Chương 2: Tình một đêm (2)

Duyên phận giữa hai người phải bắt đầu nói từ khi còn nhỏ, năm đó Tô Điềm chỉ mới mười ba tuổi đi lung tung ở xung quanh nhà đυ.ng phải Bạch Tô bảy tuổi, khi còn nhỏ cơ thể anh tương đối yếu ớt, cho nên dáng dấp nhỏ nhắn hơn các bạn cùng trang lứa, nhưng ngũ quan đã ưa nhìn từ khi bắt đầu phát triển, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ còn có chút mũm mĩm của trẻ con, và còn có một chút lạnh lùng không tương xứng với tuổi.

Tô Điềm tốt bụng lại mê sắc đẹp tưởng rằng cậu bé nhà nào lạc đường, không màng tới nét mặt khó hiểu của cậu mà kiên quyết đưa cậu về nhà, rồi sau đó cô mới phát hiện ra nhà cậu chỉ cách nhà mình mấy con phố, thậm chí trường học của hai người cũng ở bên cạnh…

Ba mẹ Bạch Tô là doanh nhân, cho nên hàng năm cậu chỉ có bảo mẫu quản gia làm bạn, tính cách quái gở, cũng không có bạn bè.

Tô Điềm bị ấn tượng với gương mặt đẹp của cậu, nên thường xuyên chờ cậu tan học cùng đi về nhà, đưa cậu về nhà ăn cơm, cùng làm bài tập chơi trò chơi, chỉ có buổi tối cậu mới gọi bảo mẫu tới đón cậu về nhà mình ngủ, thậm chí sau này mẹ cô cũng ngầm thừa nhận trong nhà có thêm một người nữa là năm người.

Nhưng xây dựng tình cảm cần rất nhiều thời gian, mà sự gián đoạn lại chỉ cần trong nháy mắt.

Tình bạn của hai người kết thúc hẳn là một năm sau đó, cả nhà Tô Điềm đột ngột chuyển đi, thậm chí cô cũng không kịp thông báo cho cậu một tiếng mà đã mất liên lạc với cậu, cho tới tận bây giờ.

Sau khi nhớ lại những ký ức xa xăm đó, Tô Điềm cảm thấy mình còn không bằng mất trí nhớ còn tốt hơn, đối tượng tình một đêm là em trai nhỏ hơn mình sáu tuổi, hơn nữa hai người còn có mối quan hệ sâu sắc, đây là cốt truyện máu chó gì vậy, điều duy nhất có thể an ủi mình chỉ có việc đối phương đã đầy mười tám tuổi, nếu không cô chính là tội phạm!

Lặng lẽ kéo chăn che mặt mình lại, cô phát hiện ra kinh nghiệp sống hơn hai mươi năm của mình chưa dạy cô xử lý tình huống xấu hổ trước mắt này như thế nào…

Bạch Tô nghiêng đầu nhìn người phụ nữ giống như đà điểu ở trước mặt, lặng lẽ cười cười, giây tiếp theo anh nghiêm túc lại, dùng tay kéo góc chăn lên để lộ ra khuôn mặt bị ngạt tới đỏ bừng của Tô Điềm, cô đang cúi đầu giống như một đứa bé làm sai, hàng lông mi cong dài run lên, che dấu ánh sáng lập loè chợt loé lên trong đáy mắt, trong giọng nói ẩn chứa một sự yếu ớt không dễ phát hiện: “Chị, chị lại muốn bỏ rơi em sao?”

Trong lòng Tô Điềm mềm nhũn, cảm thấy mình là một cô gái xấu xa, cô thiếu tự tin lên tiếng: “Chị, chị không có ý này…”

Sắc mặt Bạch Tô hơi tái nhợt, trong ánh mắt dường như ngập một tầng nước, ấm ức: “Ngày hôm qua em nhìn thấy chị bị người xấu bỏ thuốc ở trong quán bar, em đã cứu chị sau đó đưa chị tới khách sạn, là chị cứng rắn lột quần áo của em…” Dừng một chút, cậu tiếp tục nói: “Khi còn nhỏ chị không nói một tiếng đã bỏ rơi em, rõ ràng chị đã nói sẽ ở bên cạnh em, em đã chờ chị ở cổng trường rất lâu, chờ đến khi trời tối, chờ đến khi mưa to gió lớn em vẫn còn đợi… Sau đó phát sốt ngất xỉu mới bị đưa về nhà…” Bạch Tô giơ một vết sẹo trên khuỷu tay trái lên, trong giọng nói tràn ngập đau thương: “Đây là vết sẹo lúc ấy ngất xỉu ngã trên mặt đất để lại, nhưng mà em cũng không trách chị chút nào, chỉ là em, chỉ là em muốn biết vì sao chị không cần em… Có phải, có phải bây giờ cũng không cần em không…” Cậu hài nhìn nét mặt áy náy đau lòng của Tô Điềm, khoé môi Bạch Tô nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện rồi nhanh chóng giấu đi, làm như lơ đãng kéo gần khoảng cách giữa hai người, sau đó tiếp tục ra vẻ đau thương, khoé mắt lại lén quan sát phản ứng của cô…

Tô Điềm luống cuống, cắn cắn môi theo bản năng nói: “Đương nhiên là chị cần em…”

Nghe xong lời này nét mặt Bạch Tô vui sướиɠ, như thể tất cả mọi ngôi sao đều lấp lánh ở trong ánh mắt cậu: “Vậy chị phải chịu trách nhiệm với em…”

“Ừm… Đương… Đương nhiên rồi.”

“Chị, chị đồng ý rồi, chúng ta là bạn trai bạn gái nhé…”

“Hả?” Tuy rằng không biết rốt cuộc mình đã đồng ý điều gì, nhưng Tô Điềm phát hiện mình hoàn toàn không phản bác được, tuy rằng cô hơi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cô thật sự không thể nhẫn tâm nói không khi thấy ánh mắt đầy mong chờ của anh…

Tóc mái rủ xuống thái dương che kín ánh mắt lập loè sự thành công của anh, hơn nữa còn không nhịn được nhếch môi cười, làm sao đây chị, vẫn mềm lòng như vậy, thật sự khiến em chỉ muốn bắt nạt chị, khiến em không kìm nén được ước số bạo động đang quay cuồng trong cơ thể…