Chương 1: Tình một đêm

“Ưm…” Ý thức của Tô Điềm rơi vào trong một mảnh hỗn độn, nhưng cơ thể đau nhức bị vật cứng xỏ xuyên qua, trong đó còn có một cảm giác tê dại không thể nói rõ được, người đàn ông đang vùi ở trong hõm vai cô thở dốc mờ ám vẫn cho là cô chỉ hơi tỉnh táo một chút, nhưng một chút tỉnh táo vất vả lắm mới có được ấy cũng bị động tác thọc vào rút ra mạnh mẽ dưới người phá vỡ, vừa miệng ra là tiếng rêи ɾỉ khó nhịn… Trong mơ màng, một luồng khí nóng mạnh mẽ bắn sâu vào trong cơ thể cô, nóng tới mức hai tay cô dùng sức nắm chặt lấy ga trải giường, hai chân không thể khống chế được mà co quắp vì kɧoáı ©ảʍ cực hạn, mồ hôi nóng bỏng của người đàn ông rơi xuống người cô, hoà vào cùng đủ loại thể dịch trên người cô, cả người giống như vừa vớt từ trong nước ra, sau đó một chút ý thức cuối cùng cũng biến mất, trước khi ngất xỉu dường như cô còn nghe được một giọng nam gợi cảm nói nhỏ ở bên tai cô: “Chị, rốt cuộc tôi cũng tìm được chị.”

Khi Tô Điềm mở mắt ra, theo bản năng cô dùng tay che chắn ánh sáng ngoài cửa sổ, nhưng giây phút giơ tay lên cô mới phát hiện ra cả người mình đau nhức gần như không thể nhúc nhích, giật mình nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ, cô khó khăn đứng dậy, chiếc chăn mỏng trên người cũng trượt xuống theo động tác của cô, tất cả những dấu vết tím tím đỏ đỏ ở trên người cũng lộ ra, một chất lỏng màu trắng đυ.c cũng từ cửa huyệt chậm rãi chảy ra, dường như cơ thể vẫn còn tàn lưu kɧoáı ©ảʍ bị đàn ông giày vò, cửa huyệt không tự giác mà co rút lại…

Tô Điềm dịu dịu đôi mắt sưng đỏ của mình, trong lòng lặng lẽ thở dài: Uống rượu hỏng việc mà say rượu làm loạn mà… Nếu không phải bởi vì học trưởng cô đã thầm thích nhiều năm đột nhiên tuyên bố có bạn gái, nếu không phải mình vì anh ta mà đã thi vào cùng một khoa, sau khi tốt nghiệp lại vì anh ta mà vào cùng một công ty, kết quả lâu đài ở gần bờ nước mà còn bị đánh cắp mất ánh trăng, thì mình cũng không tới quán bar mua say, nếu không mua say thì sẽ không bị phá thân, đêm đầu tiên của mình cũng sẽ không bị mất như vậy, đúng là vừa mất chồng lại thiệt quân, quả nhiên xúc động là ma quỷ mà! Cũng không biết từ khi nào mà tửu lượng của mình lại kém như vậy, cũng chỉ mới uống hai ly mà đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự rồi…

“Ôi…” Vừa nhấc chân lên động tới phần thân dưới, cô không tự chủ được mà cau mày rêи ɾỉ ra tiếng, nhất định là tiểu huyệt đã sưng lên rồi, cũng không biết là có bị rách hay không, toàn bộ nơi tư mật đều nóng rát đau đớn…

Tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, cánh cửa đang đóng chặt cũng mở ra, một người đàn ông dính đầy hơi nước đi ra, trên khuôn mặt còn hơi ửng hồng sau một đêm tận hứng, nước trên tóc chảy lướt qua cánh môi mỏng của anh, rồi chảy xuống bám vào l*иg ngực nhỏ giọt, sau đó biến mất trong chiếc khăn tắm màu trắng đang được quấn nửa người… Tô Điềm nhìn đến choáng váng, vừa rồi quá đắm chìm vào trong suy nghĩ, cô không chú ý trong phòng tắm còn có người, còn là người đã có tình một đêm tình với mình, hơn nữa trông còn có chút gợi cảm… Hai mắt nhìn nhau, người đàn ông nhướng mày, tiện tay ném khăn lông lau tóc trên tay vào giỏ quần áo, nhếch môi đi tới, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ lười biếng sau khi được thoả mãn… Người đàn ông đi đến ngồi xuống mép giường, không chút dấu vết đảo qua cơ thể đầy dấu vết hoan ái của người phụ nữ, ánh mắt tối sầm lại, sau đó cực kỳ hài lòng mỉm cười, đưa gương mặt anh tuấn của mình tới gần cô hơn, đầy hứng thú nhìn vào đôi mắt to tròn vì kinh hãi của cô, sau đó đột dựa đầu vào hõm vai cô, giống như làm nũng vừa vuốt ve hõm vai của cô, vừa hít sâu một hơi sau đó lên tiếng: “Chị, em rất nhớ chị…”

Tô Điềm cứng đờ chuyển động tròng mắt một chút, liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc, khó khăn cất lời: “Chúng ta, chúng ta quen nhau sao?”

Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn cũng sầm xuống: “Chị không nhớ em? Em là Bạch Tô.”

Đường nét khuôn mặt tinh xảo trước mặt phản chiếu vào mắt Tô Điềm, hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt non nớt nào đó trong ký ức của cô, Tô Điềm không thể tin nổi trừng lớn hai mắt, miệng khép khép mở mở rất nhiều lần mới tìm được âm thanh của mình: “Cậu… Cậu là Tiểu Bạch?”

Bạch Tô nghe được cô đã nhớ ra mình, hàng lông mày vừa mới rũ xuống lập tức trở nên rất sống động: “Chị, em biết là trong lòng chị vẫn có em.”

Tô Điềm khó khăn nuốt nuốt nước miếng, nếu, nếu, nếu như cô nhớ không lầm, người đàn ông trước mắt này, ồ không, chàng trai, đối tượng tình một đêm của cô, là học sinh đang ở học lớp mười hai