Chương 7

【Cậu biết Hứa Viễn Trạch gọi mình là gì không? Là Dì! Dì!!!】

【Mình xem tư liệu của anh ta thấy anh ta còn lớn hơn mình mấy tháng đấy! Mặt mũi ở đâu mà gọi mình là dì!】

【Mặt mình rõ ràng tràn đầy collagen! Thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung!】

Lâm Tử khóc lóc kể lể một trận với Cung Tuyết, bên kia lại không nghiêm túc.

【Cậu phỏng vấn vào vị trí vốn dĩ gọi là dì nấu cơm mà!】

Cái gì gọi là vốn dĩ! Lâm Tử chán nản, bỏ di động trên bàn, về sau những chủ đề liên quan tới Hứa Viễn Trạch tốt nhất cô không nên trao đổi với fan cuồng của anh!

Đây chính là Fan và Idol đồng lòng!

Buổi chiều quay chụp tiến hành không thuận lợi lắm, Lâm Tử làm xong đồ ăn còn phải chờ một lúc, một đoàn người mới lề mà lề mề đến.

"Ôi, vừa nghĩ tới ngày mai lão Vương trở về, tôi đã cảm thấy một trận phiền muộn!"

"Trời ạ, hi vọng lão Vương trở về có thể tốt với tôi một chút!"

"Lúc ăn cơm đừng nói loại chuyện thương cảm này."

Lâm Tử nghe không hiểu lén hỏi Cẩm Văn, Cẩm Văn biểu lộ không thể tin được, nhưng cô ấy nghĩ lại, dù sao Lâm Tử cũng không phải fan hâm mộ, liền phổ cập khoa học cho cô.

Huấn luyện viên LOL của câu lạc bộ YS có ID là wonderful, các thành viên đùa giỡn gọi anh ta là lão Vương.

"Không sai, lão Vương sát vách chính là cái lão Vương kia." Quý Thành chen miệng vào, cậu ta tựa hồ nhớ ra cái gì đó: "A Trạch, có phải tháng này cậu còn phải livestream không? Ngày mai là ngày 1/6 rồi đó!"

Câu lạc bộ đã ký kết hợp đồng với nền tảng livestream, tất cả mọi người có phòng livestream của mình, Hứa Viễn Trạch thuộc về loại ngẫu nhiên livestream, cho nên cuối tháng mới điên cuồng mở live bổ sung.

Hứa Viễn Trạch nhàn nhạt nhẹ gật đầu: “Buổi tối cùng live?"

“Không muốn chơi với cậu!” Quý Thành oán hận mà nói. Tối hôm qua cậu ta livestream nói lời hoa mỹ hết bài này qua bài khác, số người xem đạt kỷ lục mới, dương dương đắc ý khoe khoang với Hứa Viễn Trạch, cái người này nhìn màn hình của cậu ta sâu kín nói một câu: “A, còn không bằng số lẻ của tôi.”

Thật muốn bóp chết tên streamer dựa vào gương mặt này mà!

Hết lần này tới lần khác cướp mấy em gái trong phòng livestream của cậu ta, Quý Thành mặt dạn mày dày muốn quản lý phòng, thỉnh thoảng mở tài khoản phụ đi vào tâm sự với đám con gái.

Cậu ta nhanh chóng ăn xong một bát cơm, lại thêm một bát, rồi nhanh chóng đổi chủ đề: "Cậu khoan hãy nói, chụp ảnh cảm giác còn khó hơn so với chơi game, tiêu hao quá nhiều năng lượng!”

“Cậu thôi đi! Rõ ràng cậu là người biết tạo hình nhất!” Cẩm Văn không chút lưu tình vạch trần cậu ta.

“Em gái buổi tối đi chơi không? Anh chơi với em! Chúng ta phải thật quý trọng những ngày cuối cùng lão Vương không ở đây!” Quý Thành không để bụng, chân thành phát lời mời.

Cẩm Văn liếc qua phía bên phải, có chút mất tự nhiên mà đồng ý: “Được thôi”.

Trong phòng bếp của căn cứ mặc dù có lò nướng, ngày mai Lâm Tử muốn làm chút bánh quy vị gừng cho mọi người ăn, dù sao cũng sắp đến ngày mùng một tháng sáu, những cậu con trai trong căn cứ cũng được nghỉ lễ nha.

Nhưng hiển nhiên không đủ nguyên liệu, sắc trời đã tối, cô không dám tùy tiện đến siêu thị, dù sao bên này cũng là vùng ngoại thành của Lạc thành.

Nếu như sáng sớm ngày mai, cô đặt chuông báo thức ắt sẽ đánh thức Cẩm Văn cùng phòng, tựa hồ cũng không tốt lắm.

Cô có chút khó xử, do dự có nên nhờ người đưa cô đi hay không.

Nhưng tìm ai đây?

Người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô chính là Hứa Viễn Trạch.

Anh cũng được coi là người tiếp xúc nhiều nhất với cô trong căn cứ, tuy rằng mỗi lần đều tan rã trong không vui.

Đúng lúc Hứa Viễn Trạch đi qua người cô, đầu óc Lâm Tử nóng lên, nhanh chóng kéo lấy vạt áo của anh.

Vẻ mặt đối phương nghi hoặc quay đầu nhìn cô.

Lâm Tử có chút xấu hổ, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Anh có thể đưa tôi đi siêu thị một chuyến không?”

“Hả? Tôi không nghe rõ.” Hứa Viễn Trạch từ trên cao nhìn xuống gương mặt trắng nõn của cô gái trong nháy mắt nhiều thêm hai mảng ửng đỏ, cố nín cười, nhưng độ cong khóe miệng vẫn không ép xuống được.

“Quên đi!” Lâm Tử buông lỏng góc áo của anh ra: “Không có gì.”

Trời ạ! Rõ ràng đó chỉ là lời xin giúp đỡ rất bình thường, vì sao cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh?!

Lâm Tử ở trong lòng thầm mắng mình vô dụng.

“Đi thôi.” Người con trai đã dẫn đầu bước đi rồi, đợi cô nửa phút, nhìn cô không có ý tứ đuổi theo, lại hô một tiếng: “Đi!”

Lúc này Lâm Tử mới kịp phản ứng, vội vàng đuổi theo.

“Tại sao anh không lái xe.” Chờ đi ra khỏi căn cứ, phát hiện Hứa Viễn Trạch chuẩn bị xe đạp để đi, cuối cùng Lâm Tử vẫn không nhịn hỏi ra thắc mắc của mình, khả năng cô phải mua một túi bột mì ít gluten lớn, sợ anh xách không nổi.

“Nghèo. Mua không nổi." Hứa Viễn Trạch thành thạo gạt chân chống, một chân để lên bàn đạp: “Cái xe ở căn cứ kia phải xin đó! Phiền, phải làm thủ tục.” Anh nghiêm trang mà lừa dối.

“Tôi muốn mua hơi nhiều đồ, anh chắc chắn chúng ta sẽ đi xe đạp đi sao?” Thật ra là rất nhiều, nhưng Lâm Tử sợ cô nói nhiều sẽ dọa Hứa Viễn Trạch trở về.

“Đi thôi.” Người con trai đã đạp về phía trước.

Sắc trời đã sẩm tối, ve sầu ầm ĩ một ngày rốt cục cũng đến giờ ngủ, ra khỏi điều hoà, thời tiết bên ngoài rất oi bức, ban đêm có gió ẩm, Lâm Tử đạp nhanh hơn một chút, đuổi theo Hứa Viễn Trạch, cùng anh đạp.

Dưới ánh đèn đường mặt của anh lúc sáng lúc tối, một bên mặt anh tuấn dát lên một tầng ánh sáng màu vàng ấm áp, cả người lộ ra một ít nhu hòa mà dịu dàng ngoan ngoãn.

“Hứa Viễn Trạch, anh thật tốt.”

Chính cô cũng kinh ngạc vì sao đáy lòng đột nhiên mềm mại, nói một câu kì lạ như vậy, ước chừng là vì chờ chút nữa có thể để cho anh cam tâm tình nguyện giúp cô khiêng bột mì về.

Nhưng mà đối phương căn bản không tiếp chiêu, khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

“Thật sự rất tốt.”

Cô lặp lại một lần nữa.

...

...

Nhìn Lâm Tử khí thế đem xe hàng xếp thành núi nhỏ, khóe miệng Hứa Viễn Trạch giật giật.

“Đây chính là lý do cô khen tôi?”

“Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, đến siêu thị một chuyến không dễ dàng!” Lâm Tử cười hắc hắc, còn đang ném hàng hóa vào trong xe hàng, dù sao trong căn cứ có gần mười nhân khẩu gào khóc đòi ăn, cô phải chuẩn bị nhiều khẩu phần lương thực một chút, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!

“Tôi biết, anh là người tốt!”

“...”

Cái lời kịch này sao giống lí do từ chối khi được tỏ tình thế nhỉ?

Không hiểu sao được phát thẻ người tốt, vẻ mặt Hứa Viễn Trạch bất đắc dĩ.

Lâm Tử có phần cố ý, dù sao Hứa Viễn Trạch luôn là bộ dạng khí định thần nhàn.

Cô cố ý lấy thêm vài thứ, vừa nghĩ tới dáng vẻ mệt thành chó của anh, trong lòng cô liền thoải mái không chịu được.

Hahaha! Hứa Viễn Trạch anh cũng có hôm nay!

Cô len lén liếc anh một cái, người phía sau đang tập trung trên điện thoại tìm kiếm cái gì đó.

Hừ, chờ chút nữa mệt chết anh.

Trong lòng cô tràn đầy vui vẻ lại lấy thêm đồ.

Thanh toán xong, Hứa Viễn Trạch khiêng một túi bột mì, trong tay xách theo mấy cái túi, sải bước đi đằng trước cô, dù cho hiện tại tư thế bất nhã, anh vẫn bình tĩnh không tưởng nổi.

Lâm Tử ôm túi đồ đuổi theo phía sau anh, giả mù sa mưa mà quan tâm: “Nếu anh cảm thấy mệt thì nói nha! Tôi còn có thể xách thêm một túi!”

Nhưng mà đối phương dường như không nghe thấy, ra khỏi thang máy của siêu thị, trực tiếp mở cửa một chiếc xe dừng ở cửa siêu thị, kêu tài xế mở cốp xe phía sau ra, bỏ tất cả đồ vào.

Anh quay đầu, vẫy tay với Lâm Tử đang trợn mắt há hốc mồm: “Thất thần làm gì vậy, bỏ đồ vào đi.”

!!!

Lại còn có loại thao tác này!

Trong xe chật chội, Hứa Viễn Trạch chân dài, không thể không khép đôi chân dài của mình sang bên trái.

Cái tư thế này cực kỳ thục nữ.

Lâm Tử cười thầm trong lòng, nếu như mình tàng hình thì tốt, cái tư thế trăm năm hiếm lắm mới gặp một lần thế này nhất định phải chụp cho Cung Tuyết xem!

Trong xe rất yên tĩnh, an tĩnh đến có chút xấu hổ.

Lâm Tử định nói gì đó, lại phát hiện cô hoàn toàn không biết gì về Hứa Viễn Trạch cả, quan hệ cũng không thân mật đến mức có thể tùy ý bắt đầu một chủ đề, cô dứt khoát mở điện thoại lướt Weibo.

Một phần ảnh chụp buổi sáng đã được công bố trên Weibo của câu lạc bộ YS, chiến đội chính thức có 8 thành viên bao gồm cả dự bị, Hứa Viễn Trạch với tư cách là đội trưởng, đứng tại trung tâm của đội ngũ.

Phía dưới bình luận phần lớn là các cô gái có ID là “Làm XXX của Hứa Viễn Trạch”, bình luận về thịnh thế mỹ nhan của Hứa Viễn Trạch.

Hừ. Thịnh thế mỹ nhan thì khoa trương quá rồi. Lâm Tử theo bản năng nhìn thoáng qua Hứa Viễn Trạch, ngoài ý muốn nhìn lên màn hình điện thoại của anh, lại là trò chơi thay đổi trang phục con gái hiện đang phổ biến nhất.

...

Không nghĩ tới mỹ nam một mét tám mà nội tâm là tiểu công chúa...

Giống như cảm ứng được, Hứa Viễn Trạch cũng giương mắt lên nhìn.

Ánh mắt Lâm Tử còn lưu tại trên màn hình của anh, bị các cô gái ăn mặc loè loẹt thu hút.

Anh nhún vai, trong giọng nói có một tia bất đắc dĩ: “Giúp chị tôi chơi đấy.”

Nhưng mà cô gái cũng không bừng tỉnh như anh mong đợi, vẫn duy trì vẻ mặt bán tín bán nghi, Hứa Viễn Trạch không hề giải thích, tiếp tục làm nhiệm vụ.

Ngày mai là ngày quốc tế thiếu nhi, cho nên trong trò chơi cho ra hoạt động trước ngày quốc tế thiếu nhi, buổi chiều Hứa Viễn Ninh xuất ngoại, tiêu sái bay về Pháp, trước khi đi vẫn không quên gửi gắm “con gái” của cô cho anh, để anh thành thật dựa theo hướng dẫn mặc quần áo cho “bé” cày hoạt động trang phục.

Ngoài mặt Lâm Tử bình thản ồ một tiếng, tiếp tục chơi điện thoại, nhưng mà rốt cuộc không lướt nổi Weibo nữa.

Cô lại không nhịn được liếc mắt nhìn tư thế ngồi của anh, chàng trai có vẻ ngồi không được thoải mái, khép chân lại đổi hướng khác.

Có phải là cô phát hiện ra cái bí mật khó lường gì rồi không...

Hứa Viễn Trạch khác hẳn với thẳng nam, mỗi lần nói chuyện với cô không phải đùa giỡn cô chính là trêu chọc cô, chẳng lẽ là bởi vì nội tâm hai người đều rất nữ tính?

Một chàng trai như vậy có tâm thiếu nữ, chẳng lẽ...

Anh ta thích con trai?

...

Trên mặt cô gái liền lộ ra một chút sáng tỏ, Hứa Viễn Trạch ở một bên nhìn cô nhíu mày một cái, ngược lại hít vào một hơi, khe khẽ thở dài.

“Nghĩ gì thế?”

“Nghĩ xem anh có phải là gay hay không…”

Lâm Tử không hề che giấu trả lời, trong lúc cô nói chuyện với Hứa Viễn Trạch chưa bao giờ chiếm thế thượng phong, người này luôn luôn nói một nửa để cho người ta suy nghĩ linh tinh, cô cũng muốn để cho anh khó chịu một chút, xem anh trả lời như thế nào.

Nhưng mà sắc mặt chàng trai như thường, không hề có chút oán giận nào, ngược lại khóe miệng ý cười rõ ràng.

“Có phải không là cô thử một chút thì biết.”

Có người đi đường liều lĩnh xông lên vượt đèn đỏ, tài xế trở tay không kịp, đạp thắng gấp, Lâm Tử bởi vì quán tính đột nhiên bổ nhào về phía trước.

Tài xế hạ cửa sổ xe xuống, mắng một câu thô tục với người đi đường kia.

Làn gió ấm áp lập tức thổi vào, thổi tóc cô rối loạn, có vài sợi tóc như có như không gãi mặt của cô, vừa ngứa vừa nóng.

Không biết là bởi vì bất thình lình phanh gấp hay là vì vẻ mặt cười như không cười của chàng trai bên cạnh mà trái tim đột nhiên nhảy dựng lên.

Chàng trai còn không biết điều hỏi cô:

“Hử? Muốn thử xem không?”