Chương 2: Đi học

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Bạn nhỏ Lý còn tính nghe lời, cơm nước xong liền ngồi trên sô pha tiếp tục xem hoạt hình, TV phát xong lại tìm tập tiếp theo xem. Lục Vũ Ngang từ thư phòng ra tới, giục cậu đi rửa mặt ngủ.

“Ngày mai trở về lại xem, hiện tại tắm rửa đi ngủ.”

Cậu không cam lòng, không muốn tắt TV, nói với Lục Vũ Ngang, “Tạm biệt.”

“Là ngủ ngon.”

Lục Vũ Ngang xoa nhẹ đầu tóc bạn nhỏ đi qua bên người mình một phen.

Nhà hắn ba phòng hai sảnh không tính lớn, một phòng ngủ chính, một thư phòng, một phòng tạp vật. Lý Tinh Thần hai buổi tối đều ở tại thư phòng, một giường giản dị. Trước khi đi ngủ Lục Vũ Ngang lại tới nhìn cậu một cái, sợ cậu ngủ không thoải mái, người tới là khách.

“Bằng không em tới phòng anh ngủ.” Hắn tới ngủ thư phòng.

Bạn Lý bọc chăn, mặt nhỏ đỏ bừng, lắc đầu không nói lời nào. Lục Vũ Ngang còn cảm thấy cậu hiểu chuyện, không phiền toái người, không nghĩ tới suy nghĩ hai người sai lệch quá nhiều.

“Không được trộm chơi di động, đi ngủ sớm một chút, ngày mai phòng nhỏ có thể thu thập ra tới.”

“Ân, Lục Vũ Ngang ca ca ngủ ngon.”

Hôm sau đưa Lý Tinh Thần đi học, cậu không tỉnh ngủ, ngồi ở ghế phụ héo héo.

Tới trường học, Lục Vũ Ngang đưa cậu đi gặp chủ nhiệm, lại phân lớp mới. Trước khi xuống xe lấy qua cặp sách trong lòng cậu, nhét một ít tiền ở bên trong.

“Đói bụng liền mua cái gì ăn, tiền tiêu hết lại tới anh lấy.”

“Này đó cho anh!”

Lý Tinh Thần lại lấy ra đô la, “Dựa theo 1 đôla tương đương 6 nhân dân tệ.”

Còn dựa theo tỉ suất tính với hắn, Lục Vũ Ngang dở khóc dở cười, tiếp nhận đô la.

“Anh giúp em giữ trước.”

Lý Tinh Thần lớn lên đẹp, mắt to mũi cao tóc xoăn da cũng trắng, mặc đồng phục chính là từ truyện tranh đi ra. Giáo viên nhìn thấy cậu tâm cô dì dâng lên, mang cậu đi gặp chủ nhiệm lớp.

Đưa cậu đến cửa lớp, Lục Vũ Ngang đưa cặp sách cho cậu, “Hảo hảo ở chung với bạn học, buổi tối anh tới đón em, mang em nhận đường.”

“Em biết.”

Hắn vỗ vỗ đầu cậu, thân cao gần một mét chín thật thành nghiêm túc, hắn nói với chủ nhiệm lớp:

“Bạn nhỏ nhà của chúng ta làm phiền ngài chiếu cố nhiều hơn. Em ấy mới vừa về nước, tiếng Trung không tốt lắm, có thể nghe không hiểu, đừng quá làm khó em ấy.”

“Cậu yên tâm, hiệu trưởng đặc biệt sắp xếp, tôi biết tình huống em ấy.”

“Cảm ơn ngài.”

Lục Vũ Ngang không tính lo lắng, tính tình Lý Tinh Thần khá tốt, lớn lên cũng đẹp, hẳn là sẽ không có người không thích. Đây là trường học tư nhân, cậu vào là lớp trọng điểm, thành tích học sinh bên trong đều không tồi.

“Hảo hảo nghe giảng, anh đi rồi.”

“Lục Vũ Ngang ca ca ngủ ngon!”

Chủ nhiệm lớp cười, “Phải nói tạm biệt.”

Bạn nhỏ cười cười không nói chuyện nữa.

Buổi chiều Lục thái thái gọi điện thoại lại đây, nói phòng đã thu thập tốt, còn mua tủ quần áo cùng bàn sách mới, vì bạn nhỏ còn phải học tập.

“Mẹ, Lý Tinh Thần còn nhỏ như vậy, dù con cùng em ấy kết hôn, cũng không cần ở chung sớm như vậy.”

“Mẹ và dì con đã thương lượng, hiện tại ở bên nhau bồi dưỡng tình cảm. Con đã 28, nếu mẹ lại không giúp con hao tâm, đến 38 tuổi con vẫn là người cô đơn làm sao bây giờ.”

Lục thái thái là phái kỹ thuật diễn, nói trong điện thoại cũng có thể chảy nước mắt.

“Vậy mẹ…”

“Được rồi, con hảo hảo đối đãi Tinh Thần, mẹ còn có việc, treo trước.”

Lục Vũ Ngang ngồi trên ghế hết đường xoay xở.

Học sinh 12 phải học tiết tự học buổi tối, tan học đã 9 giờ, Lục Vũ Ngang đứng ở cửa trường chờ cậu, Lý Tinh Thần mang cặp sách tự mình ra tới.

Lục Vũ Ngang tiếp nhận cặp sách, “Ngày đầu tiên đi học thế nào?”

Như ba ba ngày đầu tiên đón con trai, hôm nay qua thế nào, học bài gì.

Bạn nhỏ thoạt nhìn tâm tình không tồi, mắt đều mang cười, hai người một bên đi tới trạm tàu điện ngầm, một bên nói chuyện phiếm.

“Các bạn học đều rất tốt, tiếng Anh bọn họ tốt, bọn họ nói tiếng Trung em nghe không hiểu có đôi khi, em cho rằng rất khó ngữ văn khóa, giáo viên tiếng Anh rất thích em, em cũng thực thích hắn.” (…có đôi khi bọn họ nói tiếng Trung em nghe không hiểu, em cho rằng khoá ngữ văn rất khó…

Là ẻm dùng sai ngữ pháp nên phải giữ lại rồi edit riêng ra^^)

Lục Vũ Ngang nghe ngữ pháp cậu lộn xộn cũng không sửa đúng, “Không cần vất vả như vậy, trình độ tiếng Trung của em có hạn, khả năng sang năm lại học lớp 12 một lần, không cần có áp lực.”

“Em biết.”

Cửa trường rất nhiều tiệm ăn vặt, Lý Tinh Thần quay đầu nhìn rất nhiều lần. Lục Vũ Ngang thật sự không xem nhẹ được ánh mắt của cậu, “Muốn ăn sao?”

“Muốn thứ, không thứ qua.”

“Là ăn, không phải thứ.”

“Phía trước ngồi bạn học là như thế này nói.” (Là bạn học ngồi phía trước nói như thế này).

Lý Tinh Thần ngửa đầu nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt.

“Nàng nói không đúng, anh dạy cho em mới là đúng.”

Lúc nói chuyện, hắn lôi kéo bạn nhỏ mua một phần khoai tây.

Lý Tinh Thần ăn ngon, “Ôi trời ơi, ăn quá ngon.”

“Ôi trời ơi?”

“Em hôm nay nghe được phía trước bạn học nói như vậy, không đúng sao?” (Hôm nay em nghe được bạn học phía trước…)

Lục Vũ Ngang cảm thấy phải đi tìm giáo viên nói vấn đề đổi chỗ ngồi một chút, một ngày mà thôi, đã học cái gì!