm Tử không thích như vậy, cô có cảm giác như mình là thịt cá nằm trên thớt, cảm giác bị soi mói thật khó chịu.

Cô chưa bao giờ là tâm điểm của thị phi, cũng chưa từng nghĩ có một ngày mình có thể trở thành chủ đề bàn tán của mọi người, da thịt tiếp xúc với không khí, nhiệt độ lạnh lạnh mát mát khiến cô nổi da gà.

Đã hơn sáu giờ, cô không dám thay lại quần áo, sợ làm trễ giờ ăn của cả đội, lập tức mượn lý do này mà chuồn xuống bếp.

Cô thở dài trong bếp, hình như sự vắng vẻ ở đây hợp với cô nhất, xoong nồi trông thật đáng yêu.

Cô không giỏi giao thiệp với mọi người, đối mặt với những lời khen ngợi chỉ có thể cười nói lời cảm ơn, cười nhiều mặt liền có chút cương cứng.

Ngại tóc mình rũ xuống sẽ vướng, Lâm Tử dùng hai tay cào cào hợp thành đuôi ngựa buộc sau ót, tức khắc cảm thấy tác phong nhanh nhẹn của mình đã về rồi.

Sau bữa ăn, Hứa Viễn Trạch nhìn cô bước ra khỏi bếp chuẩn bị thay quần áo, kêu cô lại, không nói không rằng kéo cô lên sân thượng.

Đây là lần thứ hai Hứa Viễn Trạch tiếp xúc thân thể với cô.

Lần đầu tiên, anh đặt tay lên đầu cô, xúc cảm ấm áp, không nhịn được liền xoa loạn tóc cô.

Lần thứ hai, anh nắm cổ tay cô thật chặt không buông, lòng bàn tay nóng bỏng như muốn truyền nhiệt độ vào da thịt cô, theo đó, cũng làm tâm mình loạn cả lên.

Lâm Tử phát hiện mình không kháng cự sự đυ.ng chạm đột ngột của anh, ngược lại trong lòng lại có một tia ngọt ngào lấp đầy, hai người một trước một sau bước lên cầu thang, như là trốn tránh, như là bỏ trốn.

Anh có thể bỏ trốn với cô không?

Bỏ chạy đến chân trời góc biển, hay là chốn đào nguyên, nơi có bình minh và hoàng hôn.

Cô cảm thấy buồn cười với suy nghĩ ngu ngốc của mình, nhìn bóng lưng Hứa Viễn Trạch mà cong môi.

Anh chính là chàng trai nghiện game, cho dù có bỏ trốn thì sẽ phải đi đến nơi có internet.

Suy nghĩ bay xa, Hứa Viễn Trạch đẩy cửa sân thượng ra.

Lúc đầu sân thượng rất lộn xộn bây giờ đã được thay đổi diện mạo, sàn xi măng được trải cỏ nhân tạo, trên lan can bốn phía treo những bóng đèn nhỏ, lúc này nhấp nha nhấp nháy, không khí ấm áp tốt đẹp.

Hứa Viễn Trạch trực tiếp tìm một chỗ trên bãi cỏ và nằm xuống.

Lâm Tử không biết trong hồ lô của anh có bán loại thuốc gì*, có chút sững sờ.

(*)một thành ngữ Trung Quốc thường dùng để nói khi không hiểu người kia nói thế có ý gì.

“Lại đây.”Hứa Viễn Trạch ngồi dậy vẫy tay với cô.

"..."

Đầu óc của người này bị hư rồi đi.

Mặc dù trong lòng đang mắng thầm, nhưng thân thể của cô vẫn rất nghe lời mà đi về phía anh.

Cô mặc váy, Hứa Viễn Trạch lại đang nằm xuống, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, chỉ có thể từ từ khép chân khuỵu gối mà ngồi xổm xuống, tư thế này rất không đẹp, Lâm Tử giữ váy phòng ngừa nó bay lên, cực kỳ bất tiện.

Hứa Viễn Trạch nhìn lên bầu trời, có lẽ do căn cứ ở ngoại thành nên có rất nhiều sao, màn đêm dày như mực, vô số ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời.

Với sự phát triển vượt bậc của khoa học kĩ thuật, con người hiện đại muốn nhìn thấy các vì sao trên bầu trời, mở công cụ tìm kiếm, trong một giây sẽ thấy các loại hình ảnh bầu trời đầy sao, đã lâu rồi anh mới tĩnh tâm lại để thưởng thức những thứ đẹp đẽ này.

Hứa Viễn Trạch nhìn Lâm Tử đang ngồi bên cạnh, cô gái lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, sau khi cột tóc lên chiếc cổ thon dài trắng nõn liền lộ ra, Hứa Viễn Trạch đột nhiên cảm thấy giờ khắc này trong nội tâm đặc biệt bình yên.

Mặc dù người đầu tiên ngắm sao cùng cô ở đây không phải anh, nhưng anh rất tin tưởng anh có thể làm cho cô nhớ kĩ đêm nay, hơn nữa chỉ cần vừa nghĩ để sân thượng là lại nhớ về đêm nay!

“Chúng ta làm gì vậy?” Ngồi một hồi, thấy Hứa Viễn Trạch không nói lời nào, Lâm Tử rốt cục không nhịn được hỏi.

Cô thật rất mệt mỏi khi phải giữ một tư thế thục nữ như vậy!

Kết quả Hứa Viễn Trạch đưa hai tay ra sau đầu, rất nhàn nhã mà trả lời cô một câu: "Ngắm sao."

"..."

Lâm Tử chán nản, cố kiềm chế cảm xúc oán giận của chính mình.

Mặc dù các vì sao rất đẹp, cũng không cần phải tận lực như vậy, hơn nữa bây giờ là mùa hè...

Tuy rằng ở trên tầng cao thì không có muỗi, nhưng thời tiết cũng rất oi bức nha.

Nhìn khung cảnh ở đây, dường như Hứa Viễn Trạch mất rất nhiều thời gian để trang trí, cô không đành lòng phụ tâm ý của anh, nhưng thật sự rất khó chịu với cái tư thế ngồi như thế này, cô đề nghị trở về thay quần áo rồi lại đến.

Chiếc váy từ khi mặc vào cô đã muốn cởi nó ra, thế nhưng vẫn luôn kéo dài cho đến bây giờ, Lâm Tử hận không thể ngay lập tức trở về đổi thành áo T- shirt và quần đùi, muốn bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái, đến lúc đó đừng nói ngắm sao, cho dù xem máy bay cô cũng phụng bồi đến cùng.

Hứa Viễn Trạch gật đầu.

Lâm Tử nhanh chóng đi xuống lầu, nhưng ở góc cầu thang lại gặp Cố Minh vừa từ ký túc xá đi ra.

Cố Minh nhìn cô, trong mắt có cảm xúc mà cô không thể hiểu được.

Lâm Tử trong lòng chỉ nghĩ nhanh chóng thay quần áo để đi lên tìm Hứa Viễn Trạch, chào hỏi cậu ta xong liền muốn đi, Cô Minh lại gọi cô lại.

Lâm Tử quay đầu, Cố Minh nhìn cô chằm chằm hỏi: "Em thích Hứa Viễn Trạch sao?"

Anh hỏi thẳng thừng, chỉ là bắt đầu từ tối qua trong lòng anh đã có một đám mây đen.

Dù người khác có nói gì, anh cũng chỉ muốn đích thân nghe cô nói, dù nó có làm anh tuyệt vọng hay không.

Nếu cô không thích, thì ít nhất anh vẫn có cơ hội...

Ngón tay từ từ siết chặt, cuối cùng biến thành nắm đấm, Cố Minh không ngờ rằng mình căng thẳng như vậy, nhưng lại muốn nghe câu trả lời của Lâm Tử, ngón tay cứ nắm rồi buông muốn làm cho bản thân bớt căng thẳng.

Nghe anh nói xong, Lâm Tử nhanh chóng đỏ mặt, tại sao ai cũng hỏi cô có phải thích Hứa Viễn Trạch hay không!

Cô đúng là có một chút thích Hứa Viễn Trạch, nhưng trên mặt cô lộ rõ như vậy sao?

Phản ứng ngượng ngùng của cô khiến Cố Minh có chút nản lòng, tựa như mình còn chưa bắt đầu cố gắng đã thất bại thảm hại, cô còn chưa nói ra nhưng cậu ta đã nghe thấy tiếng nói từ tận đáy lòng của cô, rất phấn khích.

Nhưng cậu ta cố chấp nhìn Lâm Tử, cho dù tự hành hạ bản thân cũng muốn đích thân nghe cô trả lời.

Cảnh tượng nói chuyện cùng Hứa Viễn Trạch ngày hôm qua như đang ở trước mắt, dù Hứa Viễn Trạch có nói cái gì cậu ta đều cảm thấy không sao cả, chỉ là Hứa Viễn Trạch đang người si nói mộng* mà thôi.

(*)chỉ người nói năng không ra nghĩa lí gì

Cho đến khi Hứa Viễn Trạch hỏi ra câu —Cậu cảm thấy Lâm Tử sẽ thích cậu sao?

Ánh sáng tự tin trong mắt người đó chói lọi như ánh mặt trời.

Anh nghiêng đầu hỏi Cố Minh từng chữ một, cậu cảm thấy Lâm Tử sẽ thích cậu sao?

—Tại sao không?

Lúc đó Cố Minh ở trong lòng âm thầm phản bác, môi mấp máy, nhưng lại không nói ra lời.

Hứa Viễn Trạch và cậu ta giống như ánh sáng và bóng tối. Ánh sáng chói lóa, bóng tối lại ảm đạm.

Ngay cả bản thân cậu ta cũng không có đủ tự tin để thừa nhận, Lâm Tử chưa chắc sẽ thích mình, nhưng anh vẫn mong chờ người mà cô thích không phải là Hứa Viễn Trạch, có lẽ cô chưa từng thích ai cả.

Chính là vạn nhất.

Thời gian yên lặng trôi qua, giống như đã trôi qua một thế kỷ.

Cho đến khi giọng nói trong sáng của cô gái vang lên, dễ như trở bàn tay giáng cho cậu ta một đòn nặng nề, đánh vào tận đáy lòng.

“Hình như có một chút!” Cô nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng trên mặt lại hiện lên một nụ cười rạng rỡ, lúc đầu có chút do dự, nhưng sau lại trở nên khẳng định: “Hình như tôi rất thích Hứa Viễn Trạch.”

Cô nói rất nhẹ nhàng, rõ ràng là những lời đơn giản, nhưng xâu lại với nhau khiến trái tim Cố Minh như bị dao cắt.

Cô gái đi ngang qua cậu ta, quay đầu lại ánh mắt sáng ngời yêu cầu cậu giữ bí mật cho mình.

"Đừng nói cho ai biết! Tôi chỉ nói với anh thôi!" Dáng vẻ xinh đẹp của cô khiến người khác sinh ra vui vẻ, nhưng lại không phải đối với mình, Cố Minh nhìn cô vui vẻ trở về phòng, rốt cuộc vẫn không nén nổi uất ức, anh đập mạnh tay vào tường.

"Bùm!"

Thanh âm nặng nề, mang theo sự không cam lòng của cậu ta, cùng với tâm ý chưa kịp mở miệng nói đã chết từ trong trứng nước.

Cô xinh đẹp như vậy, quanh quẩn trong lòng cậu ta, ở trong mơ cậu ta nhiều lần ảo tưởng sẽ cùng cô có một kết cục đẹp, nhưng có lẽ trong bộ phim này cậu ta lại không phải nam chính, chỉ là một người qua đường Giáp đáng buồn mà thôi.

Cố Minh có chút không cam lòng đuổi theo hướng phòng của Lâm Tử được vài bước, rốt cục vẫn dừng lại.

Ngày hôm qua khi xem anime có một câu làm cậu ta rất đau đớn.

——Người mình không thích mình là chuyện đau đớn nhất.

Cậu ta vô lực buông tay, đã như vậy, tốt hơn hết là đừng làm cô ghê tởm.

Làm bạn của nhau cũng tốt.

Sau khi Lâm Tử cởi váy, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình rất thoải mái.

Cô che mặt, tự mắng trong lòng, thế nhưng cô đã tỏ tình với Hứa Viễn Trạch!

Mặc dù không phải thổ lộ trước mặt anh, nhưng cô lại nói ra những lời xấu hổ như câu: "Tôi hình như rất thích Hứa Viễn Trạch"!

Nghĩ đến Hứa Viễn Trạch vẫn đang đợi cô ở trên sân thượng, động tác trong tay nhanh chóng, ngắn ngủi vài phút đã thay xong quần áo

Cô nhìn trong gương mà hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy vẻ mặt của mình háo hức giống như thiếu nữ 800 năm chưa gặp được đàn ông vậy.

Lâm Tử ơi Lâm Tử, mày không thể dè dặt hơn một chút sao!

Lâm Tử lắc đầu thầm mắng.

Tiếng chuông tin nhắn vui vẻ trong túi reo lên.

Cầm Văn: Lâm Tử bảo bối mau nói cho tôi biết tình huống của Cố Minh nhà chúng ta như thế nào! Đã lâu rồi chưa gặp, anh ấy có khỏe không?

=====