Chương 3: Học thuộc thơ cổ

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Người trên tàu điện ngầm không nhiều lắm, Lục Vũ Ngang mang theo cậu lên tàu điện ngầm, giảng đạo lý cho cậu.

“Không phải không cho em gọi xe, tan học quá muộn, ngồi taxi anh không yên tâm.”

Bạn nhỏ đẹp như vậy dễ bị bắt cóc.

“Em biết.” Lý Tinh Thần gật gật đầu.

Lục Vũ Ngang giúp cậu mang cặp sách không ngồi, bạn nhỏ ngồi ở kia đánh buồn ngủ, tay hắn đặt trên lưng ghế cậu, sợ bạn nhỏ trúng đầu. Bọn họ xuống xe ở trạm, hắn vỗ vỗ tóc cậu quăn:

“Chúng ta xuống xe ở trạm này, thứ 12 từ bên trái, nhớ kỹ sao?”

“Em biết chữ!”

Bạn nhỏ cảm thấy mình bị xem nhẹ.

Thời tiết tháng 9 có chút nóng, Lý Tinh Thần cởϊ áσ khoác ra cầm trong tay, không đầu không đuôi nói, “Giữa trưa ăn hamburger.”

“Ừm.”

“Buổi tối cũng ăn hamburger.”

“Ừm.”

Lục Vũ Ngang đi ở bên ngoài, “Sau đó đâu?”

“Ăn không đủ no.”

“Về nhà dạy em dùng đũa.”

“Giáo viên ngữ văn nói, em phải nói nhiều.”

Bạn nhỏ có điểm ngượng ngùng, sợ Lục Vũ Ngang cảm thấy mình phiền.

“Giáo viên nói không sai.”

Lý Tinh Thần được cho phép, càng thêm không kiêng nể gì, “Trước khi ngủ có thể xem TV sao?”

“Có thể xem một chút.”

Tinh thần bạn nhỏ tràn đầy, đề tài không ngừng, “Hôm nay em học một đoạn thơ, em đọc cho anh nghe.”

“Ừ.”

“Quan quan thư cưu

Tại hà chi châu

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu.”

(Bài thơ “Quan thư”, vì có nhiều bản dịch và chú thích rõ hơn nên vào ĐÂY đọc nha hoặc lên google)

Đợi hơn nửa ngày, không nghe thấy gì, Lục Vũ Ngang nghiêng đầu nhìn cậu, “Sau đó đâu.”

“Sẽ không.”

Tiểu bằng hữu hướng về phía hắn cười cười, “Ngày mai em học thuộc lại đọc cho anh nghe được không?”

“Được.”

“Vậy hôm nay anh có thể ký tên cho em sao? Giáo viên ngữ văn nói muốn phụ huynh ký tên.”

Bạn nhỏ đánh bàn tính nhỏ, Lục Vũ Ngang bất đắc dĩ lại cảm thấy buồn cười.

“Hôm nay không cần xem TV.”

Về đến nhà, Lục Vũ Ngang nấu mì trứng, chờ cơm nước xong, tắm rồi, mới kêu cậu học thơ, “Học thuộc xong lại đi ngủ, chút nữa anh ký tên cho em.”

Bạn nhỏ nhìn sách đánh dấu ghép vần, có chút phát sầu, có chữ không biết, cậu đã quên. Ngồi ở trên giường đọc trong chốc lát:

Quan quan thư cưu

Tại hà chi châu

Yểu điệu thục nữ

Quân tử hảo cầu.

Sâm si hạnh thái

Tả hữu lưu chi

Yểu điệu thục nữ

Cái gì cầu chi

Cầu chi bất đắc

Cái gì tư phục

Cái gì cái gì

cái gì phản trắc

(*Sâm si hạnh thái

Tả hữu lưu chi

Yểu điệu thục nữ

Ngụ mị cầu chi

Cầu chi bất đắc

Ngụ mị tư phục

Du tai! Du tai!

Triển chuyển phản trắc)

Ngủ……

Lúc Lục Vũ Ngang đẩy cửa tiến vào, bạn nhỏ đã ngủ rồi. Sách ngữ văn rơi xuống đất, sách bài tập trên bàn. Hắn lật một tờ ký tên kia, ngồi ở bàn sách của cậu nghiêm túc viết lời bình.

Chào lão sư, bạn nhỏ nhà tôi mới về nước mấy ngày, học thơ cổ có điểm cố hết sức, mong lại cho em ấy thời gian một ngày, tôi sẽ giám sát em ấy học thuộc thơ cổ. Hy vọng ngài có thể giới thiệu mấy quyển bảng chữ mẫu cùng sách báo dành cho học sinh, để em ấy mau chóng thích ứng khoá ngữ văn.

Lý Tinh Thần tỉnh ngủ giống như không tỉnh, cầm lấy cặp sách ăn cơm sáng liền ngồi lên ghế phụ, mới tính thanh tỉnh chút.

“Chiếc đũa trên cơ bản sẽ dùng, giữa trưa hảo hảo ăn cơm, đã biết sao?”

“Đã biết.”

“Hôm nay cầm lời bình phụ huynh cho giáo viên ngữ văn xem, đưa sách nàng đề cử cho anh, đã biết sao?”

“Đã biết.”

“Ừm.”

Nam nhân vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục lái xe. Hắn còn chưa kịp phản ứng đối tượng kết hôn chưa đủ mười tám tuổi, thân thể cùng đầu óc lại tự giác bắt đầu nghĩ như thế nào chăm sóc cậu, cũng không biết đây là bệnh gì.

“Lục Vũ Ngang ca ca.” Bạn nhỏ kêu hắn.

“Làm sao vậy?”

“Tối nay anh còn sẽ đến đón em sao?”