Chương 6

Lúc tiếng chuông báo thức của điện thoại vang lên, Lâm Tử chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.

Tối hôm qua vui quá nên chơi thẳng đến ba giờ sáng mới đi ngủ, nằm trên giường còn hưng phấn không ngủ được, trằn trọc một hồi lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay là ngày quay video tuyên truyền và trang điểm chụp ảnh, không được qua loa, cô phải nhanh chóng dậy làm bữa sáng.

Lâm Tử rảnh rỗi đến nhàm chán, liền đi cùng các thành viên trong đội, nhiệm vụ hôm nay rất nặng, các thành viên trong đội phải chụp ba bộ trang phục.

Không thể không nói, dưới kỹ thuật trang điểm thần kỳ, các tuyển thủ lôi thôi lếch thếch trong chiến đội dường như đã thay đổi một diện mạo khác.

Mấy cô gái trong Ban Tuyên Truyền đều núp sau khe cửa lén nhìn họ.

"Tuyết Lệ thực sự đẹp trai quá!"

"Ha ha thật ra tôi cảm thấy Tuyết Lệ khá thích hợp với những bộ trang phục chín chắn hơn! Mặc tây trang vào cảm giác khí chất khác hẳn!"

Sau khi trang điểm xong, Hứa Viễn Trạch lên tinh thần không ít, gương mặt anh đã có góc cạnh rõ ràng, cũng không cần trang điểm nhiều, dáng người cao gầy, vóc dáng cân đối, chẳng khác gì người mẫu.

Buồn cười nhất chính là Quý Thành, mắt cậu ta không to, nhưng cứ muốn chuyên viên trang điểm vẽ thêm eyeliner cho cậu, cô gái chuyên viên trang điểm bất lực đành phải vẽ cho cậu một đường eyeliner đậm, Quý Thành đắc ý nháy mắt một cái với các cô gái ở bên này, chọc cho một đám con gái nở nụ cười.

"Haha Tiểu Bàn thật ngốc!"

"Tại sao Tiểu Bàn lại bắt đầu đi con đường quyến rũ rồi!"

"Này, mọi người nhìn Bình Bình, Bình Bình thật là gay!"

"Thực ra Minh Thần sau khi chỉnh trang lại cũng rất gọn gàng..."

Các cô gái trong Ban Tuyên Truyền thảo luận sôi nổi.

Lâm Tử nhìn theo ánh mắt của họ, Cố Minh đang nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng chiếu vào khuôn mặt sạch sẽ của anh, như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, Cố Minh quay đầu lại, nhìn về phía bên này một chút.

Trong lòng Lâm Tử đột nhiên lộp bộp một cái, cô nhanh chóng cúi đầu xuống giả bộ như đang nghịch điện thoại.

Cô gái đang quay phim là một người rất cởi mở, cô nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc ngắn ngang vai có chút già dặn, trên vai đeo chiếc máy ảnh to, nhìn vào sẽ có cảm giác, cái cổ mảnh khảnh của cô ấy sẽ bị máy ảnh đè bẹp.

Kỹ thuật của cô ấy rất điêu luyện, chỉ nghe tiếng chụp hình "răng rắc răng rắc".

Lâm Tử cũng rất thích chụp ảnh, chỉ là cô vẫn luôn tiếc tiền mua một chiếc máy ảnh, dù sao cô cũng mới đến Lạc thành, lúc trước tiền thuê nhà đắt đỏ cũng đủ khiến cô đau đầu.

Quản lý Lão Thụy không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, ông nhìn theo ánh mắt của cô: “Đây là Cẩm Văn, nhϊếp ảnh gia của chúng ta, bữa trưa nấu nhiều một chút, tôi và cô ấy cũng sẽ đến ăn, buổi tối, cô và cô ấy ngủ chung một phòng.”

Lâm Tử gật đầu.

Trên điện thoại thông báo đồ chuyển phát nhanh tới rồi. Đó là khăn trải bàn và bình hoa thủy tinh cô mới mua, bình hoa theo kiểu dáng nông thôn, Lâm Tử nhanh chóng bày ra, còn một ít thời gian, cô đến cửa hàng hoa mua một bó hoa bách hợp Hà Lan.

Trong căn cứ luôn bật điều hòa, rèm trong phòng huấn luyện thường xuyên được đóng kín, cô luôn cảm thấy các tuyển thủ nên nhìn thấy ánh sáng mặt trời thường xuyên hơn.

Làm xong tất cả, Lâm Tử vừa lòng vỗ tay, cánh hoa bách hợp màu vàng dịu dàng, giống như mặt trời lớn thứ hai ngoài cửa sổ.

Giữa trưa, khi cả nhóm bước đến, Lâm Tử đã dọn sẵn một bàn đầy đủ các món ăn.

Quản lý Lão Thụy trầm ngâm nhìn khăn trải bàn và hoa, thầm nghĩ cô gái này có phong cách sống khá đẹp.

"Đói chết mất. Tôi muốn ăn cơm!" Tâm trạng Quý Thành đang rất tốt, ồn ào mở đầu trước.

Lâm Tử phục vụ mọi người một bữa ăn ngon, cô gái tóc ngắn lễ phép nói cảm ơn khi lấy cơm, Lâm Tử ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Thân mình cô gái hơi run rẩy một chút.

“Ăn rất ngon.” Cố Minh ngồi bên phải Lâm Tử đã ăn rồi.

Lâm Tử tự tin mỉm cười: "Đương nhiên!"

“Trạng thái của cậu hôm nay rất tốt.” Cô gái ngồi bên cạnh cô đột nhiên lên tiếng, Lâm Tử bối rối mất hai giây mới nhận ra cô ấy đang nói với Cô Minh.

Cố Minh lễ phép gật đầu: "Cảm ơn."

Buổi trưa được nghỉ hai tiếng, sau khi ăn xong các đội viên đi nghỉ ngơi. Cô gái đó thì ở lại giúp Lâm Tử rửa bát và nói chuyện phiếm.

“Cô không phải là fan hâm mộ sao?!” Cô ấy mở to mắt nhìn Lâm Tử.

Lâm Tử nhẹ gật đầu: “Hiện tại có thể xem là fan đi.” Mi mắt cô cong cong, ánh mắt dịu dàng: “Trước kia tôi không hiểu nhiều về những thứ này, cũng không chơi game nhiều lắm.”

Kết quả ngày hôm qua vừa chơi đã nghiện, đánh với Hứa Viễn Trạch đến tận ba giờ sáng.

Tô Cẩm Văn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Rất ít cô gái chủ động chơi trò chơi này, hầu hết các cô gái chơi trò chơi này đều vì họ thích một chàng trai nào đó, cô ấy cũng chính là một trong số đó, chẳng qua, người thích anh có hàng ngàn hàng vạn người, cô ấy chỉ là một trong những người không chút thu hút trong số đó.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của cô tối sầm lại, lông mi thật dài run rẩy, đột nhiên có chút hâm mộ Lâm Tử, có thể sớm chiều làm bạn cùng các tuyển thủ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người đó...

Mà bản thân cô có chút tự ti nhìn vào máy ảnh, cho dù trong thẻ nhớ đầy ảnh chụp của anh thì sao chứ, ánh mắt dịu dàng của anh cũng không phải nhìn mình, ngay cả lúc tiến lên nói chuyện với anh, cũng cảm thấy vừa sợ vừa mừng, khi người nọ đáp lại nhẹ nhàng lịch sự, lại cảm thấy xa cách vạn trùng, cô không thể chạm vào suy nghĩ thực sự của anh ấy.

"Lâm Tử, cô có thích ai không?"

Lâm Tử đang rửa đũa dưới vòi nước, tiếng đũa chạm nhau phát ra tiếng vang sột soạt, cô nghe không rõ: "Cô nói cái gì?"

"Tôi! Nói!" Tô Cẩm Văn phải tăng âm lượng: "Cô có thích ai không?"

Lần này Lâm Tử nghe rõ rồi, hình ảnh Hứa Viễn Trạch đột nhiên xẹt qua trong đầu cô, cô lắc lắc bàn tay ướt sũng, tắt vòi nước, âm thanh trong phòng thoáng cái đã yên tĩnh lại: "Không có."

Tô Cẩm Văn kêu à một tiếng, có chút sững sờ nhìn bóng lưng của Lâm Tử.

Cô mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn dâu tây, lúc này cô đang xếp những chén đũa đã ráo nước vào tủ.

Thật ghen tị với cô, được ở cùng với người tôi thích.

Anh ấy có thể ăn cơm cô nấu, khen tay nghề của cô không tệ.

Ban đầu Lâm Tử không có ý định đi xem buổi chụp hình vào buổi chiều, nhưng cô không chịu được năn nỉ của Tô Cẩm Văn, đành làm trợ lý chụp ảnh tạm thời của cô ấy.

Nói là trợ lý nhϊếp ảnh nhưng thật ra chỉ là làm một chút việc vặt mà thôi, hỗ trợ chỉnh đèn sáng tối. Đôi khi Tô Cẩm Văn dùng thuật ngữ khiến Lâm Tử nghe cũng không hiểu, ngược lại cảm giác có chút cản trở chứ không giúp được gì, nhưng Tô Cẩm Văn lại không có chút ghét bỏ nào.

"Lâm Tử, rót cho tôi ly nước đi."

Giản Thành Bình hơi khom người, vô thức nghiêng đầu về phía trước, đây là do cả năm ngồi chơi điện tử trên máy tính nhưng không chú ý tới tư thế ngồi tạo thành. Tô Cẩm Văn đã điều chỉnh tư thế ngồi cho anh ta rất lâu, nói đến miệng đắng lưỡi khô nhưng chỉ một lát sau anh ta lại quay lại tư thế ban đầu. Người tốt tính như Tô Cẩm Văn cũng có chút bực bội.

Ban Tuyên Truyền có máy lọc nước tự động, Hứa Viễn Trạch liền ngồi ở ghế sô pha bên cạnh, các cô gái vây quanh anh, cùng anh ríu rít trò chuyện.

"A Trạch, anh thật là lợi hại!"

"Sau này có thể chơi cùng bọn em không!"

"Anh đẹp trai nhất! Dù là trong game hay ngoài đời!" Cô gái nói câu này âm lượng càng ngày càng nhỏ, tựa hồ cảm thấy nếu nói thẳng thắn quá nhất định sẽ bị những cô gái khác cười nhạo.

Lâm Tử cúi người hứng nước, yên lặng nghe những lời khen không có chút dinh dưỡng này, lén lút liếc mắt nhìn Hứa Viễn Trạch.

Anh dù bận vẫn ung dung nghiêng người tựa trên ghế sô pha, kéo nhẹ cà vạt treo lỏng lẻo trước ngực, áo sơ mi thì nới lỏng vài cúc phía trên, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, vốn là bộ âu phục chỉnh tề, anh mặc vào lại hiện ra hương vị gợi cảm vô cùng.

Bên khóe miệng Hứa Viễn Trạch vẫn mỉm cười, tựa như rất hưởng thụ với những lời khen này.

Lâm Tử nhếch miệng.

Nông cạn!

Rõ ràng đó là một con công khi được khen sẽ cong mông xòe đuôi, lại luôn giả vờ thờ ơ trước mọi việc của thế sự!

Hứa Viễn Trạch dùng khóe mắt nhìn lướt qua cô, tâm trạng của cô gái đã viết hết lên mặt, căn bản không cần phải đoán.

Chẳng hiểu tại sao khi nhìn thấy cô, anh lại cứ muốn trêu chọc cô, thậm chí còn trở thành kẻ cuồng theo dõi, theo sát cô cả một đoạn đường.

"Này ——"

Anh ôm cánh tay, ung dung đợi Lâm Tử quay lại, nhưng Lâm Tử lại làm như không nghe được vẫn tiếp tục đi về phía trước, anh không nhịn được lại kêu lên một tiếng.

"Lý Tử Viên!"

Quả nhiên, thu được một gương mặt tức giận.

"Cái gì!"

"Tôi có đẹp trai không?"

Ngoài cửa sổ, ve sầu kêu vang, anh nhìn cô chăm chú nói: "Tôi có đẹp trai không?"

"..."

Người này đang xem lời khen của các cô gái kia không có tí phân lượng nào sao?

Không chỉ nông cạn, mà còn hư vinh!

Trong lòng Lâm Tử âm thầm dán hai cái nhãn này cho anh, giọng điệu lập tức có chút lạnh nhạt: "Đẹp trai chết người, trời ạ! Trên đời này sao lại có người đẹp trai như vậy, anh giống như một đám mây phía chân trời, còn tôi chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn, nhìn nhưng không thể chạm tới, nơi khóe mắt có một nỗi buồn man mác... "

Trong lòng Hứa Viễn Trạch nghe cô nói ba chữ đầu còn có chút đắc ý, nhưng khi thấy cô càng nói càng thái quá, nụ cười trên khóe miệng cũng dần dần giảm bớt, bước vài bước lớn tới trước mặt cô.

Lâm Tử bị dáng vẻ nghiêm túc của anh làm cho hoảng sợ mà im lặng, không phải anh muốn nghe cô khen khoa trương mới lạ hơn sao, chẳng qua cô chỉ cường điệu một chút mà thôi, không cần phải hung tợn trừng cô như vậy chứ.

“Cô nói lại lần nữa?” Anh híp mắt, trong mắt hiện lên một tia sáng nguy hiểm.

Lâm Tử bị anh nhìn chằm chằm làm toàn thân không được tự nhiên: "Tôi đi đưa nước cho Cẩm Văn!"

Gần như là chạy trối chết, nước trong ly bị tràn ra ngoài một chút, đầu ngón tay ướŧ áŧ, nhỏ giọt xuống đất.

Lúc này Cẩm Văn đã chuyển sang chụp cho Cố Minh, Cố Minh nhìn thấy cô trước Cẩm Văn, nở một nụ cười với cô, Cẩm Văn nhanh chóng chụp một bức.

Trong bức ảnh, anh mỉm cười một cách tùy tiện, trong mắt lại có ánh sáng.

Lâm Tử đứng bên cạnh, Cẩm Văn cũng chẳng quan tâm cô: "Cô để trên bàn đi."

Lâm Tử theo lời đặt nước lên bàn, nhìn thời gian cũng không còn sớm lắm, ngày mai là Tết thiếu nhi, cô muốn tạo một bất ngờ cho các tuyển thủ, phải chuẩn bị từ sớm nên tạm biệt Cẩm Văn.

Vừa đúng lúc đấy, con công ham hư vinh kia lại đứng sau lưng cản đường đi của cô.

Ánh mắt chàng trai đầy tập trung và kiên trì, trong giọng nói lại có chút điên cuồng.

"Cô đang trốn tôi?"

Giọng nói chất vấn này là gì? Lâm Tử cau mày, chuẩn bị đi vòng qua anh.

Nhưng khi cô đi sang trái, người nọ liền bước sang trái một bước. Cô đi sang phải, người nọ liền bước sang phải một bước. Rõ ràng là không cho cô vượt qua.

"Tôi trốn anh làm gì?"

Lâm Tử nhìn mặt đất lát đá cẩm thạch nhẵn nhụi, bất lực đá đá mũi chân.

"Vậy tại sao cô lại cúi đầu?"

Vừa rồi trên hành lang còn đỡ, không có người, hiện tại đang ở phòng chụp, đã có không ít người chú ý tới họ ở bên này, biết như vậy là không tốt, nhưng Hứa Viễn Trạch chỉ là không muốn để cô đi.

Dường như đã trải qua cuộc sống bình đạm ở căn cứ quá lâu. Anh tự giải thích trong lòng.

Chàng trai cong cong môi: "Ngẩng đầu nhìn tôi."

Trong giọng nói của anh có vẻ uy nghiêm không thể chống lại, Lâm Tử ngượng ngùng ngẩng đầu lên, người con trai cao lớn, đứng ngược sáng khiến cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh.

Chàng trai hơi cong người, làm sự chênh lệch chiều cao của họ không còn quá rõ ràng.

"Không thích bị gọi là Lý Tử Viên?"

Lâm Tử gật đầu thật mạnh: "Gọi anh là Lý Nguyên, anh có thoải mái không?"

“Cũng được.” Anh nhẹ nhàng cười.

"Dì à, tôi muốn uống trà chiều."