Chương 17

Nghe nói hiện trường kia tên kia kêu thảm thiết, nhưng tên cầm đầu của bọn họ đều im lăng không dám nói là bị người nào đánh!

Bạn học bên cạnh cùng Tống Dao nói: "Nhất định là chọc tới hắc đạo, xứng đáng, ai bảo bọn chúng khi dễ người khác!"

Tống Dao cũng nghe đến lòng tràn đầy hoảng sợ, bất quá cô cũng cảm thấy an tâm kiên định hơn rất nhiều.

Sự kiện kia đối với cô tạo thành bóng ma đều tiêu tán không ít!

Văn Thiệu vẫn là nói có việc không thể cùng cô học bù.. Tống Dao chỉ có thể rầu rĩ không vui tự mình về nhà.

Nhưng về đến nhà ngồi nửa ngày tâm tình đều không yên, ba mẹ còn ở công ty không trở về, dì giúp việc đang ở dưới lầu quét tước vệ sinh, Tống Dao nghĩ nghĩ, sau đó chính là nắm lên áo khoác xuống lầu ra cửa.

Cô nhanh chân đến xem, Văn Thiệu rốt cuộc có chuyện gì, có việc nhiều như vậy hay là chỉ để tránh mặt cô!

Liền thời điểm Tống Dao hướng nhà Văn Thiệu chạy đến, Văn Thiệu đang ở trong phòng ngồi trước máy tính, trên màn hình là một đoạn mã hóa đối thoại.

* * *

0928: Đã xử lí mọi chuyện.

Hắc đào K: Đa tạ.

0928: Không cần cảm tạ, hắc hoàng, lão đại đối với anh thành quả thực vừa lòng, xin hỏi lần sau còn có thể tìm anh tiếp đơn sao?

Văn Thiệu dừng một chút, gõ bàn phím.

Hắc đào K: Tạm thời sẽ không tiếp đơn, cảm ơn.

Đối phương rõ ràng thực tiếc hận, nhưng vẫn là thực lễ phép không miễn cưỡng hắn.

0928: Tốt, nếu hắc hoàng lúc nào anh nguyện ý tiếp đơn, anh có thể liên hệ cho tôi.

Hắc đào K: .

Tắt đi khung thoại, ngón tay Văn Thiệu đặt ở bàn phím chậm rãi co chặt, ánh mắt phá lệ lạnh băng.

Dừng một chút, hắn mở ra một đoạn video trên máy tính.. Là hắn yêu cầu thời điểm đối phương làm việc chụp ảnh làm chứng cứ hứa hẹn.

Trong video ánh sáng không rõ, nhưng nhìn rõ vẫn là có thể thấy rõ mấy tên côn đồ kia.

Bốn cái hắc y nhân vây ở xung quanh trong đó đem tên côn đồ đạp ở dưới chân.. Không màng tên côn đồ xin tha, cầm côn sắt, hung hăng đem ngón tay hắn gõ đoạn!

Tên cầm đầu kêu thảm thiết thê lương..

Văn Thiệu nhẹ hít vào một hơi.

Người dám khi dễ Dao Dao.. Hắn nhất định phải làm cho bọn họ trả giá đắt!

Đóng máy tính, Văn Thiệu an tĩnh ngồi ở chỗ kia, mấy ngày nay hắn tránh ở sau âm thầm nhìn đến.. Mỗi một màn, đều là khi cô cùng Cố Thời Việt đứng chung một chỗ hình ảnh vô cùng xứng đôi.

Cúi đầu nhìn chính mình, Văn Thiệu tự giễu.

Hắn người như vậy, cũng cũng chỉ có thể tránh ở trong bóng đêm bảo vệ cô.

Nhưng không quan hệ, chỉ cần có thể bảo vệ cô bình yên vô lo.. Hắn có thể vĩnh viễn tránh ở trong bóng đêm, hắn có thể vì cô làm bất cứ chuyện gì.

Tống Dao bắt xe tới đầu ngõ nhà Văn Thiệu, sau khi xuống xe liền hướng ngõ nhỏ đi đến.

Loại ngõ nhỏ này, xe taxi không thể đi vào, chỉ có thể tự mình xuống đi bộ.

Đến nhà Văn Thiệu phải đi qua một ngôi nhà cũ phá bỏ để chuyển đi, Tống Dao mới vừa mới đi qua, liền nhìn đến một đạo bóng dáng cao lớn ở phía sau nhà cũ quơ quơ, giống như còn có thanh âm của một cô bé.

Trong lòng sững lại, nghĩ nghĩ, cô nhẹ nhàng đi qua, sau đó liền nghe được hô hấp quỷ dị giọng nam thô lỗ.

"Nào, anh cho em kẹo nhé, ngoan ngoãn đừng lên tiếng a.."

Tống Dao trong lòng cả kinh, đột nhiên đứng lên hô to: "Có ai không mau tới a, mau tới bắt tên buôn người.."

Phía sau tường, một người đàn ông trung niên biểu tình khẩn trương, đối diện là bé gái đại khái năm sáu tuổi, biểu tình ngây thơ, quần áo dơ hề hề, trong tay cầm kẹo.

Nhìn đến Tống Dao, người đàn ông trung niên tức khắc hoảng đến hoang mang lo sợ, một phen đem bé gái kia che miệng lại ấn đến trên tường, trở tay liền bóp lấy cổ Tống Dao.

Tống Dao hai tay hung hăng bóp chặt người đàn ông, hung hang giơ chân đá đến giữa hai chân hắn.

Người đàn ông kêu lên một tiếng, nảy sinh ác độc đem Tống Dao quăng ra ngoài, đồng thời đem bé gái kia hung hăng đẩy ra, một bên kêu rên, che lại hạ bộ nhảy tường chạy trốn.

Tống Dao cái gáy hung hăng đυ.ng vào trên tường, không rảnh lo chính mình, vội vàng bò qua đem bé gái kia bế lên, bé gái đã sợ tới mức oa oa khóc lớn, Tống Dao vội vàng đem cô bé ôm vào trong ngực an ủi.

Đúng lúc này, một đạo thanh âm có chút nôn nóng vang lên.

"Đan Đan.."

Tiểu hài tử oa oa khóc lớn lên: "Anh ơi.."

Trịnh Văn biểu tình đại biến nhảy tường tiến vào, liền nhìn đến máu trên cổ Tống Dao, một thân chật vật đem em gái hắn ôm vào trong ngực..

Nhìn đến em gái oa oa khóc lớn cùng máu của Tống Dao, Trịnh Văn kinh hãi, tiến lên vội vàng tiếp nhận em gái.

Không đợi hắn hỏi ra tới, em gái là khóc lóc ôm lấy hắn: "Hư ông chú đó, ô ô, đánh Đan Đan, đánh chị xinh đẹp.."

Nghĩ đến hắn vừa mới gặp thoáng qua người đàn ông biểu tình kinh hoảng, Trịnh Văn trong lòng tức khắc như bị đóng băng, trên người toát ra khí lanh đồng thời, cảm thấy vô cùng may mắn.

Nguyên lai là hôm nay, nguyên lai.. Kiếp trước chính là hôm nay.

Em gái đáng thương của hắn bị tên táng tận thiên lương xâm phạm thương tổn.. Chờ thời điểm phát hiện thân thể của em gái đều xảy ra vấn đề.

Hắn kiếp trước vẫn luôn vô cùng hối hận, hắn vô số lần tự trách chính mình, hận chính mình không có bảo vệ tốt em gái!

Một đời này, hắn vẫn luôn thật cẩn thận, nhưng ngày hôm qua bố hắn làm việc bị thương, hắn vừa mới chính là đưa ông vào bệnh viện, hắn đi vào phòng vệ sinh đi ra em gái đã không thấy tăm hơi.

Hắn trong lòng sợ hãi vội vàng ra đi tìm.. Không nghĩ tới, chính là hôm nay!

Kiếp trước, nguyên lai chính là hôm nay, bởi vì hắn sơ sẩy..

Tống Dao nhìn đối diện Trịnh Văn, đầu đau nóng rát, lại là lòng tràn đầy mờ mịt.

Cô không hối hận cứu người, chính là.. Khả năng sẽ lại sụp đổ cốt truyện..

"Cô thế nào, tôi, tôi đưa cô đi bệnh viện, tôi.." Trịnh Văn nhìn Tống Dao, lắp bắp lòng tràn đầy sợ hãi.

Đúng lúc này, bên cạnh một đạo thanh âm vang lên, nghẹn ngào mà run rẩy.

"Dao Dao.."

Tống Dao vừa quay đầu, liền nhìn đến Văn Thiệu đứng ở nơi đó nhìn cô, sắc mặt trắng bệch.

Cô vội vàng xua tay: "Không, không có việc gì, chính là bị thương một chút.."

Không bao lâu, bệnh viện đã băng bó xong Tống Dao có chút vô ngữ ngồi ở trên giường bệnh..

Bác sĩ nói não có chút chấn động rất nhỏ, căn bản không cần nằm viện, có thể nghe Văn Thiệu cùng Trịnh Văn kiên trì muốn cô ở lại bệnh viện chờ lát nữa, để ngừa vạn nhất có chuyện gì xảy ra.

Văn Thiệu biểu tình căng chặt đứng ở bên cạnh, Trịnh Văn ôm em gái đứng ở đối diện, sắc mặt cũng có chút khẩn trương.

Nhìn đến Tống Dao trên cổ vết hồng hồng tím tím, tâm hắn dao động thật lớn.

Hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, thế nhưng sẽ là Tống Dao cứu em gái hắn.. Cô chính mình vừa mới chịu đựng cùng loại nguy hiểm, nhất định trong lòng vô cùng sợ hãi.

Nhưng cô vẫn là cứu Đan Đan, chẳng sợ chính mình bị đánh vỡ đầu chảy máu.

Bên ngoài vang lên hỗn độn tiếng bước chân.. Tống Đình Xuyên cùng Tần Hàn tiến vào sắc mặt so Tống Dao còn trắng bệch hơn.

"Con gái ngoan, con thế nào, a?" Chẳng màng Tống Dao ở trong điện thoại nói chỉ là không cẩn thận bị xây xát ngoài da, Tần Hàn vẫn là hoang mang lo sợ.

Tay chân nhẹ nhàng đầu ngó trái ngó phải, thẳng đến xác nhận thật sự không có gì trở ngại, lúc này mới thở ra một hơi dài, sau đó lại là đầy mặt buồn bực.