Chương 2

Hệ thống tính toán cởi bỏ trói buộc là không có khả năng, ban đầu vì đưa vị Trình Bảo Châu kia đến dị thế nó đã tiêu phí phần lớn năng lựng của bản thân. Hiện giờ phần năng lượng còn lại của nó không đủ để có thể cởi trói ra khỏi linh hồn của thân thể này.

Nó càng không tiếp nhận nổi việc hai ký chủ trên tay nó đều chết mà không có nguyên nhân. Đối với hệ thống chúng nó thì linh hồn của ký chủ có rời đi thì nó vẫn bị trói buộc cùng linh hồn mới.

Cho nên, nó triệt triệt để để cùng vị Trình Bảo Châu này trói định ở bên nhau.

Nói ngắn gọn, cô ấy sống nó sống, cô ấy chết nó chết.

Hệ thống 0818 liền thu nạp số liệu của linh hồn mới, nhịn không được mà chửi tục một câu.

Trình Bảo Châu nằm ở trên giường bệnh, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, lông mi run run rẩy.

Cô đến với thế giới này không sai biệt lắm bà ba tiếng đồng hồ.

Đầu vẫn luôn cảm thấy trầm trầm đau đau, hơn nữa còn bị sốt cao, đây chính là bởi vì cô tiếp thu ký ức của nguyên chủ.



Hiện giờ, ký ức đã được tiếp thu xong, Trình Bảo Châu đã hoàn toàn biết được tình cảnh của bản thân.

Cửa phòng bệnh phát ra âm thanh kẽo kẹt , một nam nhân khoảng chứng hai mươi tuổi xuất hiện, hai tay đút túi quần chậm chạp đi đến.

Nam nhân này có chút cao, khoảng một mét tám, có một khuôn mặt trắng khác hoàn toàn với mọi người ở niên đại này, phải nói là trắng nõn. Ai nhìn vào cũng có thể hiểu được, nam nhân này là người ít xuống đất làm việc.

Người bệnh lúc nãy gọi hắn nhìn thấy hắn đi vào liền cười cười nói : “Cậu mau gọi bác sĩ đến xem cho vợ của câu đi. Lúc vừa tỉnh lại cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào tờ báo tôi đang xem, xem một lúc liền lại ngất đi như vậy, cái này không liên quan đến tôi a”.

Từ Xuyên gật đầu, ngồi ở mép giường quan sát cô vợ mình một trận, lúc sau mới đẩy đẩy Trình Bảo Châu.

Còn gọi gì bác sĩ cái gì, bộ dáng này hắn rất rõ. Khi hắn không muốn xuống đất làm việc cũng chính là cái bộ dáng như vậy a.

Từ Xuyên cất tiếng nói: “Trình Bảo Châu, mau đứng lên, hạ sốt liền về nhà.”

Trình Bảo Châu đôi mắt vẫn nhắm chặt.