Chương 16

Tống Dao tức khắc lòng tràn đầy cạn lời.

Cô cũng không biết nên cao hứng Trịnh Văn bên này còn không có phá hủy cốt truyện, Trịnh Văn vẫn là như vậy chán ghét cô.. Hay là nên tức giận Trịnh Văn người này thờ ơ lạnh nhạt tâm địa ác độc!

Tính không nghĩ, dù sao đều là chút cùng cô không có quan hệ, cô sẽ+ phải rời khỏi thế giới này.

Chờ ngày hôm sau đến trường học, Tống Dao mới biết được, chuyện chính mình bị chặn đường cướp bóc sau đó được giáo thảo Cố Thời Việt anh hùng cứu mỹ nhân đã truyền khắp toàn bộ một trung.

Trước bàn hội chị em tỉ muội quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt cực kỳ hâm mộ: "Tôi cũng muốn bị cướp bóc, sau đó được giáo thảo anh hùng cứu mỹ nhân nga!"

Tống Dao lòng tràn đầy cạn lời.

Không trải qua căn bản không có biện pháp tưởng tượng một khắc kia hoảng sợ cùng tuyệt vọng biết bao nhiêu.. Cô đêm qua cơ hồ là một đêm ác mộng!

Văn Thiệu là từ trong ban nữ sinh nghị luận biết chuyện này.

Hắn nguyên bản còn bởi vì chuyện ngày hôm qua Tống Dao bỗng nhiên không cùng hắn học bù mà thấp thỏm, lo lắng cô có phải hay không nhìn ra cái gì, nhìn ra tâm tư hắn giấu, cho nên quyết định muốn xa cách hắn.

Nhưng hiện tại mới biết được, là hắn nghĩ sai rồi!

Cô không phải xa cách hắn, cô là đã xảy ra chuyện.. Không muốn làm hắn lo lắng!

Văn Thiệu ở trong trường học chưa bao giờ đi tìm Tống Dao, bởi vì hắn biết chính mình đi qua tình hình lúc ấy sẽ đưa tới nhiều ánh mắt khinh thường, hắn không muốn làm cô cùng chính mình cùng nhau đón nhận tầm mắt đó.

Nhưng hiện tại, hắn thật sự nhịn không được, một khắc cũng nhịn không được, hắn cần lập tức nhìn thấy cô.. Xác nhận cô bình yên vô sự!

Văn Thiệu không nói một câu đứng dậy ra phòng học, từ khu dạy học đi đến lớp của Tống Dao, dọc theo đường đi không ngoài dự liệu lại là đưa tới liên tiếp những ánh mắt.

Nếu là quá khứ, hắn sớm đã toàn thân căng chặt không biết làm sao, nhưng giờ khắc này, hắn cái gì cũng đều quên mất, thậm chí không màng chính mình bởi vì nóng vội mà càng hiện ra hình dáng chật vật, gấp không chờ nổi đi tới lớp Tống Dao, còn không tới cửa phòng học, bước chân hắn dừng lại.

Đối diện cách đó không xa, Cố Thời Việt cùng Tống Dao đứng ở nơi đó, Cố Thời Việt cúi đầu nhìn Tống Dao, ánh mắt nhu hòa sủng nịch, Tống Dao ngẩng đầu nói với hắn cái gì.. Thiếu niên tuấn tú ăn mặc giáo phục, thiếu nữ xinh đẹp đến động lòng.. Một màn kia, đẹp đến giống một bức họa.

Văn Thiệu đứng ở nơi đó, cảm giác toàn thân đều bị bao vây bởi khí lạnh đến thấu xương.. Một lát sau, hắn không nói một câu xoay người rời đi.

So sánh với khi nãy, hắn trở về tốc độ rất chậm, cả người đều có chút thất thần.

Cảm nhận được chung quanh vô tình hoặc cố ý nhìn hắn với ánh mắt khác thường, Văn Thiệu lòng tràn đầy tự giễu.

Xem đi, một cái thân có tàn khuyết, đi đến nơi nào đều sẽ đưa tới tầm mắt khác thường người khác nhìn chính mình, có cái tư cách gì đứng ở bên người cô.. Bởi vì cô sẽ không đối với hắn nhìn hắn với con mắt khác, hắn liền không cần tự biết xấu hổ sao?

Giờ khắc này, Văn Thiệu cảm thấy chính mình đã buồn cười lại ti tiện, bất kham cực kỳ.

Hôm nay tan học, Văn Thiệu đã nói cho Tống Dao hôm nay có việc, không thể đi gặp cô.. Cũng không có học bù.

Hắn trốn tránh xa xa, liền nhìn đến Cố Thời Việt ở cửa trường chờ Tống Dao.

Văn Thiệu xoay người vòng đường nhỏ trở về, vừa đi vừa tự nói với chính mình: Từ bỏ đi, từ bỏ đi!

Nguyên bản chính là hắn không xứng có được!

Trong khoảng thời gian này, cô cho hắn ấm áp, cô làm bạn, cô mang đến rung động, đều là hắn trộm, hiện giờ, công chúa chờ đã chờ được hoàng tử của

Mình.. Hắn này cũng chỉ là người mà cô thương hại.

Nếu có một ngày như vậy, hắn tình nguyện chính mình rời đi, mà không phải bị cô ghét bỏ!

Nguyên bản nên là như thế này, đây mới là chuyện hắn nên làm, chính là.. Vẫn là rất khổ sở a!

Văn Thiệu cúi đầu chậm rãi bước đi về phía trước..

"A, cậu yên tâm, bọn họ mới sẽ không đem sự tình làm lớn, cậu không nghe sao, bên ngoài truyền đều là chặn đường cướp bóc."

Tên côn đồ hừ lạnh một tiếng: "Bọn họ không dám nói nha đầu kia thiếu chút nữa bị tôi phi lễ, nha đầu kia ở chỗ này còn có thể ngóc đầu lên sao?"

Văn Thiệu bước chân tức khắc dừng lại, quay đầu lại.

Tên côn đồ trên đầu còn sưng lớn, không để ý đến học sinh đứng ven đường, vừa đi một bên cùng tiểu đệ nói: "Đĩ con mẹ nó Cố Thời Việt, lão tử một ngày nào đó muốn đem hắn đánh chết!"

Tâm Văn Thiệu, thoáng chốc âm hàn một mảnh.

Hắn lẳng lặng nhìn bên người mấy tên côn đồ, tầm mắt cực kỳ u ám, tựa như một con mãnh thú ẩn núp trong bóng đêm, lẳng lặng nhìn chăm chú vào con mồi..

Văn Thiệu một tuần cũng chưa cùng Tống Dao học bù, vẫn luôn nói bản thân có việc, Tống Dao có chút kỳ quái, nhưng là cũng không hỏi nhiều, rốt cuộc mỗi người đều có việc chính mình cần hoàn thành.

Cô cũng không biết Văn Thiệu nói có việc kỳ thật là để trốn cô.

Hôm nay tan học, rốt cuộc thoát khỏi Cố Thời Việt, Tống Dao đi tìm Trịnh Văn.

Lấy tiền lại không làm việc, cô đến dựa theo cốt truyện tìm hắn tính sổ.

Trịnh Văn lòng tràn đầy bất đắc dĩ..

Ngày đó, hắn thấy được toàn bộ chuyện xảy ra, nói không kinh ngạc là không có khả năng.

Hắn vẫn luôn cho rằng Tần Mang là luôn giúp mọi người làm điều tốt, mà khi Tống Dao lao ra đi cứu cô, cô lại đem Tống Dao đẩy ra đi thay cho chính mình tìm cơ hội chạy trốn.. Trịnh Văn cảm giác chính mình cả người đều bị điên đảo.

Cứ như vậy, so với kiếp trước có rất nhiều quái dị dường như hắn nhận ra gì đó.

Ví dụ như mỗi lần Tần Mang cự tuyệt hắn, hắn sẽ xa cách cô.. Nhưng qua một đoạn thời gian, Tần Mang liền sẽ gặp được các loại tình huống hướng hắn xin giúp đỡ, sau đó bọn họ lại sẽ dây dưa cùng nhau.

Cũng là bởi vì vậy, bọn họ vẫn luôn vẫn duy trì quan hệ ái muội, thật không minh bạch.

Lúc trước hắn luôn cho rằng là Tần Mang không chủ kiến, lại nhu nhược nhát gan yêu cầu bảo vệ, nhưng hôm nay, hắn kiếp trước nghĩ kỹ hiện giờ vẫn là thiếu nữ Tần Mang, rất nhiều chuyện không giống!

Ngược lại thiên kim tiểu thư hắn vẫn luôn cho rằng điêu ngoa ngu xuẩn ở kiếp trước, lại vẫn có vài phần nhiệt tình, chán ghét Tần Mang như vậy, nhưng khi đó vẫn là lao ra vì cô ta.

Hắn lúc ấy là chuẩn bị cứu người, rốt cuộc, còn cầm tiền của cô, nhưng tiểu đệ nói cho hắn Cố Thời Việt tới.

Vì thế hắn không có đi ra ngoài, đơn giản cho Cố Thời Việt cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.

Hắn cúng tin tưởng, đây cũng là cảnh mà vị thiên kim tiểu thư này muốn nhìn đến!

"Cậu ngày đó như thế nào không đi!" Tống Dao nổi giận đùng đùng nhìn Trịnh Văn: "Cậu cầm tiền của tôi lại không thay tôi làm việc, đây là có ý tứ gì?"

Cùng loại tình hình so với kiếp trước, Trịnh Văn có chút buồn cười, ra vẻ vô vị cười lạnh một tiếng: "Lấy liền cầm, không làm việc liền không làm việc, cậu muốn thế nào a?"

Cùng nguyên cốt truyện đối thoại giống nhau như đúc, không sụp đổ, không sụp đổ!

Tống Dao cơ hồ vui mừng muốn khóc ra tới.. Cô cố nén lòng tràn đầy kích động, hung tợn nhìn Trịnh Văn không có sợ hãi: "Cậu chờ đó, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cậu!"

Nói xong lời kịch, Cô xoay người liền phải rời đi, vào lúc này, Trịnh Văn lần thứ hai ra tiếng.

"Khoan đã."

Tống Dao thân thể cứng đờ, trong lòng không ngừng mặc niệm: Đừng sụp đổ, đừng sụp đổ, ngàn vạn đừng sụp đổ!

"Tiền tôi sẽ trả lại cậu, đừng đi làm chuyện ngu xuẩn khác, ân?"

Trịnh Văn biểu tình thờ ơ như cũ, nói ra lại có vài phần nghiêm túc.

Tống Dao đã muốn khóc, Cô chỉ có thể liều mạng duy trì đi hướng cốt truyện, quay đầu lại, hung tợn nhìn Trịnh Văn: "Cậu đừng mơ! Hiện tại tiền đã không phải là vấn đề, cậu dám trêu đùa tôi.. Tôi sẽ không bỏ qua cậu!"

Nói xong, Cô gấp không chờ nổi chạy khỏi hiện trường, sợ lại nghe được cái gì tan vỡ cốt truyện..

Tiểu táo ở một bên cổ vũ cho cô: Ký chủ rất tốt, rất tốt!

Sau lưng, Trịnh Văn không biết nói gì, liền lười nhác xoay người.

Tùy ý cô, dù sao hắn đã tận tình tận nghĩa..

Ngày hôm sau, Cố Thời Việt lại giống như thường lui tới tìm Tống Dao.

Hiện tại, người chung quanh cơ hồ đều đã quen thái độ Cố Thời Việt đối Tống Dao.. Hắn mỗi lần tới lớp tìm Tống Dao liền như vậy nổi bật đứng ở bên ngoài phòng học, chẳng sợ người trong lớp đều ở ra bên ngoài xem, hắn đều bình tĩnh cực kỳ.

Người đầy khí chất.

Nữ sinh trong trường đều rất hâm mộ Tống Dao, đã có người lại nói linh tinh Tống Dao theo đuổi Cố Thời Việt, rốt cuộc, mắt nhìn đều có thể nhìn ra Cố Thời Việt đối với Tống Dao là thích, nói bọn họ đã yêu đương đều có người tin.

Nhưng không ai biết, Tống Dao trong lòng khổ a!

Trong lòng khổ, còn không thể nói.. Cũng là bởi vì vậy, thời điểm mỗi lần Cố Thời Việt tới tìm cô, cô đi bước một đi ra ngoài khi đều như là đi lên pháp trường.

Cố Thời Việt đều có thể nhìn ra sự khác thường của cô.

"Làm sao vậy?" Cố Thời Việt cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, thanh âm mềm nhẹ: "Không thích anh tới tìm em?"

Tống Dao đương nhiên không thể nói không, chỉ có thể tìm lấy cớ, cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Người khác đều đang nhìn chúng em.."

Cố Thời Việt thiếu chút nữa nhịn không được muốn cười ra tới.

Như thế nào thẹn thùng như vậy, đáng yêu như vậy!

"Vậy em lúc trước đi tìm anh sẽ không sợ bị người khác nhìn sao?" Hắn nhìn chăm chú vào thiếu nữ nũng nịu trước mắt.

Tống Dao phân biệt: "Kia, kia không giống nhau a, anh là giáo thảo, em đuổi theo anh là chuyện bình thường, nhưng bây giờ là anh đến tìm em, anh cùng người khác đều không giống nhau. Có chút không thích hợp!"

Cô trong lòng yên lặng cầu nguyện: Tỉnh lại đi, giáo thảo, thỉnh anh nhanh lên nhận rõ thân phận chính mình, tiếp tục trở về làm giáo thảo cao cao tại thượng đi!

Tiếp theo nháy mắt, Cố Thời Việt thanh âm lại trở nên càng thêm mềm nhẹ.

"Em cùng người khác giống nhau, cũng là con người, không có gì hẳn là.." Nếu không phải ở trong trường học, hắn cơ hồ nhịn không được muốn ôm cô một cái.

"Nếu có, kia cũng là hẳn là anh theo đuổi em." Hắn nhìn Tống Dao, gằn từng chữ một: "Em không biết chính em có bao nhiêu tốt đẹp sao?"

Tống Dao cơ hồ muốn khóc!

Không, cô không biết, cô chỉ biết cô cầm kịch bản thiên kim điêu ngoa.. Đi theo cốt truyện, như thế nào liền khó như vậy a!

Cố Thời Việt cũng không biết Tống Dao tâm lý hoạt động, chỉ là cho rằng cô lại thẹn thùng.

Thấy cô hẳn là đã không có bóng ma đối với chuyện kia, hắn mới thử thăm dò cùng cô nói lên sự tình phát sinh ngày hôm qua.

"Mấy người kia bị người ta đánh phế đi!"

"..."

Tống Dao có chút không phản ứng kịp.

Cố Thời Việt tận lực không dọa đến cô: "Bị người phế đi, về sau không có biện pháp lại khi dễ người khác, cho nên.. Em không cần sợ, ân?"

Tống Dao tức khắc sửng sốt.

Cố Thời Việt không chịu nói cho cô chi tiết sợ dọa đến cô, nhưng chờ đến thời điểm tan học, Tống Dao vẫn là từ trong ban học sinh bát quái đã biết cụ thể chi tiết.

Mấy tên côn đồ kia là là lưu manh nổi danh.. Ở đêm qua, bọn họ bị người phế đi.

Cũng không biết là chọc nhân vật tàn nhẫn gì, tên cầm đầu nhóm lưu manh kia, bị người ta chặt đứt chân, tạp nát ngón tay, vứt bỏ nửa cái mạng sau đó bị ném ở đống rác phía sau hẻm, vẫn là sáng sớm mót lão thái thái nhặt rác phát hiện..